Cô gái trong trang phục người hầu bưng trên tay một chiếc khay, trên đó đựng một tách trà nóng, tiến lại gần một người phụ nữ ngồi trên xe lăn cạnh bên cửa sổ, trên đầu cô đội một chiếc mũ len.
- Phu nhân, người uống trà đi ạ. - Cô hầu gái nói rồi đưa tách trà đặt trên một chiếc cốc nhỏ cho người phụ nữ ấy.
- Cảm ơn em. - Người phụ nữ giơ tay cầm lấy đĩa cùng với tách trà, mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ.
Mỹ Anh đứng phía sau, hai tay cầm chiếc khay lớn hình tròn mà đặt trước bụng, ánh mắt nhìn người phụ nữ ấy đượm buồn.
- Phu nhân, trị liệu xong rất mệt, sao phu nhân luôn muốn trở về nhà, bác sĩ nói phu nhân nên ở lại viện nghỉ ngơi luôn mà...! - Mỹ Anh nói với giọng trách móc.
- Ở nhà có phải hơn không? Dù gì đây cũng là lần trị liệu cuối cùng rồi. - Uyển Nhi vẫn nói với Mỹ Anh với vẻ điềm tĩnh, thản nhiên.
- Phu nhân... - Mỹ Anh hạ giọng xuống, bất chợt trong lòng như chìm vào nỗi buồn sâu thẳm.
- À, Erena đã xuất viện rồi phải không? - Cô cất tiếng hỏi nhỏ, tay cầm tách trà bỗng hơi run run.
- Vâng, được gần một tuần rồi. - Mỹ Anh trả lời.
Bất chợt tách trà mà Uyển Nhi cầm trên tay rơi xuống, vỡ tan tành, nước đổ lênh láng. Mỹ Anh giật mình ngồi thụp xuống bên chiếc xe lăn, cô sốt sắng vô cùng.
- Phu nhân... người...! - Cô hầu gái lớn giọng lo lắng, hỏi han, quan tâm cô.
Uyển Nhi run tay chạm nhẹ lên tay của Mỹ Anh, khuôn mặt bỗng trở nên phờ phạc, yếu ớt hẳn đi.
- Ta... muốn gặp Victor... và Erena... - Trịnh phu nhân nói với vẻ khó nhọc, tay vẫn cứ day day bàn tay của Mỹ Anh.
Mỹ Anh nghe vậy liền nhanh chóng nghe theo, chạy một mạch ra chỗ điện thoại bàn, nhanh tay bấm số, nước mắt của cô cũng chảy ra thật nhiều trong vô thức.
Uyển Nhi yếu đuối nhìn ra ngoài cửa sổ, trong người cảm thấy rất khó chịu, thở cũng khó khăn, vậy là cũng tới rồi...
______
Chiếc xe bạc dừng trước cổng một ngôi biệt thự cỡ trung, Victor chưa kịp tháo dây đai an toàn ra, Erena đã mở cửa rồi nhảy xuống xe một cách vội vã, Victor cũng xuống xe ngay sau đó, vẻ mặt cũng không giữ được bình tĩnh.
Cô hầu gái ra mở cửa cho Erena, khi cánh cửa vừa mở ra, cô đã chạy thục mạng vào bên trong. Bản thân còn chưa kịp thở, cô đã đưa mắt tìm xung quanh trong phòng khách, bất chợt ánh mắt của cô sững lại trước bóng dáng một người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn bên cửa sổ.
Erena chạy đến bên cô rồi ngồi thụp xuống, trên đầu của người phụ nữ ấy đội một chiếc mũ len, khuôn mặt thì gầy gò hốc hác hơn rất nhiều so với lần trước hai người gặp nhau.
Nhìn thấy cảnh tượng này, nước mắt của Erena cứ rơi lã chã, chẳng thể nào làm chủ được mình.
