Tường Vy hậm hực, liền ẩn người anh ra bằng mọi cách. Nhưng người anh ta còn cứng hơn đá, ẩn tới vậy rồi sao vẫn không lay chuyển.
Phải mất một lúc để cố gắng gạt anh ra, nhưng cô vẫn không làm được.
Trời bắt đầu đổ mưa, một cơn mưa bất chợt, đột xuất mà lại nặng hạt. Tường Vy đây vốn thích ăn chơi, nhưng cứ nhìn thấy mưa, mọi kế hoạch trong đầu cô liền dập tắt.
Mưa là thứ mà cô ghét nhất trần đời, cũng là thứ cô sợ nhất trần đời.
Cô quay sang lườm rồi đập mạnh vào ngực anh, tỏ vẻ thù hằn.
- Khó chịu! - Cô hét lên rồi quay lưng bỏ đi, chân dậm thật mạnh rồi bước lên cầu thang.
Alpha lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của cô tiểu thư đang giận dỗi, chân dậm mạnh xuống từng bậc thang và đi lên tầng, trong lòng anh thầm cảm thấy Tường Vy vẫn thật trẻ con, rất hợp với cái tuổi 18 dở dở ương ương ấy.
Tối hôm đó, cô quyết định đi ngủ để tạm quên đi những chuyện bực bội ban nãy.
Nhưng mưa chưa tạnh, mây chưa tan, những hạt mưa mỗi lúc một nặng thêm, rơi lã chã ngoài cửa sổ.
Không những vậy, sấm chớp còn nổi lên đùng đoàng. Cô tiểu thư nằm trằn trọc trên giường, chùm chăn kín đầu, lấy gối bịt tai, mắt nhắm chặt nhưng không thể ngủ, đúng ra là cô không dám ngủ.
Từ khi bé, sấm chớp và mưa đã là nỗi sợ lớn nhất của cô, nó đem lại cho cô cảm giác bất an.
Thường thì vào những đêm mưa, cô luôn cắp gối xuống phòng của bố và ngủ cùng ông, vì ông là điểm tựa duy nhất của cô gái bé nhỏ này. Nhưng trong trường hợp này... thật là khó với cô.
Dẫu biết làm như vậy thì sẽ mất thể diện lắm, nhưng cô không thể ngủ được. Quyết định bật dậy và cắp gối xuống tầng.
Đứng trước cửa phòng của anh, cô có phần lúng túng, không dám vào thẳng luôn, làm như vậy thật khó ưa. Khó quyết định, cô đã phải vặn óc ra và suy nghĩ rất lâu.
Nhưng ông trời đã quyết định thay cô, sấm kêu lên "ầm" một cái, cô sợ hãi tới xanh mặt rồi lập tức mở cửa bước vào phòng của anh.
Anh vẫn đang nằm ngủ, một tay vắt ngang mắt, coi bộ ngủ đã say rồi.
Nhưng cô chưa kịp bước một bước nào, tiếng giọng của anh đã cất lên.
- Nhìn lén người khác, phải chăng là sở thích của tiểu thư?
Tường Vy giật nảy mình, mặt đỏ ửng hết lên.
- Tôi... Tôi không ngủ được... - Cô lúng túng đáp trả, giọng điệu có phần hơi run.
Nghe vậy, trong lòng anh có cảm thấy sự phiền phức, nhưng lại có một chút gì đó như sự thương cảm, vô tình lấn át đi sự phiền nhiễu ấy.
Bất giác anh ngồi dậy, ném chiếc gối của mình xuống đất.
- Tiểu thư nằm trên giường đi. - Anh nói nhẹ rồi nằm xuống dưới đất.
Cô bối rối, ngại ngùng một lúc lâu rồi mới nằm lên giường. Cô đắp chăn vào, nhưng vẫn sợ, dù anh nằm bên dưới.
- Tôi có thể bật đèn ngủ không? - Cô hỏi nhỏ.
- Ừm. - Anh trả lời cho có.
Cô với tay và bật đèn ngủ lên, một phần an tâm hơn, nhưng vẫn không hết sợ. 30 phút sau, anh nằm dưới đất nhưng vẫn chưa ngủ, và Tường Vy tiểu thư cũng vậy.
Cô nằm trằn trọc trên giường, quay hết bên này rồi quay bên kia, không chịu nằm im dù chỉ một phút.
Alpha biết cô vẫn chưa thể an tâm, không rõ vì sao bản thân lại hành động không theo lý trí ngay lúc này.
Nghe thấy tiếng lục đục, cô giật mình và quay lưng lại, đã thấy anh ngồi tựa lưng vào chiếc ghế gỗ được kê bên cạnh thành giường.
- Gì vậy? - Cô ngạc nhiên, ngoái đầu nhìn anh.
- Tôi sẽ thức tới khi tiểu thư ngủ. - Anh nói bằng giọng nhẹ nhàng, như đang che chở và an ủi cô.
