[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu

Chương 62: Trở mặt



Việc tìm kiếm Erena thật sự chẳng dễ gì, đến tối khuya mọi người mới trở về căn cứ với trạng thái hết sức mệt mỏi, tuy nhiên mới tìm được một vài khu vực trong New York, mà có tới tận gần 30 người.

Chris ngồi phịch xuống ghế sofa mà nghỉ ngơi, trên mặt biểu lộ rõ sự lo lắng kèm theo chút mệt mỏi. Không biết giờ này Erena thế nào rồi? Không biết cô đang ở nơi đâu? Có an toàn không?

Trước hết anh cần phải gọi cho Victor để thông báo tình hình.

Đầu dây bên kia bắt máy. Chris nhanh chóng tóm tắt mọi chuyện trong cuộc tìm kiếm ngày hôm nay cho anh.

- Ngày mai tiếp tục, tìm kĩ vào, sau đó hẵng mở rộng phạm vi tìm kiếm. Tôi sẽ về Việt Nam một chuyến. - Victor nói với ngữ điệu lạnh lùng có chút vội vã.

- Gấp vậy ạ? - Chris có chút ngạc nhiên.

- Ừm. Mọi việc ở đây giao lại cho cậu. - Victor nói rồi cúp máy.

Chris khá ngạc nhiên vì quyết định vô cùng vội vã của Victor, nhưng cũng đã sáu năm anh làm việc dưới tay anh, Chris cũng phần nào hiểu được tính cách của anh.

Có lẽ Victor đã có kế hoạch gì đó, một kế hoạch trả thù chẳng hạn...?

____

Erena tỉnh dậy với cái đầu còn hơi lâng lâng, những hình ảnh hiện ra trước mắt còn mờ, phải mất một lúc mới trở nên rõ dần.

Đây không phải nhà của Victor.

Cô ngơ ngác chống tay xuống dưới mà ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh với vẻ lo lắng. Cô đang được ngồi trên một chiếc giường đơn, cánh cửa phía trước dường như đang bị đóng chặt lại, cụ thể là cô đang bị nhốt trong một căn phòng kín.

Erena cố giữ bình tĩnh và nhìn xung quanh, không gian trong căn phòng này chật hẹp, tăm tối và hết sức bí bách, điều này khiến cô sợ hãi.

Có tiếng động, cô cố gắng vểnh tai lên nghe ngóng. Đó là những tiếng đập vào cửa sắt, cô cảm thấy nó rất gần, ngoài ra còn có tiếng của những người con gái khác đang kêu lên với ngữ điệu van xin.

"Thả tôi ra đi mà! Làm ơn hãy để chúng tôi đi!" Những âm thanh ấy đồng loạt vang lên khiến cô sợ hãi, những thứ này khiến cô cảm thấy quen quá..

Bất chợt có những tiếng bước chân đến gần, cô ngồi lùi vào trong chiếc giường, lưng tựa vào góc tường, mắt hướng thẳng về cánh cửa kia.

Những tiếng gậy gộc đập vào các cánh cửa sắt khác vang lên, kèm theo tiếng quát tháo của một người đàn ông :"Câm hết mồm vào!"

Tiếng chân ấy dừng lại trước cánh cửa của cô, chúng tra khóa, tiếp đó là hai người đàn ông bước vào. Người phía trước mang màu da ngăm, mái tóc húi cua, bận trên mình một bộ vest bảnh bao. Người phía sau cao to, trên tay cầm một chiếc dùi cui, vẻ mặt hết sức dữ tợn.

Erena nhíu mày nhìn họ, trong lòng vô cùng sợ hãi và bất an, tay chân cứ run lên khe khẽ.

Tên da ngăm kia nở một nụ cười đầy sự ranh mãnh, hai tay bỏ ra khỏi túi quần và dang rộng sang hai bên.

- Chào mừng cô đến với Nhà của Marcus. Và tôi là Marcus. Rất vui được gặp cô. - Hắn nói với vẻ hồ hởi, ánh mắt nhìn về phía cô tràn đầy bí hiểm.

Erena cau mày đầy khó hiểu, tên này là ai? Hắn rốt cuộc muốn gì? Đây thực chất là đâu?

- À, xin lỗi vì những tiếng ồn của "hàng xóm" xung quang cô, họ chưa được thích nghi lắm, nhưng sẽ quen dần thôi! - Hắn nói với vẻ vô tư, cởi mở.

- Đây rốt cuộc là đâu? - Cô cất giọng hỏi hắn.

