Tình Yêu Mãnh Liệt - Mộc Kim An

Chương 21



Dịch: Dii 

Beta: Băng Hàn

Không ai ngờ Yến Hoà Dư lại đột nhiên xuất hiện, ngay cả Từ Ý cũng không.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Từ Ý kéo Yến Hoà Dư đi đến hành lang vắng vẻ, hỏi: “Sao anh lại ở đây? Không, sao anh biết em ở đây?”

“Em quên rồi à? Lúc em gọi điện, anh ở ngay bên cạnh, anh nghe thấy.” Yến Hoà Dư cong mắt cười, “Sau đó, anh nhờ Hà Lâm đưa anh đến đây.”

Từ Ý có chút bất đắc dĩ: “Anh tới đây làm gì?”

“Anh không đến thì làm sao có thể nghe được những người đó tung tin đồn được?” Sắc mặt Yến Hoà Dư bỗng nhiên tối sầm, “Họ còn nói chúng ta muốn ly hôn. Ai nói thế? Anh muốn đánh bọn họ một trận.”

Trong mắt Từ Ý lóe lên, vội vàng đổi chủ đề: “Anh còn chưa khỏi, không nên tới đây. Tốt nhất là phải ở nhà nghỉ ngơi đi.”

“Bác sĩ nói nên thường xuyên ra ngoài hít thở không khí trong lành, cứ ở nhà mãi không có lợi cho cơ thể hồi phục.” Yến Hoà Dư ngoan ngoãn trả lời.

Từ Ý: “…”

Thấy không thể nói lại Yến Hoà Dư, Từ Ý liền không nói nữa.

Bởi vì Yến Hoà Dư đột nhiên đến, Hạnh Tòng Vân cũng nhận được tin tức.

Chạy vội đến hội trường, nghe thấy một nhóm người đang bàn tán.

“Nghe nói Yến Hoà Dư mặc dù mất trí nhớ, nhưng chỉ nhớ được mỗi Từ Ý.”

“Anh lấy tin này ở đâu thế?”

“Đứa con trai của em trai chồng cô em gái họ hàng xa của chú tôi đang làm ở bệnh viện, nói Yến Hoà Dư bị tai nạn xe được đưa vào bệnh viện của nó, đụng phải đầu, mất trí nhớ, sau đó không rời Từ Ý nửa bước, người trong bệnh viện đều nói họ là một đôi vợ chồng rất tình cảm.”

“Lẽ nào từ trước tới nay đều là tin đồn à? Hai người bọn họ không phải liên hôn mà là tình yêu đích thực?”

“Cậu xem từ lúc Yến Hoà Dư vào đây tới giờ vẫn luôn ở bên cạnh Từ Ý không rời, nói không chừng là thật rồi.”

“……”

Hạnh Tòng Vân thấy Từ Ý đi về phía mình, mà sau lưng cô là Yến Hoài Dư, bà ấy chợt thấy vui trong lòng.

“Trông cháu khá hơn nhiều.” Bà ấy nhìn Yến Hoà Dư nói: “Nhưng chắc cháu không nhớ dì là ai đâu.”

Yến Hoà Dư lập tức ỷ lại nhìn Từ Ý: “Ý Ý.”

Từ Ý cười giới thiệu anh: “Yến gia và Hạnh gia là thế giao. Đây là dì Vân. Chính anh đã giới thiệu em với dì Vân, để em vào làm việc ở công ty của dì ấy.”

Yến Hoà Dư cũng gọi: “Dì Vân.”

Hạnh Tòng Vân thấy anh nhìn mình với ánh mắt xa lạ, khẽ thở dài: “Thật may mắn vì không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.”

***

Sau khi ra khỏi bữa tiệc, Hà Lâm nhìn thấy hai người liền nhanh chóng bước xuống xe.

Sau đó anh ta nhanh chóng giải thích với Từ Ý: “Bà chủ, chuyện này tôi cũng không thể làm cách khác được, ông chủ nhất quyết muốn tới, tôi không ngăn cản được.”

Yến Hoà Dư lập tức tức giận nhìn anh ta: “Tôi biết ngay cậu là người không đáng tin cậy mà.”

Hà Lâm có thể nhìn thấy rõ ràng bây giờ ai là người ra lệnh còn ai là người phải nghe theo, anh ta nhanh chóng nhìn Từ Ý nói: “Bà chủ, ngài xem chuyện này…”

Từ Ý bất đắc dĩ nhìn Yến Hoà Dư: “Lần sau ra ngoài, nhất định phải nói cho em biết, đừng làm khó Hà Lâm.”

Yến Hoà Dư chớp mắt, sau đó mới ý thức được: “Vậy là em không giận anh?”

“Có gì mà tức giận?” Từ Ý mím môi nói: “Em chỉ lo anh còn chưa bình phục sẽ xảy ra chuyện gì thôi.”

Yến Hoà Dư lập tức dán bên người Từ Ý: “Chỉ cần em không tức giận, muốn anh làm gì cũng được hết.”