- Trịnh phu nhân... người làm sao thế này...?! - Erena bối rối lấy hai tay cầm lấy bàn tay gầy gò, yếu ớt của Trịnh Uyển Nhi, hai mắt mở to, tay cũng day day vào tay người phụ nữ ấy ra như thúc giục câu trả lời.
Victor đặt chân vào căn phòng khách, âm thanh đầu tiên anh nghe thấy trước khi kịp nhìn thấy chính là tiếng khóc và những lời nói đầy tính thúc giục xen lẫn với lo lắng của Erena.
- Phu nhân... người trả lời đi mà...! Đã có chuyện gì vậy?! - Erena liên tục lay tay của Uyển Nhi, khao khát được biết sự thật giờ đã dâng lên tới đỉnh điểm.
Uyển Nhi xoay đầu nhìn vào Erena, gương mặt của cô đang dần mờ đi những vết bầm do đánh đập, sắc mặt cũng đã ổn hơn hôm đó, nhưng giờ lại ướt đẫm bởi những giọt nước mắt.
- Erena... ta có lỗi vì đã không nói trước với cô... ta... đã biết mình bị ung thư từ giai đoạn đầu... nhưng không có ý định chữa... Nhưng giờ đây... muốn chữa nhưng lại không kịp nữa rồi... nó... đã đến giai đoạn cuối... - Uyển Nhi nói với giọng yếu ớt.
Erena nghe những lời đó mà nước mắt tuôn ra ngày một nhiều, cô như không dám tin vào tai vào mắt mình, bản thân nay đến ngồi còn không vững, hai tay cô chống xuống đất, mặt cũng cúi gằm xuống mà khóc nức nở.
Victor và Mỹ Anh cũng bước tới bên chỗ chiếc xe lăn, cô hầu thân cận của Uyển Nhi đứng ngay phía sau lưng cô, ngậm ngùi như muốn kìm nén nước mắt vào trong, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng ngày này sẽ đến, nhưng đến khi phải đối mặt với sự thật này, cô mới thật sự thấy đau đớn thế nào.
Victor quỳ một chân xuống ngay phía sau lưng Erena, hai tay cũng đặt lên vai cô mà đỡ lấy cô như an ủi, ánh mắt anh nhìn lên Trịnh phu nhân mà đầy đau xót, mọi chuyện đã đến mức này rồi...
- Victor... anh có nghe phu nhân nói gì không...? - Erena nức nở, nhẹ nhàng quay gương mặt đầm đìa nước mắt sang mà nhìn lên anh.
Victor im lặng, anh không biết phải nói gì trong lúc này, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy khó xử đến vậy.
Nhìn vẻ mặt của anh không có vẻ gì là sốc, đó không phải vẻ mặt của người lần đầu tiên nghe một tin giật gân như vậy.
- Victor...? Anh... đã biết từ trước rồi ư...? - Erena ngước đôi mắt đang ầng ậng nước lên mà nhìn anh.
Anh không lên tiếng, nhưng cô đã biết được câu trả lời sau cái vẻ mặt đầy khó xử ấy. Erena nhắm nghiền hai đôi mắt, miệng gào lên một tiếng đầy đau đớn, nước mắt rơi lã chã, dường như cô không thể làm chủ được bản thân mình nữa.
- Tại sao... tại sao mọi người lại đối xử với tôi như vậy...?! - Erena gào lên trong tiếng nấc.
- Tại sao tôi luôn là người biết cuối cùng?! - Hai mắt cô đỏ ngầu, gương mặt ướt đẫm bởi những giọt lệ, khuôn miệng mếu máo, giọng cũng đã lạc đi.
Cả Victor, Mỹ Anh và Trịnh phu nhân đều cứng họng trước cảnh tượng này, mọi người buồn một, thì Erena buồn hai.
- Phu nhân... người đã nói sẽ làm bạn với tôi cơ mà... - Erena đau đớn thốt ra câu nói đó.
