Victor trở về khu dân cư xập xệ năm nào, nơi này đã được xây lên trông ổn hơn xa với trước kia.
Tuy nhiên vẫn còn vài ngôi nhà không hề được sửa chữa nên vẫn còn vẻ xập xệ, nghèo nàn.
Anh rảo bước tới số nhà quen thuộc, bước chân đứng khựng ngay trước nó. Vẫn là cánh cửa kéo quen thuộc ấy, nó đã hoen gỉ theo năm tháng, anh ngước mắt nhìn lên và khẽ bấm chuông.
Phải mất đến một lúc thì mới có tiếng lục đục ở phía sau cánh cửa ấy, tiếng mở khóa kêu lên "loạch xoạch", anh có thể nghe rõ nó.
Cánh cửa sắt được kéo sang ngang, người đàn ông phía trước mặt anh lúc này chỉ cao đến ngang mũi anh, vẻ chậm chạp của ông khiến anh càng thêm khinh thường.
Một bóng người cao cao đổ xuống người, ông ngơ ngác ngẩng mặt lên với vẻ chậm chạp, lúng túng.
Hai mắt ông mở to ra, cảm tưởng như không tin vào mắt mình.
- Khải... con... - Giọng ông cất lên run run, hai tay cũng từ từ mà giơ lên, ngỏ ý muốn chạm vào mặt anh đã xác định lại sự xuất hiện đầy bất ngờ này.
Victor cau mày, đồng thời ngẩng mặt lên và lùi lại giống như né tránh ông.
Người đàn ông này vẻ ngoài bẩn thỉu, gầy gò ốm yếu, Victor lách qua người ông mà bước vào trong, cũng không quên nói với ông bằng giọng khinh khỉnh.
- Trông ông vẫn tệ như vậy. - Giọng Victor lướt qua tai ông khiến đôi mắt ông trĩu xuống đầy nặng nề.
Anh bước vào phòng khách của căn nhà vô cùng quen thuộc ấy, mọi thứ xung quanh bừa bộn, dưới sàn biết bao là lon bia, vỏ chai rượu rỗng được vứt nằm lăn lóc, cả căn phòng bị bao trùm bởi một bầu không khí vô cùng bí bách.
Người đàn ông ban nãy liền bước vào trong phòng khách, ông ngồi xuống chiếc ghế gỗ đối diện anh, ngay tới cả nước lọc mà trong nhà cũng không có.
- Khải... con cuối cùng cũng về rồi, con lớn quá! - Ông nói với giọng lúng túng, mối quan hệ của hai người có một khoảng cách khá lớn, cũng vì đã mấy năm rồi mới gặp lại nhau nên ông khá bối rối, hai tay cứ liên tục xoa đùi.
Khi mới về được vài ngày, Victor đã tới thăm mộ của mẹ mình, nhưng về người cha này thì cũng gần 2 tuần rồi anh mới tới, nhưng với tâm trạng không mấy cởi mở.
- Bây giờ con làm gì rồi? Sống ở đâu? Có tốt không? - Ông liên tục đặt ra cho anh những câu hỏi một cách vồ vập, có lẽ anh muốn xóa đi cái khoảng cách vô hình này.
- Tôi sống bên Mỹ, mới về được hơn tuần thôi. - Anh trả lời một cách thờ ơ.
- Vậy à...? Vậy thì tốt quá! - Ông hơi cúi mặt xuống, cười thầm đầy tự hào.
Victor đánh mắt nhìn sang mấy vỏ chai nằm lăn lóc dưới sàn nhà, sau đó liền đưa mắt về nhìn ông, ông thấy vậy liền "bào chữa".
- Cái đó lâu rồi, giờ ba không có uống nữa! - Ông khua khua tay như phủ nhận ý nghĩ của anh.
Victor ngồi tựa lưng vào ghế, chân vắt chữ ngũ.
- Bây giờ ông làm gì rồi? - Anh hỏi với ngữ điệu vẫn còn rất lạnh lùng.
- À, đi làm công nhân xây dựng thôi, nhưng chưa có công trình mới nên được nghỉ. - Ông nhìn anh mà cười nhẹ nhàng.
Victor hơi nhíu mày, ở cái tuổi này mà còn làm mấy cái việc đó, không biết tự lo hay sao?
Bất chợt anh nhìn lên chiếc đồng hồ đang đeo trên tay rồi đứng dậy.
- Tôi có việc phải đi rồi. - Anh chẹp miệng.
- V... vâỵ à? - Giọng ông hơi trầm xuống đầy sự nuối tiếc.
Anh lấy vài tờ tiền từ trong ví ra rồi đặt lên bàn cho ông, ông ngơ ngác nhìn xuống, đều là những từ 500 đô, ông tròn mắt ngạc nhiên rồi ngẩng mặt lên nhìn anh. - Ông nên tự biết lo cho bản thân đi, tìm công việc nào đó nhẹ nhàng hơn, hoặc không thì cứ ở nhà đi, tôi sẽ gửi tiền về. - Anh vẫn giữ cái giọng lạnh lùng ấy mà nói với ông, đồng thời bước ra khỏi nhà và không nói thêm một lời.