Hà Lâm ở một bên nhìn, trong lòng thở dài, ông chủ từng là người rung chuyển trời đất trong giới, nay lại trở nên khiêm tốn như vậy trước mặt vợ mình. Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Từ Ý đi tới xe, quay người hỏi: “Em bây giờ về nhà, anh thì…”

Yến Hoà Dư còn chưa nói xong, đã ngoan ngoãn đi tới cửa xe: “Đương nhiên là đi xe của em.”

Từ Ý đành phải nói với Hạ Lâm: “Trợ lý Hà, hôm nay đã vất vả rồi, anh có thể về trước.”

“Không vất vả, không vất vả.” Hà Lâm nhanh chóng xua tay, ước gì có thể về sớm nghỉ ngơi.

Sau khi lên xe, ánh mắt của Yến Hoà Dư gần như đều dán vào khuôn mặt Từ Ý.

Từ Ý bị ánh mắt như thiêu đốt này nhìn chằm chằm, trên mặt tuy vẫn bình tĩnh nhưng tim lại đập thình thịch, thấy má mình ngày càng nóng hơn, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh có thể đừng nhìn chằm chằm vào em được không? Anh cứ nhìn em như vậy thì sao em có thể lái xe được.” 

Yến Hoà Dư không rời mắt đi, mà có chút nghi hoặc nói: “Không nhìn chằm chằm em thì anh có thể làm gì?”

Những lời nói cây ngay không sợ chết đứng kiểu này làm Từ Ý thậm chí không tìm được lý do gì để phản bác.

Phía trước ngã tư có đèn đỏ, Từ Ý dừng xe, sau đó quay đầu nhìn anh nói: “Anh nhìn em như vậy, có thể em sẽ mất tập trung. Lỡ có chuyện gì thì phải làm sao?”

“Mất tập trung?” Yến Hoà Dư lập tức hiểu ra, cười nói: “Anh hiểu rồi, vậy anh sẽ không nhìn chằm chằm em nữa.”

Từ Ý không biết anh là hiểu cái gì mà đột nhiên vui vẻ như vậy, đèn đỏ chuyển xanh, cô cũng không tiếp tục hỏi nữa.

***

Bữa tiệc vội vội vàng vàng đến mức Từ Ý chỉ ăn mấy miếng bánh ngọt cho no bụng, hiện tại cô cũng đã đói.

Ngay cả khi ở trên xe, bụng cô cũng kêu vài lần vào những thời điểm không thích hợp.

Yến Hoà Dư tự nhiên cũng nghe thấy, vội vàng nói: “Ý Ý, em đói bụng sao?”

Vừa dứt lời, bụng anh lại kêu lên.

Từ Ý lúc đầu có chút xấu hổ, nhưng sau khi nghe được âm thanh này, cô liền mỉm cười: “Anh cũng đói à?”

Yến Hoà Dư sờ bụng, thành thật trả lời: “Buổi tối lo đi tìm em, không nhớ phải ăn cơm.”

“Chị Châu hẳn là đã chuẩn bị sẵn bữa tối rồi, lát nữa chúng ta về rồi ăn nhé.” Từ Ý cười nói.

Yến Hoà Dư mím môi nói: “Chúng ta cũng có thể ăn ở bên ngoài, Ý Ý em thích ăn gì?”

Từ Ý cố ý không nói gì, cười hỏi: “Anh nghĩ em sẽ thích ăn gì?”

Yến Hoà Dư đầu tiên cau mày, nhưng sau đó một số mảnh vỡ hiện lên trong đầu anh, sau đó anh thốt lên: “Bánh phô mai việt quất!”

Từ Ý trợn tròn mắt kinh ngạc, cô tấp xe vào bên đường, vui vẻ nhìn anh: “Anh nhớ lại sao?”

“Hình như anh nhớ ra một chút chuyện gì đó liên quan đến em…” Yến Hoà Dư cau mày, dùng tay ấn đầu, “Cho nên Ý Ý à, em có thích ăn không?”

Từ Ý nặng nề gật đầu: “Đó là món em thích ăn. Anh đừng nôn nóng, từ từ suy nghĩ xem anh có thể nhớ ra gì khác không.”

“Anh…”

Lúc này, Yến Hoà Dư cảm thấy đầu đau âm ỉ, sau đó lại có mấy hình ảnh hiện lên, chính là cảnh anh mua bánh đi ra khỏi một cửa hàng.

“Anh nhớ ra hình như anh tới một cửa hàng…”

“Một cửa hàng?” Từ Ý khó hiểu lặp lại: “Anh nhớ ra cửa hàng nào vậy?”

Yến Hoà Dư cũng muốn tiếp tục suy nghĩ rõ ràng, nhưng vẫn không làm được, “Mơ hồ quá, nhớ không ra.”

“Không sao đâu, anh đã rất giỏi rồi.” Từ Ý lập tức an ủi anh.

Sau đó trong đầu cô kết nối hai manh mối lại với nhau, rồi cô thốt lên: “Có phải là tiệm bán bánh phô mai việt quất không?”

