Tình Yêu Nở Muộn

Chương 23: Giờ nghỉ



Kết thúc chuyến chạy, cô và Thương Huỳnh tốn gần hết 1 tiết mới chính thức hoàn thành, giờ cô mới biết hóa ra Thương Huỳnh nhìn như vậy hóa ra cũng không phải là giỏi thể thao.

Cô ấy tựa hồ chỉ khỏe hơn cô một tí, cơ mà cũng không ổn để kéo cô.

Cô nhìn thoáng qua xung quanh, số bạn học hoàn thành cũng không ít và số bạn hoàn thành trước cô và Thương Huỳnh đa số rất nhiều.

Cô và Thương Huỳnh vốn hoàn thành cuối cùng, nhìn lại sau lưng thì cò vài nhóm.

Cơ mà điều cô chú ý là Như Linh, vói cái cơ thể to lớn ấy mà cậu ấy lại có thể thành công sớm như vậy, không sai Như Linh hoàn thành trước cô khoảng 10 phút.

Bỗng có một thân ảnh che trước mặt cô và Thương Huỳnh, thân ảnh đó cao lớn, giọng nói nhẹ nhàng, sau đó là đưa một chai nước đến trước mặt Thương Huỳnh.

Nói với Thương Huỳnh.

“Tiểu Huỳnh! anh mang nước cho em này.”

Đó là Tề Minh, anh vừa dùng giọng nhẹ nhàng, thân thiện nói với Thương Huỳnh.

Đồng thời có 3 thân ảnh phía xa đang nhìn về phía nay, ủng có 2 tiếng cười phát ra từ phía đó, mà cô cứ có cảm giác có một thân ảnh nhìn chằm chằm cô.

Khiến cô lạnh gáy, mà nhìn qua Thương Huỳnh thì thấy cô ấy đang nhìn với Tề Minh bằng một ánh mắt cô chưa bao giờ thấy, cô không biết ánh mắt đó có ý gì, cô chỉ biết rằng.

Hình như… lúc này không phải lúc cô ở đây, nếu cô ở đây cô cứ có cảm giác rằng sẽ làm phiến họ, cô cảm giác trong lòng có một tikhos chịu.

Cô nhận định bản thân mình, nhẹ nhàng đi ra chỗ khác lúc mà Thương Huỳnh không chú ý, cô cũng không quan tâm 3 thân ảnh đang đứng xa kia.

Cơ bản… dù có quan tâm thì cô cũng không nhận lại được gì, dù gì cô cũng không có cái gì mà họ quan tâm.

Cô khoác lên mình một nhan sắc dưới bình thường, một người ít nói, tầm thường.

Vậy cứ để nó như vậy đi, vậy… nó cũng tốt hơn.



Cô lủi lủi đi ra một góc cây, ngồi xuống gốc cây, gục mặt xuống tay, hơi ngẩng ngẩng lên nhìn xung quang, cô nhận ra sau khi chạy xong mối quan hệ của họ đối với nhau có một tí sự biến hóa.

Cũng có những kẻ đứng xung quanh 3 người kia, khen họ liên tục vì họ về nhất.

Cô như cảm giác rằng, trong vài phút này cả thể giới bài xích cô, nhìn qua nhìn lại ai cũng có bạn mới.

Riêng cô vẫn như vậy, đến Như Linh cũng có vài người quay quanh.

Họ đều là nhân vật “Chính” trong cuộc đời mình.

Cớ sao cô cứ cảm thấy rằng chính bản thân mình, cứ như là nhân vật phụ trong chính câu chuyện của mình, một nhân vật phụ xung quanh nhân vật “chính”.

Cô ngồi yên đấy, ngồi một mình dưới gốc cây.

Như chính mình trong qua khứ.



Năm cô học tiểu học, lớp 2.

Cô bị cả lớp bài xích, khi mà học ở trường dành cho con dân thượng lưu, chính mình liệu có phải thượng lưu không, khi mà chính mình chỉ là một người miễn cưỡng đạt được cái danh thượng lưu.

Cha cô miễn cưỡng giúp cô học được ở đây, khi ấy Bạch Gia đã mạnh mẽ, tuy vậy đối với cha cô.

Phận con thứ chỉ được giao cho một công ty tầm thường, không được cha mình quan tâm.

Cha cô hầu như lúc nào cũng nói với cô rằng, con phải thật đẹp, phải thật quyến rũ, như thế nhà ta mới sống tốt được.

Cô khi ấy bị đè nép theo nề nếp, lúc nào cũng làm những hành động lẳng lơ khi còn nhỏ tuổi.



Đối với ai, cũng nghĩ rằng cô có vấn đề thần kinh, mấy ai biết rằng xung quanh cô lúc nào cũng có tai mắt mà cha cô đặt vào, lúc nào cũng bị ép.

Nếu không về nhà cô tất bị đánh, cô cũng có lần từng bị đánh đến mức nhập viện bởi mẹ cô.

Khi đó mẹ cô chỉ quan tâm một thứ đó là tiền, truyền những suy nghĩ rằng, không có tiền là không sống được, phải cần thật nhiều tiền.

Nên những hành động lẳng lơ cũng do chính mẹ cô hướng dân, ép cô như vậy.

Cô cũng từng gặp trường hợp mẹ cô ngoại tình ở nhà khi bố cô không ở nhà, mẹ cô thấy cô, nên từ đó bà ấy thay đổi, ép cô thành một khuôn như mẹ cô.

Thứ cô nhận được khi ở trường chính là 2 từ cô lập, không một ai muốn thân cô, không một người muốn gần cô.

Liệu rằng cô đã làm gì sai?

Cô tự quên đi mất một cái khác của mình, tự quên đi sở thích của mình.

Lầm tưởng rằng, thứ mặt nạ mà cô vẫn thường đeo ấy, đó chính là mình!.



Một lần nữa nhìn lại xung quanh, cô nhận ra nó vẫn như cũ.

Nhìn về phía người bạn thân nhất với mình Thương Huỳnh, lúc nãy còn cười nói với mình, giờ vẫn cười nói nhưng không phải với mình, cô nhận chai nước Tề Minh, uống nhẹ nhàng và nói chuyện với bạn học.

Cô đứng xa cô, hầu như không chú ý cô.

Còn Như Linh, cô cũng có việc của mình, cô đi phụ giúp thầy cô với thân phận lớp trường, còn bên kia thì đã có lớp phó thể dục nên Thương Huỳnh không đi.

Cô nhắm mắt lại, kệ đi sự đời.

Cũng đời thời lúc này ở tầng lầu lớp 11, một thân ảnh gầy gò, yêu kiều đang ngồi sát cửa số, vô thức nhìn xuống dưới đây, mái tóc dài nhẹ bồng bềnh dưới gí