- Chưa được bao lâu mà... phu nhân...! - Erena nấc lên từng tiếng, khóc ngày một to hơn.
Khóe mắt Uyển Nhi rưng rưng những giọt lệ, cô nắm chặt lấy bàn tay của Erena, đôi môi cũng gắng gượng nói vài lời thật yếu ớt.
- Ta xin lỗi... kiếp này không thể làm bạn với cô lâu được... kiếp sau nhất định sẽ gặp lại... - Uyển Nhi giọng cũng lạc đi bởi cảm động.
Mỹ Anh đứng phía sau cũng không thể kiềm được cảm xúc của mình, cô cúi gằm mặt xuống mà thút thit, đôi lúc lại giơ tay lên gạt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt.
- Còn có một người bạn nữa ta cũng muốn gặp trước khi đi... nhưng không thể nào liên lạc được... - Uyển Nhi ánh mắt đăm chiêu, đôi lúc lại nhíu mày lại.
- Victor... nếu cậu gặp cô ấy... hãy chuyển lời hộ ta... - Cô đưa mắt nhìn sang Victor, anh cũng đáp trả ánh nhìn yếu ớt ấy bằng đôi mắt đang mở to đầy vẻ suy tư.
- Nói với cô ấy rằng... đừng nên tự mãn quá... Angela là một người luôn coi bản thân là trung tâm... lại hay cảm thấy bất mãn với cuộc sống... Mong cô ấy bớt ghen tuông, nông nổi... và suy nghĩ vớ vẩn... điều đó sẽ làm cô ấy cảm thấy khá hơn... - Uyển Nhi đưa mắt nhìn Victor cùng với sự nhờ vả.
Victor không trả lời, anh chỉ lặng lẽ cúi đầu xuống với vẻ ngậm ngùi, cái cách anh mím môi lại, đôi mắt trĩu xuống đã cho thấy sự khó xử.
- Victor... - Uyển Nhi cất tiếng gọi khẽ anh. - Cậu là người ngạo mạn... đôi khi lại khiến người khác khó chịu... bởi cái thái độ... và tính nóng nảy của cậu... Nhưng thật tâm ta biết cậu rất tốt... - Trịnh phu nhân nhìn anh bằng ánh mắt nhẹ nhàng, đôi môi cũng run run, gắng gượng nói từng lời.
- Cậu cũng còn rất trẻ... sự nghiệp hãy còn dài... Ta tin cậu làm được... - Cô nói những lời như động viên Victor, với khả năng của Victor thì có lẽ việc đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp là không lâu.
- Erena... - Uyển Nhi nhìn sang Erena, cô gái ấy nước mắt đầm đìa, không đủ can đảm để ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt cô, cô sợ khi nhìn lên thì lòng sẽ còn đau hơn nữa, cô sẽ không chịu được mất...
- Cô thật sự... rất giống ta ở nhiều mặt... Hãy mạnh mẽ lên nhé...! Ta xin lỗi vì đã hứa suông... xin lỗi vì đã để cô biết quá muộn màng... - Trịnh phu nhân nhìn cô thật nhẹ nhàng, giọng điệu ngày càng yếu ớt, những tiếng thốt lên không còn rõ như trước.
- Erena... đừng nhụt chí... mọi điều tốt đẹp... sẽ sớm đến thôi...
Khi nghe thấy tên mình được gọi lên bằng cái giọng yếu ớt, thỏ thẻ của người phụ nữ ấy, Erena càng đau đớn thêm. Victor đặt tay lên trên vai cô như an ủi, Erena cũng chỉ biết đặt tay lên tay anh, cô nắm nó thật chặt, nước mắt vẫn tuôn ra ngày một nhiều.
Miệng cô lẩm bẩm không ngừng, đôi môi run lên trong đau đớn. "Đừng mà... đừng mà..."