Tuy không rõ vì sao Yến Hoà Dư lại nghĩ tới cửa hàng này, nhưng Từ Ý lập tức khởi động xe, cô muốn dẫn Yến Hoà Dư đi xem một chút, có lẽ sẽ khiến anh nhớ tới chuyện khác.

***

Cửa vào tiệm bánh Daisy.

Từ Ý nhìn vẻ mặt Yến Hoà Dư, sau đó cẩn thận hỏi: “Anh có ấn tượng gì không?”

Yến Hoà Dư nhướng mày, nhưng không giải thích được, lắc đầu: “Hình như là một loại cảm giác quen thuộc, nhưng…”

“Không sao, chúng ta vào trong xem xem.” Từ Ý kéo anh về phía cửa hàng.

Lúc này trong cửa hàng không có bao nhiêu người, hai người vừa bước vào, nhân viên bán hàng liền lập tức nói: “Chào mừng quý khách.”

Chỉ một giây tiếp theo, nhân viên cửa hàng vui vẻ nhìn hai người nói: “Vậy ra hai người là vợ chồng!”

Từ Ý hơi sửng sốt: “Làm sao cô biết?”

“Vị tiên sinh này là khách hàng cũ của chúng tôi, thường xuyên tới mua bánh ngọt, chúng tôi đều biết.” Nhân viên mỉm cười nói.

Từ Ý đầu tiên nhìn Yến Hoà Dư có chút nghi hoặc, sau đó hỏi nhân viên bán hàng: “Anh ấy tới mua bánh phô mai việt quất à?”

“Phải rồi ạ, anh ấy đã trở thành thành viên ở đây rồi.” Nhân viên mỉm cười gật đầu, “Nói là vợ mình thích ăn nên thường xuyên tới đây mua. Hình như trước đây tôi đã gặp cô một lần, cô cũng tới đây mua bánh phô mai việt quất, không ngờ hai người lại là vợ chồng.”

Từ Ý sửng sốt, thậm chí không biết nên nói cái gì.

Bánh phô mai việt quất cô ăn trước đây do chị Châu chuẩn bị, chẳng lẽ là do Yến Hoà Dư mua về?

Cô vội vàng nhìn Yến Hoà Dư đứng một bên, thấy anh đang nhìn quanh tiệm bánh ngọt, cô kiềm chế sự kinh ngạc hỏi: “Anh có nhớ ra gì không?”

“Hình như anh đã từng đến đây rồi.” Yến Hoà Dư nhéo nhéo lông mày, “Còn cụ thể hơn thì không thể nhớ được.”

“Vậy tạm thời đừng nghĩ nữa.” Từ Ý siết chặt tay anh, lo anh lại đau đầu, thế là nói: “Nếu đã vào rồi, chúng ta đi mua bánh ngọt rồi trở về đi.”

Người bán hàng lịch sự nói: “Trong cửa hàng chúng tôi còn một phần bánh phô mai việt quất.”

Từ Ý lập tức cười đáp: “Tôi lấy một cái.”

Sau đó lại chọn thêm vài cái bánh ngọt rồi yêu cầu nhân viên gói lại.

“Tôi không mang theo thẻ thành viên.” Từ Ý nói: “Tôi có thể báo số của mình được không?”

“Đương nhiên.” Nhân viên cửa hàng gật đầu.

Nhưng Yến Hoà Dư lúc này mới nói: “Cô nói tôi có thẻ thành viên của cửa hàng?”

Dù rất bối rối nhưng nhân viên vẫn trả lời: “Vâng, thưa anh, anh là thành viên VIP của cửa hàng chúng tôi được giảm giá 6,5% cho tất cả các loại bánh.”

“Vậy thì dùng thẻ của tôi đi.” Yến Hoà Dư đọc số của mình ra.

“Được.” Nhân viên nhanh chóng nhập số tiền rồi nói: “Thẻ thành viên của anh còn 8.345 tệ.”

“Nhiều như vậy?” Từ Ý kinh ngạc nhìn Yến Hoà Dư, “Anh điên à?”

Ban nãy cô còn nghi ngờ sao Yến Hoà Dư có thẻ hội viên VIP của quán, còn thấy được ưu đãi giảm 6.5%, hoá ra là do đã nạp rất nhiều tiền.

Yến Hoà Dư nhận túi mang về từ tay nhân viên, cười nói: “Mua cho em mà, chút tiền này tính là gì.”

Nhân viên cửa hàng đứng gần đó bị bắt ăn “thức ăn cho chó”, nhưng vẫn mỉm cười tiễn khách hàng đi, vẻ mặt không hề thay đổi: “Hẹn quý khách lần sau lại ghé.”

Trở lại xe, Từ Ý còn đang nhớ đến việc Yến Hoà Dư mua bánh cho cô, thật lâu cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Trên đường đi, Từ Ý nhịn không được hỏi Yến Hoà Dư: “Sao anh lại mua bánh cho em?”

Nhưng sau khi hỏi xong, cô lại không khỏi bật cười, Yến Hoà Dư hiện tại đã mất trí nhớ rồi, làm sao còn có thể nhớ được.

Không ngờ, Yến Hoà Dư bên cạnh nhếch môi cười đáp: “Bởi vì anh thích em.”