Ánh trăng chiếu rọi vào cửa sổ, báo hiệu rằng hiện tại đã là đầu giờ trưa.
Cô cúi mặt xuống giường, nhìn qua chiếc đồng hồ cũ kĩ trên đầu giường.
Điểm rằng hiện tại đã là 12 giờ trưa.
Mẹ cô đã đi chợ về, anh cô và chị cô thì có việc tại trường, đã bảo với mẹ từ sáng sớm rằng trưa không về.
Nên trưa nay chỉ có cô và mẹ.
Lết cái cơ thể mệt mỏi của cô dậy, đôi mắt khi không còn mắt kính của cô, nó vốn là đôi mắt trong sáng, giờ nó lờ mờ như sự kiện khi đó.
Vô Hồn.
Cô thật sự mệt mỏi, cũng không muốn đi học vào đầu giờ chiều.
Nhưng cô không muốn cho mẹ biết hay ai nữa biết cảm xúc này, vì nếu như họ biết… chắc chắn sẽ thấy cô phiền và không muốn gần cô nữa.
Cứ để như này tốt hơn.
Đẩy cánh cửa phòng, cô đi ra ngoài.
Mái tóc bù xù, cơ thể mệt mỏi, mẹ cô thấy vậy thì đi đến.
Vác trên mình chiếc tạp dề, hỏi cô ngày đầu tiên đi học có sao không.
Giác quan của bà cứ như đang báo động rằng, đã có chuyện gì đó.
Cơ mà đó là cảm giác, chứ bà không muốn đó là sự thật.
Thứ bà muốn là cô bé trước mặt, người mà bà nhận nuôi không phải như lần đầu gặp.
Thấy bà hỏi vậy, cô lắc đầu lia lịa, bảo rằng không có chuyện gì đầu.
Cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cười vui vẻ lên và kéo mẹ ra bàn ăn.
Bà vừa nhìn bàn tay gầy gò đang kéo tay mình, lại nhìn lên bé gái trước.
Bà kéo cô lại, ôm chằm vào lòng mà nói.
“Mẹ không biết ở trường có chuyện gì, nhưng mẹ mong rằng con biết rằng chúng ta là người nhà của con, mẹ mong con có thể thoải mái, không phải giữ trong mình những cảm xúc không đáng lý nên có.”
…
Cô lắc đầu lia lịa, bảo rằng không có chuyện gì đâu ạ, rồi sau đó nhanh chóng đi ra bàn ăn.
Nhưng trước đó, khi đi ra khỏi lòng mẹ cô, cô có nhìn lên bà và nhận ra rằng.
Từ khi lần đầu và đến nay chỉ vỏn vẹn 2 năm, vậy mà khi đó mặt bà ấy tuyệt diễm bây giờ đã có vài nếp nhăn của tuổi già.
Cô không muốn bà phiền lòng, cảm xúc này cô chịu quen rồi, cô không muốn mọi người mệt mỏi vì mình.
Thà… để cảm xúc trong lòng con hơn.
Như vậy… chả phải tốt hơn ư?
…
Ăn xong bữa cơm, cô nhìn lên đồng hồ, đã điểm đến 12h30.
Cô báo với mẹ rằng mình về phòng chuẩn bị, vì đã đến giờ đi học.
Mẹ cô gật đầu nhẹ, sau đó cô cũng đi về phòng.
Bước vào căn phòng ấy, không phải căn phòng hoa lệ khi trước, không phải căn phòng đầy gấu ôm, không phải căn phòng đây bàn trang điểm, không phải căn phòng lạnh lẽo khi ấy.
Mà là căn phòng bình thường, không gấu ôm, không bàn trang điểm, không hoa lệ, chỉ có mộc mạc.
Nhưng từ khi nào nó đã đi cùng cô, đã chứa được những suy nghĩ mà cô hằng mong muốn, căn phòng chứa sự ấm áp của 2 chữ người nhà.
Bước đến chiếc bàn học, bên trên có một cuốn vở và một cái cặp, cuốn vở đó là một cuốn nhật ký.
Chứa những kỉ niệm của cô khi ở đây, cô sẽ cố gắng giữ nó thật kỹ, khi mà những điều cô không muốn đã đến.
Cô lấy chiếc cặp, mở ra và nhìn thời khóa biểu dán trên tường.
Sắp xếp sách vở vào theo thời khóa biểu, sau đó thì vác nó lên lưng.
Cô đeo mắt kính lên, để mái tóc bù xù mà không quan tâm.
Ít nhất như vậy thì họ sẽ không quan tâm nữa, cô chỉ muốn học thôi.
…
Bước trên con đường đến trường, vẫn như sáng, vẫn có vài học sinh đi học, nhưng chỉ ít thôi vì 1h30 mới đến giờ vào lớp.
Cô đi trước 45 phút vì cô không muốn ai thấy cô.
…
Tại một căn phòng trên lầu lớp 10 của trường chuyên.
Một chàng trai ngồi trên ghế, đang ngửa ra sau, gác đôi chân thon dài lên trên bàn.
Miệng có một cây thuốc.
Kế bên vốn có người nhưng hiện tại không có, phía trước cũng vậy.
3 người mà vốn ở đó, Tề Minh, Cố Trường Vũ và Văn Nham, họ đã đi mua đồ ăn trưa.
Bùi Lăng vốn đang ngồi ở góc dưới ở phía cửa ra vào.
Chợt trong giây lát có tiếng đẩy cửa đi vào.
Đó là Tề Minh, anh mang cho mình 4 cái hộp cơm.
Sau đó để 4 cái lên bàn mình.
Rồi ngồi vào bàn kình, là kế bên của Bùi Lăng.
Cũng rút ra một điếu thuốc và hỏi anh.
“Lăng ca, anh sao lại trêu cái con ma đó vậy, anh trêu kiểu gì mà cô ấy khóc luôn vậy.”
“Người ta có tên.”
“Ừ thì tên là…”
“Em không biết Lăng ca…”
Tề Minh quay qua nhìn Bùi Lăng và nói, vì thật sự anh không biết tên của cô gái khi ấy.
“Tiểu Hy, tên đó, cơ mà tao làm việc gì là việc của tao.”
“Ừ là việc của anh, của anh, bọn em chỉ hiếu kỳ, bình thường anh chả bao giờ trêu ai, kể cả cô ấy cũng vậy. Thế thì làm sao mà người như anh lại đi trêu người ta?.”
“Mày phiền quá!, xéo qua kia đi.”
Bùi Lăng vừa nói vừa lấy đôi chân thon dài của mình đá đá vào vai Tề Minh.