- Hôm nay tôi không có hứng với các cô. - Giọng nói lạnh tanh ấy buông ra thẳng thừng rồi bóng dáng ấy đi mất.
Anh muốn hòa mình vào cơn say một cách lặng lẽ nhất, không ồn ào, không tràn đầy dục vọng như nơi đó.
Nếu là bình thường, chắc chắn anh sẽ không từ chối, nhưng có lẽ hôm nay tâm trạng anh đặc biệt hơn cả. Không thú vui gì có thể cản trở được anh tới một nơi "yên bình" như thế.
Cánh cửa quán rượu mở ra, âm thanh nhạc jazz vang lên khắp phòng. Đây là một câu lạc bộ nhạc jazz cũng khá có tiếng, mọi người thường tới đây có đôi có cặp, cùng nhau tận hưởng những bản nhạc jazz và ăn tối cùng nhau.
Nhưng cũng có những người cô đơn như anh, tới đây để bầu bạn với rượu. Đây là cách kiềm chế bản thân mà anh cho rằng phù hợp với mình nhất.
Bất kể anh có cáu gắt thế nào, chỉ cần có rượu, anh sẽ bình thường lại ngay.
Một ngụm rượu, hai ngụm rượu, rồi vài ba ngụm nữa, nửa chai đã vơi đi từ lúc nào không hay. Rượu này không quá mạnh, nhưng với tốc độ uống không ngừng nghỉ và số lượng nhiều thế này, anh đã gần gục trên bàn.
***
Cô rảo bước trên con phố dài và hẹp, nước mắt vẫn rơi không ngừng.
Cô cũng giận, giận tại sao anh ích kỷ tới vậy?
Giận tại sao anh lại nói những câu đó?
Giận tại sao mình lại nhạy cảm tới vậy?
Giận tại sao bản thân lại dựa vào anh quá nhiều như thế?
Cô ngồi nghỉ chân tại một chiếc ghế gỗ trong công viên. Hai tay cô đưa lên, khẽ gạt nhẹ hai dòng nước mắt.
Ánh mắt ai đó vẫn quan sát cô thật kỹ lưỡng, người đó theo dõi cô từ xa, ánh mắt như tràn ngập sự mong muốn được sở hữu.
Sau khi nghỉ ngơi được một lúc lâu, tâm trạng cũng ổn hơn được phần nào, cô mới đứng dậy và vòng về nhà.
Đường về nhà cô thật vắng vẻ và nhiều ngõ nhỏ, điều đó khá đáng sợ nhưng hôm nay cô lại không hề để ý tới chuyện đó.
Cô nhẹ bước trên đường, những cơn gió nhẹ thổi qua khiến cô cảm thấy hơi run sợ. Vậy có tính là điềm báo xấu? Nhưng tính chủ quan của cô đã làm thay đổi ấy.
Bỗng một cánh tay to lớn đã chồm lấy cô từ phía sau một cách đột ngột.
Cô giật bắn mình, hai tay cố gạt bàn tay to lớn của hẵn ra khỏi miệng mình mà không thể, dù cô có giãy giụa thế nào, hắn vẫn không buông bỏ.
- Im! Anh không muốn làm em đau đâu Carla! - Giọng nói của một người đàn ông trung niên phả vào cổ cô khiến cô rơi nước mắt vì sợ hãi.
Cánh tay hắn thật khỏe, hắn bịt miệng và mũi cô rất chặt, dù cho cô ra sức vùng vẫy, hắn vẫn đứng im.
Bỗng sức của cô yếu đi, rồi cô im lặng, mắt nhắm lại.
Nhân lúc cô đã bất tỉnh, hắn lén lút nhìn xung quanh rồi vác ngang người cô lên trên vai mình.
***
- Vâng, tôi có quen chủ nhân của số điện thoại này. - Người phụ nữ điềm đạm nói qua chiếc điện thoại.
