Dưới ánh nắng của mùa hè, một thiếu nữ dưới gốc cây, ngồi một mình, cô thẫn thờ ngồi đó.
Lờ mờ có thể thấy được sự cô đơn ở trên người cô gái ấy.
Trần Khiết vốn đang học, trong lúc lơ đãng thì nhìn xuống dưới, ánh mắt cô ngay lập tức chú ý đến cô gái đang ngồi ở đó, bóng lưng lẻ lo, không một người đến gần.
Như… họ đang kỳ thị cô vậy, trong lòng Trần Khiết lúc này, có một cảm giác kỳ lạ đối với người con gái ấy.
Người con gái mà ở nhà cô hằng ngày vẫn còn cười cười, trên môi cô gái ấy lúc nào cũng giữ được nụ cười, cớ sao tại lúc này, người con gái ấy lại mang bóng lưng cô đơn.
Cô thật sự không biết trước đây, làm sao mà cô gái là em gái cô hiện nay, chịu được tình cảnh này mà trên môi vẫn còn giữ được nụ cười.
Nếu là cô, ngay từ lúc đầu đã không được rồi!.
Tiểu Hy ngồi yên đó, cúi đầu xuống không nói gì.
Cũng không một ai lại gần.
Cô thầm nghĩ rằng cô cứ ngồi yên vậy đến khi mà tiếng trống vang lên lần nữa.
Cơ mà cô nhầm, cái suy nghĩ sự cô đơn hay kỳ thị của mọi người trong bỗng chốc thay đổi.
Bởi vì có một chàng trai ngồi xuống kế bên cô, cô vẫn cúi đầu, chỉ biết rằng hiện tại cô cảm giác được rằng kế bên có một chàng trai ngồi xuống.
e
Cô ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc, có một sự lạnh lẽo mà từ kế bên cô phát ra.
Cô ngay lập tức câm nín, cũng đồng thời lúc này có những âm thanh vốn mà cô không muốn nghe nhất phát ra.
Đều là những từ mà trước kia đến giờ cô luôn nghe.
“Lăng ca anh đến đó làm gì?”
“Lăng ca đang nói chuyện mà sao anh đi vậy?”
Một cô gái vốn đang nói chuyện với Bùi Lăng, tuy nhiên trong bỗng chốc thấy anh đi ra chỗ khác mà không lời nào.
cô vốn đây là lần đầu đến được chàng trai mang danh hot boy nhất của trường, cô đã nghe được từ rất lâu từ chàng trai này rất giỏi, bất kỳ việc gì cũng rất giỏi, học giỏi, thể thao giỏi, đánh nhau cũng giỏi.
Gia thế thì tốt nên từ khi anh đến tất cả con gái trên lớp đều theo anh, khiến cho cô không có cơ hội, giờ đây, khi mà bọn con gái bu theo anh không còn, còn mỗi cô thì đây là cơ hội.
Khi mà mọi người ai cũng mệt rã ra vì mới chạy, cô vừa nói được với anh vài câu, cơ mà cô vừa hỏi anh uống nước không, anh trong bỗng chốc loé lên một tia mắt.
Tia mắt ấy cô cứ cảm giác rằng, nếu như cô còn dài dòng thì từ mai cô không cần đi học nữa.
Mà sau đó cô chưa kịp nói gì để bỏ đi cái suy nghĩ mình là người xấu trong mắt anh ấy thì đã thấy anh ấy đi chỗ khác rồi.
Cô nghĩ là anh ấy đi gặp người khác chẳng hạn như là Thương Huỳnh thì cô không nói gì vì theo cô biết, cô ấy cũng là một hoa khôi, chưa kể gia thế còn tốt nên cô không nghĩ gì, ấy vậy mà không phải Thương Huỳnh, cũng không phải là các bạn học “Tốt” khác! Vậy mà lại là cái con ma kia!.
Riêng điều này đã khiến cô tức điên.
Tiểu hy cảm nhận thấy rất nhiều ánh mắt thù hận, cô biết rằng người đang ở gần kế bên cô là ai rồi.
Quái lạ vì sao cái tên này lại đến gần cô, chả phải lúc trước hắn cũng là những kẻ ghét cô, nhưng mà hắn rất lạ.
