- Chuyện gì xảy ra với tôi thế này?! - Cô giãy nảy lên.
- Anh sẽ không để em đi thêm lần nào nữa đâu! - Hắn nhõng nhẽo như một đứa trẻ.
Cô đăm đăm nhìn hắn, ánh mắt như sực nhớ lại chuyện gì đó.
- Em nói em yêu anh mà! - Hắn bĩu môi. - Sao lại bỏ đi như vậy? Anh đã tìm em khổ cực lắm em biết không?! - Hắn vẫn tiếp tục nhõng nhẽo.
Ánh mắt cô nhìn hắn đã có sự thay đổi, một ý tưởng điên rồ vì đó vừa nảy ra trong đầu cô.
- Anh này, em vẫn rất yêu anh, không thể nào gạt anh ra khỏi tâm trí, anh hiểu không? - Giọng nói cô trở nên nhỏ nhẹ hơn rất nhiều, ánh mắt cũng chan chứa tình yêu.
Hắn nhìn cô như vậy mà không tài nào kìm nổi lòng, đôi mắt cũng hơi liếc về phía cô, môi cứ vậy mà bĩu nhẹ, bộ dạng trông như con nít.
- Thật. - Cô nhìn hắn với đôi mắt của một con mèo con, nhưng hắn nào hay biết trong lòng cô lúc này đang cười thầm, nụ cười mãn nhãn.
***
Chiếc xe con màu bạc lao nhanh trên phố, người đàn ông trẻ tay vịn chặt vào vô lăng, ánh mắt sắc bén hình viên đạn cứ đăm đăm nhìn về phía trước.
Bỗng chiếc điện thoại trên tay kia rung lên, anh bất giác nhìn xuống dưới.
Một đường rẽ nhỏ khác được hiện lên trên chiếc bản đồ ấy, cùng với dòng tin nhắn anh mới nhận được:"Địa chỉ của chị ấy!"
Không cần suy nghĩ gì thêm, anh liền đánh mạnh vô lăng sang một bên, bánh xe drip thành một vệt dài trên mặt đường.
***
Hắn có vẻ vẫn còn lưỡng lự, nửa muốn giơ tay cởi trói cho cô, nửa muốn đừng im đó.
- Em không thể lại gần anh nếu hai tay bị trói lại thế này! - Giọng điệu nũng nịu, nhẹ nhàng ấy cất lên khiến con tim hắn tan chảy.
Cô phủi tay, miệng nhếch lên cười đầy tự đắc, xem ra Erena này không tới mức vô dụng.
Cánh cửa sắt đã hoen rỉ được mở ra một tiếng "két", cô giật mình khi trước mặt mình là khuôn ngực to lớn, vạm vỡ ấy.
Cô ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh, ánh mắt anh có chút lo lắng pha lẫn với tức giận? Nhưng chỉ trong phút chốc, nó lại trở nên hờ hững, vô tâm như trước.
- Anh làm gì ở đây? - Cô hỏi bằng giọng ngạc nhiên khi thấy anh đứng trước mặt, những giọt mồ hôi còn đang lăn trên má.
- Tôi tìm nhầm nhà. - Anh nói có phần gượng gạo nhưng vẫn lấy vẻ thản nhiên trả lời rồi quay lưng bước ra xe.
Cô chau mày khó hiểu, cái kiểu gì đây không biết, cái đồ... cái đồ...
Cô bước ra ngoài, anh đang đứng bên cạnh một chiếc xe màu xám coi rất đẹp và nổi bật. Trên tay anh cầm chiếc điện thoại cảm ứng, bấm bấm cái gì đó.
Ánh mắt cô nhìn anh đầy vẻ trách móc, một chút dỗi hờn.
- Anh thật sự phải làm thế sao? Giết Mark ấy? - Ánh mắt cô đầy vẻ tiếc nuối, có lẽ tính cách của hai người hợp nhau, cách nói chuyện cũng có nét tương đồng, cô đã coi anh ta là bạn mình từ khi nào không hay.
Anh chỉ lặng lẽ thở dài, quay mặt lại với cô, rút ra một tấm thẻ từ trong ví.