Anh khiến cho cô hết bối rối lần này rồi tới lần khác, cô liền trùm chăn lên đầu cho đỡ ngại, cũng để anh không thấy được khuôn mặt đang ửng đỏ vì ngại ngùng của mình.
- Này... - Cô hỏi nhỏ, ấp úng.
Anh không trả lời, nhưng chỉ hắng nhẹ giọng, để cô biết rằng anh đang nghe.
- Tên anh là gì? - Cô giở giọng tò mò, băn khoăn.
Nghe câu hỏi của cô mà Alpha bỗng lặng người trong một giây phút. Anh biết là vì cô tò mò, nhưng nó làm anh chạnh lòng.
Tuy nhiên, cũng không thể nói đó là lỗi của cô được...
- Tôi không có tên. - Anh trả lời một cách thẳng thắn.
Cô cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, nhưng cũng biết cách cư xử, nếu hỏi chi tiết bây giờ thì hình như không phải lúc.
- Họ gọi anh là gì?
Anh ngẫm nghĩ, băn khoăn không biết có nên nói với cô không. Nhưng khi liếc mắt nhìn về phía người con gái ấy, đôi mắt long lanh bất chợt khiến anh phải mềm lòng.
- Alpha. - Anh trả lời bằng giọng điệu lạnh lùng.
"Alpha? Đó chẳng phải là kí tự sao? Anh ta... thậm chí còn không có tên à?"
- Alpha... - Cô ấp úng.
Anh cũng im lặng chờ đợi xem cô nói gì.
- Lúc này thôi... Bên anh là an toàn nhất... - Giọng cô nhỏ dần...
Alpha khá ngạc nhiên vì câu nói ấy, nhẹ nhàng nhìn cô. Tường Vy lúc này đã nhắm mắt, đây là lần đầu tiên anh thấy cô gần đến thế này.
Ban ngày cô khiến mọi người tức điên và bất lực bởi tính cách ương ngạnh, ngang bướng, lúc đó họ sẽ thấy một Tường Vy láu cá, tinh nghịch.
Nhưng lúc cô ngủ, vẻ đẹp ấy lại khác hoàn toàn, nó dịu dàng, trẻ con, đáng yêu...
Anh nhìn cô một lúc lâu mà chợt nhận ra điều này là sai trái. Alpha lặng lẽ quay đi, không thể đi quá xa.
____
Đã hơn một ngày rồi nhưng Erena vẫn nhất quyết không ăn gì cả. Đồ ăn của cô được đặt vào một chiếc khay đặt ngay cạnh cánh cửa sắt.
Cô ngồi ôm đầu gối ở trên chiếc giường đơn, đôi lúc lại ngẩng mặt lên nhìn khay thức ăn với ánh mắt đầy khinh bỉ.
Bất chợt một cô gái mở cánh cửa ấy ra và bước vào, nhìn cách ăn mặc đã toát đã toát lên vẻ gợi cảm. Chiếc áo ren mặc ngoài chỉ nhằm tăng thêm vẻ quyến rũ, chiếc áo mặc ngoài quá mỏng, làm lộ ra chiếc áo ngực đen mà cô ta mặc phía trong.
Chiếc quần sooc đen rách rưới càng làm chiếc đùi thon thả, trắng bóc của cô ta thêm được chú ý.
Cô ta bước những bước đi lả lướt tới trước mặt Erena.
Erena chỉ ngước mắt lên nhìn chứ không nói gì.
- Cô em định tuyệt thực mãi thế này sao? - Cô ta cất giọng kênh kiệu lên mà hỏi cô.
Erena vẫn trọn cách im lặng để đáp trả lại câu hỏi của cô ta.
- Cô em vẫn tin rằng sẽ có hoàng tử đến đây cứu cô em ra à? - Cô ta tiếp tục vênh mặt, ánh mắt nhìn xuống Erena cũng có vẻ kênh kiệu.
- Không phải việc của chị. - Erena nói với vẻ thờ ơ, pha với chút bực bội.
Cô ta nhìn Erena rồi thở một hơi dài, vẫn tử tế mà giơ tay ra trước mặt cô.
- Tôi là Sam, còn cô em?
Erena ngước mắt lên nhìn bàn tay đang được giơ ra trước mặt mình, cô nheo mắt rồi quay mặt sang một bên.
Cô ta thở hắt một cái rồi ngồi xuống mép giường, mắt cứ nhìn vào Erena chằm chằm, trong lòng thầm nghĩ rằng cô gái này có vẻ ương ngạnh.
- Này, thực tế lên tí đi. Sẽ chẳng có hoàng tử nào đến đây cứu cô ra đâu, "Công chúa" ạ. - Sam nói với giọng mỉa mai ra mặt.
- Tôi đã nói cô đừng có can thiệp vào, không biết gì thì đừng có nói! - Erena tức giận thốt lên, hai mắt trợn tròn.
- Anh ấy sẽ đến, tôi biết anh ấy đang tìm tôi! - Cô nhấn mạnh.