Hắn như là vừa đấm vừa xoa, lúc tốt lúc ghét, nhưng ít nhất lúc cô suy sụp nhất thì hắn lại thấy và giúp cô.
Từ đó suy nghĩ về con người hắn cô có suy nghĩ khác, cơ mà lúc đi học thì hắn vẫn thường xuyên bắt nạt cô, nhưng cô kệ vì ít nhất hắn là kẻ quan tâm cô duy nhất lúc đó.
Cơ mà hiện tại có quen biết gì đâu? Chưa kể lúc trước hắn còn là một kẻ khó gần, hồi đó cô mặt dày, bị chửi liên tục mới đến gần hắn được.
Giờ này mà hắn lại tự đến, đúng là có vấn đề thật!.
Mà cô kệ hắn, điều cô muốn nhất hiện tại là hắn cách xa cô ra!..
Vậy mà hắn lại đến gần…
Cô lắp bắp môi nói.
“Cậu gì đó ơi, mọi người đang nói cậu kìa, đi ra chỗ khác đi chứ không mọi người noi á…”
“…”
Cô nói xong mà không nghe thấy kế bên minh có tiếng động nào, thật sự bây giờ cô rất muốn rút lại lời nói!, nói xong mà cô cũng cảm thấy ngại thay.
Vậy mà tên kế bên cô còn chả nói gì cả, cô quyết định im lặng.
Không khí lúc này bỗng nhiên thay đổi, nó có cảm giác ngại ngùng từ cô rồi kế bên thì lạnh lẽo như cũ.
Nó tạo lên một cảm giác khó chịu.
Một cảm giác thật khó chịu
Nhưng nhanh chóng có sự thay đổi từ kê bên, một âm thanh trầm, lạnh lẽo từ kế bên phát ra.
“Tôi ngồi đầu liên quan gì đến bạn? người khác nói tôi chứ nói bạn ư?”
Cô câm nín luôn rồi…
Mà một cảnh này Trần Khiết và 2 người bạn của cô cũng nhìn thấy, trong đầu họ lúc này có một suy nghĩ loé lên.
Tiểu hy quen Bùi Lăng ư?.
Dưới ánh nắng của mùa hè, một thiếu nữ dưới gốc cây, ngồi một mình, cô thẫn thờ ngồi đó.
Lờ mờ có thể thấy được sự cô đơn ở trên người cô gái ấy.
Trần Khiết vốn đang học, trong lúc lơ đễnh thì nhìn xuống dưới, ánh mắt cô ngay lập tức chú ý đến cô gái đang ngồi ở đó, bóng lưng lẻ lo, không một người đến gần.
Như… họ đang kỳ thị cô vậy, trong lòng Trần Khiết lúc này, có một cảm giác kỳ lạ đối với người con gái ấy.
Người con gái mà ở nhà cô hằng ngày vẫn còn cười cười, trên môi cô gái ấy lúc nào cũng giữ được nụ cười, cớ sao tại lúc này, người con gái ấy lại mang bóng lưng cô đơn.
Cô thật sự không biết trước đây, làm sao mà cô gái là em gái cô hiện nay, chịu được tình cảnh này mà trên môi vẫn còn giữ được nụ cười.
Nếu là cô, ngay từ lúc đầu đã không được rồi!.
Tiểu Hy ngồi yên đó, cúi đầu xuống không nói gì.
Cũng không một ai lại gần.
Cô thầm nghĩ rằng cô cứ ngồi yên vậy đến khi mà tiếng trống vang lên lần nữa.
Cơ mà cô nhầm, cái suy nghĩ sự cô đơn hay kỳ thị của mọi người trong bỗng chốc thay đổi.
Bởi vì có một chàng trai ngồi xuống kế bên cô, cô vẫn cúi đầu, chỉ biết rằng hiện tại cô cảm giác được rằng kế bên có một chàng trai ngồi xuống.
e
Cô ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc, có một sự lạnh lẽo mà từ kế bên cô phát ra.
Cô ngay lập tức câm nín, cũng đồng thời lúc này có những âm thanh vốn mà cô không muốn nghe nhất phát ra.
Đều là những từ mà trước kia đến giờ cô luôn nghe.
“Lăng ca anh đến đó làm gì?”