- Cầm lấy tiền rồi đi mua sắm hay gì đó đi. Tôi không có thời gian cãi nhau với em. - Anh nói bằng chất giọng lạnh tanh, tay đút tấm thẻ vào miệng cô.
Cô mở to mắt nhìn anh, cái người này sao có thể tùy tiện như vậy?
Hai tay cô với ra chỗ anh, miệng cũng ư ư như muốn gọi nhưng anh đã nhanh chóng lên xe và phóng đi, cô giật mạnh tấm thẻ ra khỏi miệng.
- Ừm. Vic bảo em tìm chị mà, trước đó còn kêu em tìm cái tên gì nữa ấy.. - Cô bé chống tay vào cằm ra vẻ suy tư.
- Chị có tin là Vic lại tìm một tên chủ tiệm tạp hóa không? - Cô bé bông đùa nhìn cô, nụ cười hồn nhiên nở trên môi cô.
Erena hết sức ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, đôi mày chau lại, không lẽ nào.
Erena vẫn cởi mở, vẫn niềm nở nhưng là để nói lời tạm biệt, muốn được rời đi trước, ánh mắt cô đượm buồn, nó thấm nhuần một màu thật nặng nề, cô cảm thấy tội lỗi.
Cô cầm trên tay một đống túi từ các hãng hàng hiệu, đồng thời vẫy taxi về nhà.
Cánh cửa phòng của hai người được mở toang ra một cách vội vã, đồng tử cô giãn ra khi thấy anh đã thu dọn hết hành ly của cô vào vali từ khi nào.
- Anh định đuổi em đi à? - Giọng cô có chút ngập ngừng, nơm nớp lo sợ.
Anh vẫn đứng đút hai tay vào túi quần rất thản nhiên, giọng nói cất lên vẫn thản nhiên vô cùng.
- Nghĩ gì đấy?
Anh ngoái đầu nhìn cô, ánh mắt vô tâm ấy khiến cô càng thêm bất an.
- Tôi sẽ về Việt Nam.
Cô ngạc nhiên, đôi mắt mở to nhìn anh.
- Bây giờ sao? - Giọng cô hơi run.
- Phải. Nhưng không có gì đảm bảo em sẽ an toàn khi ở đây một mình. - Anh thở dài một tiếng rồi quay đi.
- Em vốn lề mề, tôi dọn đồ cho em luôn rồi.
Nói rồi anh xách vali của mình và đi ra ngoài cửa. Cô ngơ ngác mất một hồi rồi cũng xách vali chạy theo sau anh.
Victor đã khiến cô suy nghĩ rất nhiều, anh là người nhiều lần làm tổn thương cô, nhưng cũng nhiều lần khiến cô hạnh phúc. Là người khiến cho nước mắt cô rơi, nhưng cũng chính là người đã đem nụ cười tới cho cô.
Người đàn ông này vừa đáng sợ, vừa đáng yêu, rất lạnh lùng nhưng cũng thật ấm áp, thật sự vô tâm nhưng cũng biết quan tâm đôi lúc.
Chuyện lần này là cô sai nhưng đã giận ngược lại anh một cách không có suy nghĩ, cô biết điều đó khiến anh không vui, nhưng ngoài mặt anh vẫn như thường ngày.
Điều này khiến cô phát điên kho chẳng thể giúp được anh giải tỏa.
***
Cô đã ngồi trên máy bay cùng anh, nhưng suốt cả chuyến bay, anh không hề nói một câu với cô. Từ chiều tới tận đêm, anh vẫn không hé miệng lấy nửa lời.
Có lẽ hai thứ duy nhất mà anh chú ý tới trên chuyến bay này là chiếc tai nghe anh đang đeo và cuốn tạp chí trên tay anh.
Anh chăm chú đọc cuốn tạp chí, trong khi mọi người đều đã đi ngủ. Dáng vẻ lúc này của anh thật sự khiến cô phải xao động chút ít.
Một tay anh cầm cốc nước lên và nhấp một ngụm, không may đã lỡ đổ một ít ra áo.