Ông bà Khưu trở về thành phố E sau khi bà ngoại của Khưu Đông Bách được xuất viện. Mỗi thứ ở đây đều như thế, chỉ có Hề Dung Diệp là trầm lặng hơn lúc trước.
Cuối tuần, sau khi tan làm, Khưu Đông Bách trở về Khưu Gia như hằng tuần. Thế nhưng, vừa bước vào cửa chính thì bắt gặp Phùng Khiếu Khâm ngồi ở phòng khách nói chuyện với ông bà Khưu, bất giác nhìn lên cầu thang chợt thấy Hề Dung Diệp đang đi xuống.
“ Em chuẩn bị xong rồi sao? ”
Hề Dung Diệp gật đầu đáp với Phùng Khiếu Khâm, nhưng ánh mắt lại nhìn Khưu Đông Bách, sau đó lẽn đi nhìn lên người đối diện, cất tiếng:
“ Đi được rồi! ”
Phùng Khiếu Khâm khẽ khom người trước ông bà Khưu, hai tay chấp lại đặt ở phía trước, lễ phép từ tốn cất lời:
“ Xin phép hai bác, 10 giờ con sẽ đưa Dung Diệp về nhà. ” Theo như những gì Phùng Khiếu Khâm anh biết, thì Dung Diệp là cháu của bà Khưu, nên việc đón cô đi ăn tối phải xin phép qua người lớn để họ có ấn tượng tốt về mình, lúc nãy quà cáp giá trị đầy tay trong lần ra mắt đầu tiên.
“ Ừ, hai con đi đi! ”
Sau đó, cả hai lướt ngang qua Khưu Đông Bách đang đứng, Hề Dung Diệp đi thẳng ra ngoài, còn Phùng Khiếu Khâm thì nán lại vài giây bắt tay chào hỏi “ anh vợ tương lai ”.
Cả hai lên xe ra khỏi cổng dinh thự Khưu Gia, lúc này Khưu Đông Bách tiến vào phòng khách, lên tiếng chất vấn ba mẹ:
“ Sao ba mẹ đồng ý cho Dung Diệp đi cùng với Phùng Khiếu Khâm, chúng ta không biết là người tốt hay kẻ xấu, lỡ cậu ta làm hại em ấy thì sao? ”
“ Con buồn cười quá Đông Bách, Dung Diệp đã 23 tuổi rồi và bốn năm du học bên Anh, chẳng lẽ con bé không biết bảo vệ bản thân? - Hơn nữa, mẹ thấy Khiếu Khâm là một chàng trai tốt, tuy ba mẹ mất sớm nhưng công việc vô cùng ổn định, đủ hiểu tài giỏi thế nào, để hai đứa tìm hiểu cũng tốt! ”
Nghe bà Khưu khen nức khen nở, xem ra rất hài lòng về Phùng Khiếu Khâm, Khưu Đông Bách lại nóng lòng hơn nữa, gấp gáp lên tiếng:
“ Mẹ không biết xã hội bây giờ phúc tạp...”
“ Mẹ thấy con bị mâu thuẫn nhiều hơn xã hội phúc tạp luôn đấy, ví dụ như hai đứa xảy ra chuyện gì, thì mẹ cũng bắt Khiếu Khâm chịu trách nhiệm chứ đâu có bắt con, nên đừng cứ như nước nóng đổ vào người vậy! ”
Khưu Đông Bách chợt ngây người, sắc mắt có chút hoang mang ngờ nguệch. Đây không phải là điều mong muốn trước kia sao? Sẽ có một chàng trai tốt yêu cô và che chở cho cô?
Cầu được ước thấy, sao anh lại khó chịu? Lúc này, ông Khưu đứng dậy, nghiêm túc lên tiếng:
“ Con đừng ích kỷ như thế, con không thể mang lại hạnh phúc cho Dung Diệp thì để người khác làm điều đó, con bé xứng đáng có được một cuộc sống tốt! ”
...----------------...
Thực hiện đúng lời hứa, chưa đến 10 giờ tối Phùng Khiếu Khâm đã đưa Hề Dung Diệp về nhà, còn lễ phép vào chào hỏi ông bà Khưu lần nữa.
Sau đó, cô lại tiễn anh ấy ra cổng, ánh mắt của anh ấy nhìn cô đầy quyến luyến trước khi lên xe.
“ Tôi sẽ về thành phố X trong đêm! ”
“ Ừ! ”
Giọng điệu của Hề Dung Diệp vô cùng thờ ơ, cứ lãnh tránh ánh mắt của Phùng Khiếu Khâm.
“ Không nói thêm gì nữa sao? ”
“ Thực sự chúng ta chỉ có thể làm bạn, anh từ bỏ tình cảm với tôi được không, tôi không muốn anh vì tôi mà đau lòng hay bỏ lỡ thời gian! ”
Hai năm rồi, nghe Dung Diệp từ chối cũng chai lì, không còn đau buồn như lần đầu tỏ tình, lên tiếng:
“ Em là cô gái đầu tiên đủ sức khiến trái tim tôi rung động, nên tôi sẽ không từ bỏ đâu! ”
Sau đó, Phùng Khiếu Khâm nói tiếp:
“ Vào nhà nghỉ ngơi đi, khi nào tôi rảnh sẽ sang tìm em... nhưng, nhớ trả lời tin nhắn của tôi đấy! ”
Hề Dung Diệp đờ đẫn ngay lập tức, phải chi cô tiếp xúc Phùng Khiếu Khâm anh trước người đó thì hay biết mấy, tại sao lại sắp xếp cho cả hai gặp nhau khi trái tim cô đã chứa hình bóng kẻ khác.
Phùng Khiếu Khâm lên xe đi về, Dung Diệp cũng vào trong, chậm chạp lê từng bước trĩu nặng như treo đá, tâm trạng lững lờ cùng ánh mắt vô hồn, vô cảm.
Đột nhiên, cô va phải vào một người, lúc này mới chợt thức tỉnh giữa cơn mụ mị, nhưng sau đó lách sang một bên bỏ đi.
“ Dung Diệp! ”
Ruốc cuộc thì Khưu Đông Bách anh muốn điều gì chứ?
Cô đã buông xuôi rồi, hãy để cô bình yên được không?
“ Có chuyện gì để nói sau đi! Trễ rồi, em muốn lên phòng nghỉ ngơi! ”
“ Mấy ngày hôm nay em cố tình tránh mặt anh à? ”
“ Em phải làm sao để vừa lòng anh đây Đông Bách? Anh bảo em phiền, lúc em biết thân biết phận thì anh hỏi cố tình tránh mặt! ”
“ Anh... ”
“ Hãy thành thật với lòng mình, đừng để hai chữ “ trách nhiệm ” đè nặng! ”