Anh ngẩng đầu lên trời, hít một miếng thuốc trên mồm.
Rồi trầm vào suy nghĩ.
Anh đang nghĩ lại câu hỏi của Tề Minh.
vì sao lúc ấy mình lại làm hành động như vậy? Anh không biết lúc ấy mình đang suy nghĩ gì, chỉ biết vài từ mà cô gái xấu xí khi đó, khi nói xong khiến cho anh trong lòng có một vài cảm giác gì đó.
Khi anh nhìn trực diện cô gái đó, cảm giác cứ như là nhìn thấy cô ấy vậy.
Anh cứ cảm thấy giống giống cô ấy, vẫn có mái tóc trắng ấy, đường nét cơ thể vẫn như vậy.
Anh đã từng ở gần cô, nhìn thấy cô rõ ràng, cho dù hiện tại cô gái ấy khoác trên mình một cái áo khoác dày thế nào đi nữa, thì khi anh nhìn vào vẫn giống khi ấy.
Thật sự rất giống, tuy nhiên anh nhận ra rằng, dù có giống đi chăng nữa thì cũng không thể nào là cô ấy.
Cô ấy đã mất tích rồi…
Nếu không…
Bỗng có một bàn tay đụng vào vai anh.
Kéo anh trở lại khỏi mớ suy nghĩ.
Bàn tay này là của Văn nham, sau lưng Văn nham là Cố trường vũ.
Trên tay của Cố trường vũ là 4 cốc nước.
còn khuôn mặt thì nhăn nhó, ai nhìn vào tình cảnh này.
Khi mà Cố trường vũ cầm 4 cốc mà Văn nham lại đút túi, cũng biết là Văn nham trốn việc rồi.
Văn nham thân mang một cặp mắt kính, thân cao ráo, nhìn như một học bá.
Tuy nhiên, anh và Văn nham kể cả Tề Minh cũng hiểu.
Con người trước mặt, thân mang học bá mà tâm thì là một vị dân chơi.
Vì đó nên việc mà anh trốn việc thì nên gọi là đi tán gái.
…
Bùi Lăng nhìn thấy 2 kẻ này, gật đầu cái rồi nhận cốc nước trên tay Cố trường vũ.
Sau đó anh mở hộp cơm ra.
Đồ ăn bên trong đầy ấp, có nhiều món được liệt vào danh sách đắt tiền, giá tiền trên trời.
Còn có một con tôm hùm được bóc sẵn, trên hộp cơm ấy còn có nhãn hiệu của một nhà hàng nổi tiếng.
Anh bắt đầu cầm lên đôi đũa và thìa, nhưng lúc này anh nhận ra cốc nước bên cạnh chưa chọc ống hút.
Anh cầm ống hút chọc vào.
Và cũng đồng thời lúc này anh ngước mắt lên, thứ hiện hiện ra mắt anh khi anh nhìn ra cửa sổ.
Một cô gái đang cúi đầu đi vào trường kế, cô gái ấy mặc một cái áo khoác thùng thình kể cả trong cái mùa hè nóng bức này, mái tóc bù xù và… có một không khí lạnh lẽo quanh con người ấy.
Càng làm anh nhớ đến người con gái ấy, người con gái quanh năm khoác trên mình một mặt nạ, một mặt nạ mà cô gái ấy không biết từ lúc nào nhầm tưởng đó là mình…
Mà anh càng nhìn vào người con gái này anh lại cảm thấy là nó thật giống…
“M* nó mày nghĩ cái gì vậy, người giống người thôi!.”
Một tiếng chửi thầm trong lòng anh, anh không quan tâm nữa mà bắt đầu ăn phần cơm của mình.
…
Cô cúi đầu đi từ từ vào trường, vì không muốn ai thấy mình, mà mỗi lần như vậy đều có những tiếng nói, đó là điều mà cô không muốn nhất… mà cô cũng sợ nó nữa.
Cô im lặng và đi đến lớp, bên trong vẫn có những âm thanh như lúc sáng.
Vẫn có không khí vui vẻ như lúc sáng, nhưng đối với cô đó là một không khí mà cô không muốn thấy nhất.
Cô im lặng đi đến bàn, để cặp xuống và gục mặt xuống bàn, cô mệt mỏi mà thở dài.