Tình Yêu Không Thể Cưỡng Cầu

Chương 22



Máy bay hạ cánh xuống thành phố E, Khưu Đông Bách vội vã đi về Khưu Gia. Lúc này, ông bà Khưu đã biết chuyện, nhìn vào đoạn clip hay hình ảnh đều xác nhận trong lòng cả hai có mối quan hệ tình ái, chỉ là vẫn chưa kiểm định được giữa Dung Diệp và anh như thế nào.

“ Ba mẹ đã cho người tìm Dung Diệp chưa? ”

“ Dung Diệp không phải con nít, con bé muốn đi đâu thì đi, tại sao phải tìm? ”

Nói thì nói vậy, chứ cả hai đã cho người tìm kiếm, trong lòng cũng đang lo lắng sốt vó, từ sáng đến giờ vẫn chưa có gì trong dạ dày.

Nghe vậy, Khưu Đông Bách lập tức xoay lưng trở ra bên ngoài, thế nhưng bị giọng nói nghiêm khắc của ông Khưu làm cho đôi chân khựng lại.

“ Đứng lại! ”

Anh xoay người, lên tiếng:

“ Con đi tìm Dung Diệp! ”

Bốp…

Ông Khưu nóng giận đập tay xuống bàn, lập tức đứng dậy thể hiện uy quyền của người đứng đầu Khưu Gia và cả tư cách làm ba, gằn giọng:
“ Nói cho ba mẹ biết, rốt cuộc trong lòng con có ai? ”

“ Ba mẹ thấy tin tức đó rồi? ”

“ Từ trước tới nay, chuyện tìm cảm ba mẹ không có ý kiến, luôn luôn tôn trọng sự lựa chọn của con. Thế nhưng, không phải nay yêu đương mập mờ với cô này, mai lại cập kè tình tứ với cô kia! ”

Có lẽ, đây là lần đầu tiên ông Khưu lớn tiếng với Khưu Đông Bách, bởi do từ nhỏ anh đã là một chàng trai vô cùng ưu tú, ông rất hãnh diện với mọi người.

Mặc dù anh thường xuyên uống rượu, vào quán bar tự tập với bạn, nhưng ông chỉ nhắc nhở, nhưng việc hôm nay thực sự đã làm ông tức giận.

Nếu không có tình cảm với Dung Diệp, tại sao lại gieo rắc hy vọng?

“ Những điều ba dạy, con luôn luôn khắc ghi trong đầu! Đợi con tìm được Dung Diệp trở về, sau đó sẽ giải thích với hai người! ”
Nói rồi, Khưu Đông Bách gấp rút chạy đi, không phải muốn trốn trách ông bà Khưu, mà anh ưu tiên việc tìm gặp Hề Dung Diệp.

Chắc chắn cô đã hiểu lầm nên mới bỏ đi, và chẳng biết cô sẽ làm ra chuyện gì?

“ Dung Diệp, mở máy lên đi em! ”

…----------------…

“ Nhìn hai cậu, tôi chán quá! ”

Giọng điệu của Đinh Tẫn Dực vô cùng bất mãn và khinh thường hai người bạn thân, dẫu cho sự nghiệp cả ba bằng với nhau, nhưng so về chuyện tình cảm thì anh hơn hẳn.

Làm việc cả tuần, đến cuối tuần cũng bị kéo đến quán bar, Đinh Tẫn Dực anh không cho nhu cầu!

Lúc này, Vu Duẫn cáu gắt lên tiếng:

“ Cậu thì hay lắm! ”

“ Đã hơn 12 giờ đêm, bạn gái tôi gọi sáu cuộc rồi đấy, hai cậu định ngủ ở đây luôn ư? ”

Sau đó, Khưu Đông Bách nặng nhọc thốt lên:

“ Cậu có xem chúng tôi là anh em không? ”
“ Có khi nào sau đêm nay tôi cũng bị gái bỏ giống hai cậu không? ”

Vu Duẫn lườm nguýt người đối diện, sau đó nhìn qua Khưu Đông Bách, hỏi:

“ Có tin tức gì chưa? ”

“ Chưa! ”

Đinh Tẫn Dực lắc đầu chán nãn, cất lời:

“ Nhìn vào những bằng chứng đấy, dù cậu có nhảy xuống biển cũng không rửa sạch hết oan ức. Đến ngay cả tôi ban đầu còn nghĩ bạn gái cậu là Mộc Đan San, hôm qua định gọi trêu cậu khi thấy hình ảnh hai người vào khách sạn. ”

Cả hai đã trưởng thành, một nam một nữ vào khách sạn thì không thể nghĩ trong sáng, chỉ có Đinh Tẫn Dực anh và Trầm Cửu Ly cô là trường hợp đặc biệt thôi!

Khưu Đông Bách chỉ biết thở ra sầu não chán nãn, rồi cúi mặt vò đầu bứt tóc trông rất khổ sở và bực tức với chính mình. Lúc này, Đinh Tẫn Dực trầm tĩnh nghiêm túc trở lại, lên tiếng:

“ Phủ nhận tin đồn cũng làm rồi, nhưng Dung Diệp không trở về thì chắc chắn còn đang giận cậu. ”

“ Tôi phải làm sao đây? ”

Khưu Đông Bách nặng nề dựa lưng về sau thành ghế bất lực, ánh mắt nghiềm ngẫm cố định một vị trí, khuôn mặt đỏ bừng do uống nhiều rượu, nhưng vẫn còn đang trong trạng thái rất tỉnh táo.

Vu Duẫn nhâm nhi ly rượu, sau đó nhìn anh cất lời:

“ Cậu có từng nghĩ, mọi việc là trùng hợp hay sự sắp xếp không? ”

“ Chắc chắn là sắp xếp! ”

“ Cũng may cậu chưa tới mức bị ngốc. ”

Vốn dĩ ngay từ đầu anh không phòng ngừa vì đơn giản xem Mộc Đan San cô như một người bạn, việc hóa giang chẳng phải điều quá to tát, nào ngờ sự trùng hợp này có mục đích.

Đây là một bài học anh ghi nhớ cả đời!

Đinh Tẫn Dực lên tiếng, hỏi:

“ Vậy cậu giải quyết thế nào? ”

“ Tôi mất Dung Diệp, thì Mộc Đan San mất sự nghiệp! ”

Cùng lúc ở biệt thự riêng của Phùng Chí Hâm, Mộc Đan San vô cùng trầm mặc suy tư đứng ở cửa sổ ngắm cảnh, trên tay lắc lư một ly rượu vang thượng hạng. Vốn dĩ cô ta không dọn về căn hộ của mình vì để tránh sự nghi ngờ, vẫn thản nhiên cho rằng anh ta bận việc không đến.

Bỗng nhiên, bàn tay đang cầm chiếc điện thoại nâng lên, màn hình lập tức sáng bừng và được cô ta chạm vào thao tác, rất nhanh sau đó đã áp vào bên tai.

“ A lô! ”

“ Trương Ngạo, tôi giúp ông nhổ cái gai trong mắt, ông không định báo đáp tôi sao? ”

“ Cô muốn gì? ”

“ Nhổ cái gai trong mắt của tôi! ”

…----------------…