“Lăng ca đang nói chuyện mà sao anh đi vậy?”
Một cô gái vốn đang nói chuyện với Bùi Lăng, tuy nhiên trong bỗng chốc thấy anh đi ra chỗ khác mà không lời nào.
cô vốn đây là lần đầu đến được chàng trai mang danh hot boy nhất của trường, cô đã nghe được từ rất lâu từ chàng trai này rất giỏi, bất kỳ việc gì cũng rất giỏi, học giỏi, thể thao giỏi, đánh nhau cũng giỏi.
Gia thế thì tốt nên từ khi anh đến tất cả con gái trên lớp đều theo anh, khiến cho cô không có cơ hội, giờ đây, khi mà bọn con gái bu theo anh không còn, còn mỗi cô thì đây là cơ hội.
Khi mà mọi người ai cũng mệt rã ra vì mới chạy, cô vừa nói được với anh vài câu, cơ mà cô vừa hỏi anh uống nước không, anh trong bỗng chốc loé lên một tia mắt.
Tia mắt ấy cô cứ cảm giác rằng, nếu như cô còn dài dòng thì từ mai cô không cần đi học nữa.
Mà sau đó cô chưa kịp nói gì để bỏ đi cái suy nghĩ mình là người xấu trong mắt anh ấy thì đã thấy anh ấy đi chỗ khác rồi.
Cô nghĩ là anh ấy đi gặp người khác chẳng hạn như là Thương Huỳnh thì cô không nói gì vì theo cô biết, cô ấy cũng là một hoa khôi, chưa kể gia thế còn tốt nên cô không nghĩ gì, ấy vậy mà không phải Thương Huỳnh, cũng không phải là các bạn học “Tốt” khác! Vậy mà lại là cái con ma kia!.
Riêng điều này đã khiến cô tức điên.
Tiểu hy cảm nhận thấy rất nhiều ánh mắt thù hận, cô biết rằng người đang ở gần kế bên cô là ai rồi.
Quái lạ vì sao cái tên này lại đến gần cô, chả phải lúc trước hắn cũng là những kẻ ghét cô, nhưng mà hắn rất lạ.
Hắn như là vừa đấm vừa xoa, lúc tốt lúc ghét, nhưng ít nhất lúc cô suy sụp nhất thì hắn lại thấy và giúp cô.
Từ đó suy nghĩ về con người hắn cô có suy nghĩ khác, cơ mà lúc đi học thì hắn vẫn thường xuyên bắt nạt cô, nhưng cô kệ vì ít nhất hắn là kẻ quan tâm cô duy nhất lúc đó.
Cơ mà hiện tại có quen biết gì đâu? Chưa kể lúc trước hắn còn là một kẻ khó gần, hồi đó cô mặt dày, bị chửi liên tục mới đến gần hắn được.
Giờ này mà hắn lại tự đến, đúng là có vấn đề thật!.
Mà cô kệ hắn, điều cô muốn nhất hiện tại là hắn cách xa cô ra!..
Vậy mà hắn lại đến gần…
Cô lắp bắp môi nói.
“Cậu gì đó ơi, mọi người đang nói cậu kìa, đi ra chỗ khác đi chứ không mọi người noi á…”
“…”
Cô nói xong mà không nghe thấy kế bên minh có tiếng động nào, thật sự bây giờ cô rất muốn rút lại lời nói!, nói xong mà cô cũng cảm thấy ngại thay.
Vậy mà tên kế bên cô còn chả nói gì cả, cô quyết định im lặng.
Không khí lúc này bỗng nhiên thay đổi, nó có cảm giác ngại ngùng từ cô rồi kế bên thì lạnh lẽo như cũ.
Nó tạo lên một cảm giác khó chịu.
Một cảm giác thật khó chịu
Nhưng nhanh chóng có sự thay đổi từ kê bên, một âm thanh trầm, lạnh lẽo từ kế bên phát ra.
“Tôi ngồi đầu liên quan gì đến bạn? người khác nói tôi chứ nói bạn ư?”
Cô câm nín luôn rồi…
Mà một cảnh này Trần Khiết và 2 người bạn của cô cũng nhìn thấy, trong đầu họ lúc này có một suy nghĩ loé lên.