Trịnh Uyển Nhi hiểu rõ sức khỏe của mình hơn ai hết, mắt cô đang mờ dần, thở cũng khó khăn hơn. Cô nhẹ nhàng quay đầu nhìn sang Mỹ Anh, người hầu gái vô cùng thân cận với cô.
Những điều muốn nói, cô cũng đã nói hết với Mỹ Anh từ trước khi Victor và Erena tới, nhưng có lẽ điều mà cô dành lại cuối cùng để nói với người hầu thân cận nhất với mình mới là điều đáng quý nhất.
Nước mắt rơi ướt đẫm trên gương mặt của Mỹ Anh, cô đau đớn vô cùng, dù gì hai người đã từng như hình với bóng, Mỹ Anh đã ở bên Uyển Nhi từ những ngày cô còn ở với cha mẹ.
- Cảm ơn em... - Giọng cô yếu ớt cất lên, tay cũng nắm chặt lấy bàn tay của Mỹ Anh, cô gái ấy cũng đáp trả bằng việc dùng hai tay mình bao lấy bàn tay gầy gò của Uyển Nhi.
Không gian bao trùm căn phòng là một sự im lặng tới lạ thường, Erena khóc nhưng không còn thành tiếng.
Tiếng giọng thỏ thẻ của Uyển Nhi cũng không còn cất lên, Erena và Mỹ Anh, mỗi người đều đang nắm lấy một tay của Uyển Nhi, họ dễ dàng nhận ra bàn tay ấy không còn chút sức lực nào, Erena nhẹ nhàng đưa đôi mắt sưng húp nhìn sang phía bên cạnh, người phụ nữ ấy mắt nhắm nghiền, trên miệng nở một nụ cười hiền từ.
Không còn một hơi thở nào nữa từ Trịnh Uyển Nhi.
Mỹ Anh hít vào một hơi đầy đau đớn, hai tay cô che lên mặt rồi bật khóc thật lớn. Erena cũng vậy, Uyển Nhi đã nói sẽ làm bạn với cô thật lâu, sẽ giúp cô khômg cảm thấy cô đơn khi ở đây, sẽ tâm sự với cô khi cần nhưng điều tồi tệ ấy lại xảy ra, vị phu nhân ấy đã ra di quá sớm.
Victor bám tay vào vai Erena, cô nhẹ nhàng xoay người và vòng tay ôm lấy cổ anh, Vic cũng vì thế mà ôm lấy eo cô. Erena siết tay thật chặt, nước mắt rơi ướt đẫm một bên vai áo của anh.
Có thể Victor không nói ra, nhưng trên mặt anh lúc này cũng thể hiện sự buồn bã, anh nắt anh nặng trĩu xuống, sự ra đi của Trịnh Uyển Nhi đã mang lại những đau đớn dành cho rất nhiều người, nhưng đó cũng là một giải thoát cho chính bản thân cô, cuối cùng cô cũng đã có thể sống một cuộc sống ở thế giới bên kia cùng với người mà cô yêu thương...
____
Mỹ Anh sẽ lo an táng cho Uyển Nhi rồi đưa cô về với gia đình tại Việt Nam. Từ khi còn trẻ, Uyển Nhi đã có những mâu thuẫn với gia đình khi cô quyết định mối quan hệ tình cảm với Minh Thắng, một thành viên của V. Cha mẹ của Uyển Nhi không biết Minh Thắng là một người làm trong thế giới ngầm, nhưng làm việc dưới tay của Phúc Thạch thì cha mẹ cô đã không đồng ý.
Đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, Uyển Nhi vẫn chỉ chọn cách viết thư để gửi về cho gia đình, không phải vì cô trách giận cha mẹ vì đã cấm cản tình cảm của cô và chồng, mà vì cô đã biết mình có lỗi với cha mẹ, cô cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp gỡ cha mẹ, cô không muốn họ phải nhìn thấy bộ dạng ốm yếu của cô thế này.