- Tôi đã nói với cô rồi, đây là Nhà của Marcus. Là nơi buôn bán, và đào tạo.. gái mại dâm. - Hắn nói với vẻ thản nhiên kèm theo đó là nụ cười nửa miệng đầy ranh ma.

Erena giật mình, đây là nhà chứa, giống như nơi mà cô đã từng bị bắt vào trước kia. Những tiếng kêu gào van xin kia là của những người cũng bị bắt ép vào đây, họ cũng bị nhốt vào giống như cô vậy.

Và khi được dạy dỗ cẩn thận, họ sẽ được thả ra và được bán cho các nơi khác.

- Xin lỗi vì sự bất tiện này, nhưng đây là phòng tốt nhất mà chúng tôi có rồi.

- Tại sao tôi lại ở đây?! - Erena gằn giọng, cô vừa thấy lo sợ, vừa thấy tức giận bởi cái cách nói chuyện vô tư, thản nhiên của hắn.

- Cô ở đây là nằm trong một phần kế hoạch của một người. - Hắn nhếch mép cười.

Erena vô cùng tức giận, trong lòng như đang có lửa sục sôi. Đúng như cô nghĩ, Phúc Thạch quyết định đẩy cô trở về nơi cô bắt đầu, lão già này... Cô cắn môi mà ngẫm nghĩ.

- Người đó sẽ không ngại khi tôi thay đổi một ít trong kế hoạch đâu nhỉ? - Marcus tỏ vẻ ngẫm nghĩ, bất giác nở một nụ cười gian manh.

- Ý ông là sao?! - Erena gắt lên.

- Không có gì. Nghỉ ngơi đi nhé, vì có người đó nên tôi đã phải chuẩn bị cho cô riêng một phòng rồi đấy! - Hắn cười lớn rồi bỏ đi ra ngoài cùng với người vệ sĩ phía sau.

Erena lặng người khi cánh cửa sắt ấy được đóng sầm lại. Cô thật sự sẽ lại phải làm công việc dơ bẩn đó một lần nữa sao? Không thể như vậy được..

Thật sự không thể...

Cô thật sự rất sợ, trong những lúc thế này, trong đầu cô chỉ hiện ra duy nhất hình ảnh của người đàn ông ấy. Victor... anh đâu rồi? Em sợ lắm..

____

"Tới ở với tôi?" Lúc đó cô đã cười khểnh một cái, quay mặt đi tỏ vẻ khinh thường.

"Tôi cho phép sao?" Cô nhìn anh bằng ánh mắt kiêu ngạo.

"Đó là lệnh của ông chủ, thưa tiểu thư." Anh ta nói bằng giọng trầm xuống.

"Thưa tiểu thư sao?" Cô trợn tròn mắt giả bộ ngạc nhiên.

"Giờ sao lại tỏ vẻ cung kính như vậy, chẳng phải trước kia chẳng hề tôn trọng tôi à?"

"Từ giờ tới khi ông chủ đi công tác về, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ và chăm sóc tiểu thư. Vì vậy, tiểu thư là trên hết." Anh nhìn chằm chằm vào cô, kèm theo giọng nói nhẹ nhàng, trầm xuống ấy đã lại một lần nữa khiến tim cô đập nhanh hơn.

"Ơ... ờ thì..." Cô đã lúng túng một lát.

"Tôi không thích nhìn mặt anh, nên đừng để tôi thấy anh một giây nào!" Cô gắt gỏng rồi quay ngoắt đi.

Anh chỉ cúi nhẹ đầu khi cô đi, rồi bê hộp đồ của mình vào phòng.

Căn phòng ông chủ chuẩn bị cho anh cũng vừa phải, không nhỏ mà cũng không quá to, rất vừa với anh. Đặt đồ xuống đất, anh ngồi tạm lên giường để nghỉ ngơi, đưa mắt nhìn xung quanh như ngẫm nghĩ gì đó, nhưng lại không hề biểu hiện ra mặt.

Cô tiểu thư hậm hực trở về phòng, vô cùng bực tức. Giờ nghĩ lại đoạn hội thoại giữa hai người lúc đó thật ngại quá đi mà, tên đó sao lại trở mặt nhanh đến thế? Hơn nữa, bố nghĩ cô là ai mà lại cử người ở nhà để bảo vệ và chăm sóc cô?

Tường Vy đây, trời không sợ, đất không sợ, mà lại cần người bảo vệ và chăm nom sao? Chẳng phải là đánh giá thấp cô rồi hay sao?

Cô nằm phịch xuống giường, vùi mặt vào con gấu bông to lớn, chừng 1m80. Cô nhíu mày, tay chân thì đập mạnh xuống giường, thật sự không bằng lòng với việc làm của bố, cũng như vì sự có mặt của anh ta tại nhà mình.

Nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô liền ngồi bật dậy, nở một nụ cười tinh ranh, vô cùng thích thú. Dường như cô đã nghĩ ra cách gì đó, vốn dĩ không ai có thể ngăn cản, cũng như thuần hoá được cô tiểu thư ương bướng có tiếng này.

Từ trưa tới chiều tối hôm đó, hình như cô chưa thấy anh ta ra khỏi phòng bao giờ. Hay vì anh ta bỏ đi luôn rồi?

Cô bước chân xuống cầu thang, ngó ngang quanh nhà, vẫn không thấy anh đâu. Chưa kịp nở một nụ cười đắc chí thì môi cô lại bĩu lên khi nhìn thấy xe của anh ta đang đỗ trước cửa của căn biệt thự.

Cố tỏ ra không bận tâm về anh nữa, cô quay trở về phòng bếp rồi ngồi vào bàn ăn.

Cô đã đói rồi, ngay trước mặt lại là một bàn ăn hết sức thịnh soạn, mùi đồ ăn thơm phức bốc lên càng khiến bụng cô réo lên mãnh liệt hơn. Cầm bát trên tay, tay còn lại cầm đũa rồi đưa mắt nhìn xung quanh, suy nghĩ sẽ ăn món gì, nhưng đầu óc lại vô tình để tâm tới chuyện khác...

Tính tò mò của cô vốn rất cao, điều gì cô chưa biết, nhất định phải biết cho bằng được. Dù có phần không muốn nói ra, nhưng tính tò mò đã chèn ép tất cả các suy nghĩ khác của cô, bộ não này để điều khiển cái miệng...

- Bác Lâm, anh ta đâu? - Cô buột miệng rồi quay sang hỏi ông quản gia, vẻ mặt hết sức tò mò, hiếu kì.

Ông quản gia cùng với mái tóc đã bạc màu, đứng bên bàn bếp và lau những chiếc ly rồi treo ngược chúng lên giá, quay sang nhìn cô rồi mỉm cười nhẹ nhàng.

- À, cậu ấy đã mang đồ ăn vào phòng riêng để ăn rồi tiểu thư. - Ông nở một nụ cười hiền hậu.

Tường Vy ngơ ngác, nhíu mày đầy khó hiểu. Đến giờ ăn mà lại mang đồ ăn vào phòng để ăn một mình sao? Người kiểu gì thế, bày đặt sống khép kín à?

Vẫn chưa khỏi tò mò, cô liền đứng dậy, bước nhẹ tới căn phòng ở gần chân cầu thang mà không gây ra một tiếng động nào. Cánh cửa cũng không đóng hẳn, chỉ hé ra một chút, tiện đó cô liền đẩy nhẹ nó, ngó mặt vào nhìn một cách rón rén nhất có thể.

Căn phòng cũng chẳng phải nhỏ gì, nhưng trong mắt của cô, nơi này giống nhà kho hơn là phòng ngủ. Anh đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu xám, chân vắt ngang, tay cầm bát cơm, miệng vẫn nhai nhẹ nhàng, mắt thì dán vào chương trình thời sự đang chiếu trên tivi. Cô bĩu môi nhìn anh, thật sự rất khinh thường, nhìn giống như anh đang tỏ vẻ lạnh lùng thì phải.

Anh nuốt thức ăn đang nhai trong miệng rồi lên tiếng một cách nhẹ nhàng.

- Nhìn lén người khác ăn, phải chăng là sở thích của tiểu thư?

Cô giật bắn mình, chuyện gì vậy, thậm chí anh ta còn chưa nhìn sang phía cô dù chỉ một giây, cô cũng không gây ra tiếng động gì, sao anh ta biết cô đứng đó?

Tên này không phải người nữa! Cô lùi lại, với tay đóng cửa lại rồi dậm chân đầy vẻ hậm hực, trở về bàn ăn.

- Gì vậy? Phải người không, sao biết vậy? - Cô ngạc nhiên vô cùng, nhíu mày đầy khó hiểu.

Ăn tối xong, anh bước ra khỏi phòng với bát cơm cầm trên tay, tiến thẳng tới bồn rửa bát.

- Ồ cậu ơi, cứ để đó, tí nữa tôi sẽ rửa. - Ông Lâm nói với anh.

- Cảm ơn, nhưng cháu sẽ tự làm. - Anh nói rồi xắn tay áo lên, mở vòi nước rồi rửa bát.

Tường Vy ăn cũng sắp xong, ngồi bên bàn rồi nhìn từ sau lưng anh, miệng nhoi chóp chép nhưng bộ não thì vẫn không ngừng "soi mói, bới móc" anh.