- Vậy nếu như giờ này người đàn ông mà cô đang nói lại đang chăn ấm đệm êm với người con gái khác thì sao? - Sam hỏi ngược lại với ngữ điệu kênh kiệu.
Erena chột dạ, đó cũng là điều mà cô lo sợ. Anh đào hoa, xung quanh anh các cô gái đều thích đến gần, hay ngay cả gần đây là Vivian của The Python. Không gì là không thể, nhưng cô không muốn nghĩ như vậy, nó làm cô đau nhói nơi lồng ngực bên trái...
- Tôi vẫn tin anh ấy. - Erena giương đôi mắt kiên quyết lên mà nhìn Sam, một màu xanh dương long lanh mà kiên cường.
Sam chẹp miệng.
- Này cô em, đã vào đây thì cũng một phần là do cái số. Tôi đã trong cái nghề này hơn 10 năm rồi, nên tôi biết rõ. Những người như chúng ta, thật sự không có quyền mơ mộng. Đàn ông chỉ coi chúng ta như là đồ chơi tình dục, chỉ để thỏa mãn chúng thôi. Chúng ta, căn bản là không được coi trọng. - Sam lúc này nhìn Erena với ánh mắt hoàn toàn khác. Những lời cô ta nói ra có vẻ cay nghiệt, thô, nhưng hoàn toàn là sự thật.
Erena chau mày nhìn Sam, đúng là cô ta đang nói sự thật, nhưng bản thân Erena lại thấy Victor hoàn toàn khác. Cuộc đời cô đã từng giống như lời Sam nói, nhưng từ khi cô gặp Victor, thì mọi chuyện đã thay đổi.
Anh coi trọng cô, anh không quan tâm cô từng là gì, và anh vẫn luôn ở bên cô...
- Anh ấy không giống họ. Và tôi cũng không giống các người. - Erena trừng mắt lườm Sam rồi nằm xuống quay mặt vào trong tường.
Sam nhìn Erena một lúc, khuôn mặt có vẻ như đang trầm tư suy nghĩ gì đó, rồi cô đứng dậy và đi về phía cửa sắt.
- Nếu anh ta không đến kịp, thì cô sẽ làm gì? - Sam đặt một tay lên cái nắm cửa, đầu hơi ngoái lại nhìn Erena đang nằm trên giường.
Erena nghe câu hỏi của Sam mà trong lòng cũng ngờ ngợ, liền cất giọng thẳng thắn.
- Thì tôi sẽ tự tìm cách rời khỏi đây.
- Cô chắc về điều đó chứ? - Sam nghi ngờ hỏi lại.
- Có gì mà không chắc? - Erena cứng giọng hỏi lại.
Sam nghe câu trả lời của Erena mà vẻ mặt như đang chứa những tâm tư suy nghĩ có vẻ bí hiểm, sau đó liền rời khỏi phòng.
____
Sau một chuyến bay dài, Victor bước xuống sân bay Nội Bài của thủ đô Hà Nội, giờ đã là 8 giờ tối, anh nhanh chóng bắt taxi vào nội thành và thuê tạm một phòng trong một khách sạn 4 sao để ở trong những ngày sắp tới.
Anh mở điện thoại ra, đã thêm một ngày nữa trôi qua nhưng việc tìm kiếm Erena vẫn chưa có gì tiến triển.
Victor nằm phịch xuống giường, bay hơn 20 tiếng khiến anh mệt lừ cả người, lúc nãy trên máy bay anh cũng đã dùng bữa nên lúc này anh chỉ muốn ngủ một giấc thật thoải mái, nhưng tâm trạng lại không dễ chịu một chút nào.
Anh giơ tay lên vuốt mặt mình một cái, hai mắt hờ hững nhìn thẳng lên trần nhà, trong lòng bất chợt nghĩ đến người con gái ấy.
Nhưng càng nghĩ đến cô, anh càng cảm thấy tức giận. Lão Phúc Thạch đã ấp ủ cái kế hoạch này 6 năm, chắc hẳn là có phần rất nguy hiểm, anh không thể chủ quan.
Hắn ta đã không ngần ngại động đến người con gái thân thiết với anh nhất, vậy anh sẽ làm y như vậy với lão.
6 năm trước khi anh còn ở trong V, anh biết Phúc Thạch có một cô con gái, vào lúc đó là khoảng 12 tuổi.
Cô bé còn quá trẻ con vào lúc đó nên anh cũng không để ý tới, ngoài ra còn được bố bao bọc trong nhung lụa nên có vẻ ít xuất hiện trước mặt mọi người trong tổ chức.
Lần đầu tiên và duy nhất anh nhìn thấy cô bé đó là lúc anh đến nhà lão ta có chút chuyện riêng.
Victor chau mày ngẫm nghĩ, cô bé đó giờ cũng đã 18 tuổi rồi, không biết đã thay đổi như thế nào?