Bỗng chốc đường nét trên gương mặt cô trầm xuống, khẽ gật đầu mà nói nhỏ nhẹ:"Được, tôi sẽ tới ngay, làm phiền anh rồi."
Cô đứng dậy, bước từng bước quyền quý về phía cổng trước, cô hầu gái vẫy tay gọi taxi cho cô.
Nhưng vị khách duy nhất còn lại nơi đây cũng chính là lí do mà cô tới.
Cô đến bên cạnh anh, anh đã gục ngã bên chai rượu cạn sạch ấy. Người anh nồng nặc mùi rượu, điều đó khiến cô hơi khó chịu.
Cô tìm kiếm trên thắt lưng của anh và lấy đi chiếc chìa khóa chiếc Mercedes màu bạc mà anh đã mượn của cô.
Nhân viên của quán đã giúp cô đưa anh vào xe, cô thắt dây an toàn vào và lái chiếc xe trên chặng đường dài, về với biệt thự của mình.
Cô cùng cô hầu đã đưa anh nằm lên ghế sofa, cô kêu người hầu chuản bị một bát canh giải rượu, rồi sau đó ra hiệu cho cô hầu gái lui về phòng trước.
Cô hầu thấy vậy cũng chỉ biết gật đầu nghe theo và lui đi chuẩn bị trước. Cả căn phòng khách rộng lớn đó giờ chỉ còn mỗi anh và cô.
Mùi rượu từ người anh bốc ra nồng nặc, cô khẽ nhăn mặt khó chịu, liền đứng dậy chuẩn bị một chậu nước và một chiếc khăn lau.
Bàn tay cô nhẹ nhàng cởi khuy áo của chiếc áo sơ mi trên người anh ra, hai vạt áo được banh rộng sang hai bên, làm lộ rõ từng múi cơ bụng và cơ ngực của anh.
Lúc này anh cũng không ngủ hẳn nên đôi khi còn rên rỉ gì đó, miệng lẩm bẩm mà cô không nghe rõ.
Sau khi mang bát canh giải rượu ra, cô hầu gái liền lui về phòng trước. Uyển Nhi liền nhẹ nhàng cho anh uống hết bát canh có công hiệu giải rượu cực mạnh đó.
Suốt 5 phút sau, cô vẫn giặt khăn và cẩn thận lau phần thân trên cho anh, cô lau tỉ mẩn từng đường nét cơ thể phần trên cúa anh, khuôn mặt vẫn thản nhiên như chẳng hề cảm thấy gì.
Cô khẽ giật mình, ngước mắt lên nhìn anh. Người đàn ông ấy ngồi gập người dậy ngay trước mặt cô.
- Phu nhân tính làm gì tôi đây? - Anh nhướn mày hỏi cô, điệu bộ đang trêu đùa.
- Ta chỉ giúp cậu rửa đi cái mùi rượu nồng nặc đó đi thôi, mùi khó chịu lắm. - Cô vẫn trả lời rất thản nhiên, nhúng chiếc khăn vào chậu nước.
Anh nhìn cô mà chỉ cười thầm trong lòng, ánh mắt cũng thật đầy ẩn ý.
- Mong lần sau cậu không uống nhiều như vậy nữa, cảm phiền người ta gọi ta tới. - Cô đặt hai tay lên đùi, ngước đôi mắt điềm tĩnh ấy lên nhìn anh.
Rượu vẫn còn ngấm trong người anh một chút. Một tay anh khoác lên ghế, đưa mắt nhìn cô đầy ẩn ý.
- Nếu tôi vẫn uống nhiều, phu nhân vẫn sẽ ở bên cạnh chứ? - Anh hỏi cô bằng giọng trầm xuống, hết sức gợi tình.
Cô nhìn anh chằm chằm rồi mỉm cười nhẹ nhàng.
- Cậu không phải trai tân. - Cô nói bằng giọng thản nhiên vô cùng.
Anh ngạc nhiên vì lời cô nói, bỗng bật cười rồi lắc nhẹ đầu.