"Cái người này rốt cuộc là sao, ở nhà mà cũng quần âu, sơ mi trắng hả? Thật sự là đang cố làm màu, cố gây ấn tượng gì đây không biết? Tôi tự rửa bát được? Đồ sĩ diện mà!"

Mặc dù nghĩ vậy, môi cứ bĩu lên, mắt vẫn cứ lườm huýt bóng lưng ấy nhưng trái tim thì lại không ngừng đập nhanh hơn bình thường.

Áo sơ mi trắng, xắn lên tầm khuỷu tay, chăm chú rửa bát. Thật sự... rất đàn ông.

Sau khi rửa bát, anh cũng trở về phòng luôn chứ chẳng nói gì thêm. Tường Vy dừng đũa, đặt lên trên bát cơm. Ông quản gia hiểu ý, liền tới gần bàn ăn rồi dọn đi.

- Bác Lâm này, anh ta... sao lại cứ ngồi trong phòng mãi vậy? - Cô nghiêng đầu hỏi nhỏ ông quản gia, ánh mắt tò mò nhìn thẩng vào người đàn ông này.

- À, cậu ấy nói vì tiểu thư không muốn nhìn mặt cậu ấy, nên mới vậy. - Ông bật cười nói với cô.

- Mà hình như cậu ấy không hoà nhập lắm, đến cả giặt đồ mà cậu ấy cũng tự làm hết.

Cô hiểu ra, nhưng vẫn băn khoăn vô cùng. Anh ta bị hâm sao, nói không muốn nhìn mặt là nghe theo luôn, không hiểu lôgic của phụ nữ gì hết. Khuôn mặt thì điển trai như vậy..giấu giếm gì chứ?

Trong lúc ấy, anh đang ngồi trên bàn làm việc, nhẹ nhàng mở chiếc va li ra, trong đó kéo ra được rất nhiều ngăn. Bên trong nó là những thứ rất nguy hiểm, và cũng rất quan trọng đối với anh.

Chúng là những "đứa con" mà anh yêu thương hết mực, những khẩu súng, những con dao, những quả lựu đạn, thuốc độc,...

Loại gì anh cũng có, kích thước cũng đầy đủ, hầu như chẳng thiếu thứ gì. Anh cầm từng khẩu súng lên và nhẹ nhàng lấy khăn lau xung quanh nó. Những "đứa con" này cũng gắn liền với cuộc sống của anh, hay nói rõ hơn, chúng cũng là những kí ức.

Anh đặt tên cho chúng, dựa trên thứ mà nó gắn liền với. Giống như khẩu súng mà anh đang cầm trên tay, nó có tên là "Mark" - tên của một tên trùm băng đảng xã hội đen bên Mỹ. Và tất nhiên, đây là khẩu súng yêu thích của hắn ta, anh đã biến nó thành của mình, sau khi biến hắn ta thành "xác chết không đầu".

Những thứ tưởng chừng như gắn liền với sự giết chóc này, chúng lại là một phần trong cuộc sống của anh, anh đã lún vào nó quá sâu, có thể..sẽ không rút ra được nữa.

Trở về phòng và nghỉ ngơi được một lát thì cô nhận được cuộc gọi từ những người bạn ăn chơi của mình. Nhận được lời rủ rê như vậy, Tường Vy không thể từ chối, liền đồng ý ngay lập tức.

Diện lên mình một bộ váy quyến rũ vô cùng, bộ váy khiến cho cô hở 80% cơ thể, làn da trắng nõn nà ấy càng tôn lên vẻ đẹp của cô hơn.

Cô bước rón rén xuống cầu thang, đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không hề thấy anh đâu. Mỉm cười đầy sung sướng, cô tiếp tục rón rén bước từng bước ra phía cửa, đầu vẫn ngoái về phía sau và quan sát.

"Bịch", cô đập đầu vào ngực anh, lúng túng quay lại nhìn, lồng ngực rộng lớn đang ở ngay trước mặt cô. Anh đứng thật nghiêm, mắt nhìn xuống phía cô.

Cô bối rối vô cùng, chắc chắn là đang cố gây khó dễ cho cô. Nhíu mày lại, tức tối vô cùng, cô vẫn ngó đầu ra phía cổng, rất muốn được đi chơi ngay bây giờ, nhưng coi bộ không được.

- Này, anh làm gì đây? Đi ra! - Cô lườm huýt, giở giọng đanh đá, chua ngoa.

- Tiểu thư không đi đâu hết. - Anh vẫn đứng im.