Chỉ sáu giờ sáng, điện thoại của Khưu Đông Bách đã reo vang inh ỏi, khiến anh thực sự khó chịu. Lúc này, anh ngồi dậy vừa xoa xoa ấn đường đang đau nhức, vừa với tay cầm lấy, nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình chỉ muốn sa thải ngay lập tức.
“ Tôi nghe! ”
Giọng điệu của trợ lý Du rất khẩn trương, cất tiếng:
“ Ngài thấy những thông tin và hình ảnh trên báo chưa? ”
“ Rõ hơn đi! ”
“ Tiêu đề là, tổng giám đốc tập đoàn Khưu Thị, Khưu Đông Bách và diễn viên Mộc Đan San đang bí mật hẹn hò. Thậm chí còn có cả hình ảnh, clip hai người đi ra từ nhà hàng, lên chung một chiếc xe, cùng vào khách sạn VJ. ”
Bàn tay của Khưu Đông Bách hoàn toàn khựng lại, tâm lý chấn động vô cùng sững sờ trước thông tin sai lệch, đôi mắt không ngừng dao động nghi ngờ. Chẳng lẽ tối qua đã có phóng viên chụp lén?
Chết rồi!!!
“ Công việc còn lại anh giải quyết đi, tôi phải về thành phố E ngay bay giờ! ”
Sau đó, Khưu Đông Bách lập tức bấm tắt và xác nhận lại những thông tin của trợ lý Du vừa nói, thực sự không thể ngờ rằng mọi chuyện xảy ra như thế.
Thế nhưng, điều anh đang lo sợ ở hiện tại là Dung Diệp sẽ nhìn thấy rồi hiểu lầm.
Quả nhiên, chẳng hề sai, cô đã khóa điện thoại của mình, gọi bao nhiêu lần cũng không được.
“ Mẹ nghe, Đông Bách! ”
“ Mẹ ơi, đừng cho Dung Diệp ra khỏi nhà, bằng mọi giá phải giữ cô ấy ở lại đợi con trở về! ”
Vừa nói chuyện điện thoại, Khưu Đông Bách vừa gấp rút gom góp quần áo bỏ vào vali, sau đó cầm theo chạy vào phòng tắm thay đồ và vệ sinh cá nhân.
“ Là sao thế con? ”
“ Mẹ cứ làm theo lời con, lúc về nói sau! ” Bà Khưu bên đây chẳng hiểu gì cả, nhưng nghe giọng điệu của con trai cũng ngờ ngợ đoán ra đã có chuyện chẳng lành, thế nên từ phòng ngủ của bà đi lên phòng ngủ của Hề Dung Diệp kiểm tra, gõ cửa liên tục mấy cái nhưng cô không hề hồi đáp.
“ Dung Diệp à… con ơi… dì vào nha? ”
Mở cửa đi vào, đầu tiên bà Khưu nhìn lên trên giường, nhưng hoàn toàn trống không. Tiếp theo, bà ấy bước đến phòng tắm, và cũng chẳng thấy cô đâu.
“ Sáng sớm thế này, con bé đi đâu được chứ? ”
Trong lòng của bà trỗi dậy bất an khôn cùng, nhanh chân đi xuống phòng khách, tìm quản gia và người làm hỏi xem có nhìn thấy cô không.
Nhưng không, Hề Dung Diệp đã âm thầm bỏ đi lúc năm giờ sáng, mang theo một vali quần áo, mỗi cảnh đều được camera ghi lại.
“ Xảy ra chuyện gì vậy chứ? Con bé có bao giờ hành xử thế đâu! ” “ Chắc chắn hai đứa nhỏ đã căng thẳng với nhau vụ gì, nên Dung Diệp mới bỏ đi. Cái thằng Đông Bách này, nó về anh phải cho nó một trận! ”
Nét mặt của ông Khưu vô cùng tức giận, chỉ là ông vẫn chưa xem những thông tin trên báo nên không hay không biết, nhưng đinh ninh trong lòng phần lỗi thuộc về anh.
Sau đó, bà Khưu gọi lại cho Khưu Đông Bách thông báo:
“ Dung Diệp bỏ đi rồi, rốt cuộc hai đứa xảy ra chuyện gì? ”
Nghe xong, tinh thần của Khưu Đông Bách lao dốc nặng nề, cơn đau đầu choáng váng kéo đến dồn dập muốn nổ tung, vừa xoa trán vuốt mặt bí bách lên tiếng:
“ Dung Diệp hiểu lầm con, để con gọi cho Mạn Nhu xem thử có ở cùng cô ấy không. ”
“ Ừ, nhanh nhanh đi! ”
Rất nhanh, Khưu Đông Bách bấm gọi cho Đinh Mạn Nhu, thế nhưng giờ này cô ấy đang say sưa trong giấc mộng, thì sao có thể ở cùng với cô.
Giọng điệu ngái ngủ vang lên:
“ A lô! ”
“ Dung Diệp có đang ở cùng em không? ”
“ Là sao? Ở đâu? ”
“ Thôi em ngủ tiếp đi! ”
Khưu Đông Bách không đủ kiên nhẫn, lập tức cúp máy, nhưng anh lại tiếp tục bấm gọi cho Dung Diệp, với hy vọng cô sẽ mở máy.
Lúc này, chuông điện thoại của anh lại reo vang, màn hình hiện lên cái tên được lưu là “ Mộc Đan San ”.
Ánh mắt Khưu Đông Bách nghiêm lại trở nên lãnh khốc, trượt lên màn hình và áp vào bên tai, nói:
“ Tôi nghe! ”
“ Em vừa được trợ lý cho xem thông tin đang lan truyền, chắc anh đã thấy phải không?
- Em sẽ bàn bạc với phía công ty, sau đó lên tiếng phủ nhận, anh yên tâm! ”
“ Được, tôi đang bận! ”
Thời điểm cùng lúc ở thành phố E, bầu trời âm u không mưa cũng chẳng có chút ánh nắng vươn lên, Hề Dung Diệp một mình lái xe ra ngoại thành, suốt gần hai giờ đồng hồ đã thấm mệt nên dừng lại bên đường.
Giọt lệ sầu đông cứng đôi mắt tròn xoe, hàng mi ướt đẫm rũ rượi chẳng còn cong vυ"t hút hồn như thường ngày, vốn dĩ trái tim của cô giờ đây đã tan nát.
Điều tàn ác với cô chính là để cô hy vọng, vạch ra một tương lai tươi đẹp, rồi cảm giác thất vọng nhấn chìm cô vào đau khổ.
Hơn ba giờ sáng nay, Hề Dung Diệp gặp ác mộng và giật mình tỉnh giấc, sau đó nằm mãi nhưng chẳng ngủ được nên lấy điện thoại lướt mạng xã hội, nào ngờ nhìn thấy thông tin và những hình ảnh cả hai rời khỏi nhà hàng, lên chung một chiếc xe, vào cùng khách sạn.
Họ làm gì sau đó?
Cô có ngốc lắm cũng nghĩ ra!
Thì ra lần đi công tác này không chỉ một mình Khưu Đông Bách anh, còn có người ấy theo cùng.
“ Đông Bách, sao anh lại ác với em như thế? ”
Tình yêu này cô không nên cố chấp, vốn dĩ chẳng thể cưỡng cầu!