Ông lớ ngớ cầm trên tay mấy tờ tiền đó rồi chạy nhanh ra ngoài cửa, đưa mắt nhìn vào bóng lưng anh đang xa dần.
Trên môi ông khẽ nở một nụ cười, nó vừa hạnh phúc vừa đau đớn. Ông hạnh phúc vì anh đã trưởng thành và có một cuộc sống tốt, nhưng mặt khác ông lại vô cùng đau lòng, vì càng lớn anh càng giống người đàn ông đó...
____
Cuộc trò chuyện với Victor đã mang lại cho Alpha rất nhiều cảm xúc. Tức giận có, đau buồn cũng có.
Anh đã rất cáu khi anh ta đã cử người tới căn hộ của Tường Vy, không những vậy, còn có ý định giết cô ấy, điều đó là không thể tha thứ.
Hơn nữa, điều đó cũng đã dẫn đến một sự tổn thương không hề nhẹ cho cô, khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều, khiến mối quan hệ giữa anh và cô càng thêm căng thẳng và bối rối.
Còn Erena, Victor đã khiến anh phải nhớ lại cô ấy... người mà đã khiến anh càng thêm căm ghét cái thế giới khắc nghiệt này.
Người mà anh đã từng yêu, là mối tình đầu của anh, người từng là tất cả, đã rời bỏ anh để đi theo người từng là tri kỉ của anh.
Khiến anh nhớ lại cái ngày mà anh mất đi cả 2 người quan trọng nhất đời anh. Có thể bây giờ anh không còn yêu cô, nhưng nhắc về cô, trong lòng anh lại xuất hiện một cảm giác kì lạ, khó có thể xác định rõ.
Nhưng dù gì chuyện cũng qua rồi, anh không nên để tâm nhiều tới nó nữa.
Gạt bỏ mọi suy nghĩ rồi đứng dậy, bước ra khỏi quán coffee. Có thể đêm qua nhiệm vụ của anh đã bị trì hoãn, nhưng không có nghĩa là anh bỏ qua nó.
Nhiệm vụ là nhiệm vụ, anh chưa từng bỏ qua bất kì một nhiệm vụ nào trong cuộc đời mình, cho dù có khó khăn thế nào đi chăng nữa.
Cho dù hắn có là con trai của tập đoàn W, là người mà Tường Vy đã từng yêu, hắn cũng sẽ phải trả giá cho những giây phút bồng bột. Tôi nghiệp chàng trai trẻ, đã vô tình động tới người mà lẽ ra không nên dính líu tới.
____
Khoảng 1 giờ chiều, ông Phúc Thạch trở về căn biệt thự của mình với vẻ mệt nhọc, ông ngồi phịch xuống ghế sofa, kêu bác Lâm pha cho một ly trà nóng.
Tình cờ Tường Vy bước từ trên lầu xuống, thấy ba đang ngồi đó với dáng vẻ như vậy, cô cũng nhớ lại chuyện ngày hôm qua, liền chạy xuống, ngồi ghế đối diện ông, lập tức hỏi thăm ngay.
- Họ giữ ba lại lâu vậy sao? - Cô hiếu kỳ vô cùng.
- Đêm qua họ cho ta về rồi, nhưng ta đã qua công ty và ngủ ở đó luôn. - Ông nở một nụ cười nhẹ nhàng với cô con gái.
- Đừng nói ba làm việc qua đêm, không phải chứ? - Cô nhíu mày cau có, "lườm nhẹ" ông.
- Haha, Vivi của ba! - Ông cười rồi xoa đầu cô. - Công việc của ba dạo này nhiều quá.
- Mà... chuyện của ba Minh Huy... không phải do ba... chứ? - Cô lắp bắp, ngập ngừng nhìn ông rồi nói từng chữ.
- Không đâu, ta không phải người như vậy! - ông cười gượng gạo.
Nghe ba nói vậy, cô cũng gật gù rồi cười theo, nhưng thực chất lại không hoàn toàn tin ông, ông như đang giấu cô gì đó, cô đã dễ dàng nhận ra.
____
Tới nửa đêm ngày hôm đó, Alpha xong việc rồi trở về căn biệt thự. Đáng lẽ anh đã dọn ra khỏi đây từ chiều nay bởi ông Phúc Thạch đã trở về, nhưng vì đêm nay ông có việc phải làm, nên đã ngủ lại công ty, ông muốn anh ở đây cho hết đêm nay.
Anh trở về với chiếc áo sơ mi trắng đã nhuốm máu. Bây giờ là 1 giờ sáng, anh cũng không phải sợ ai phát hiện ra. Nhưng Tường Vy vẫn chưa ngủ, cô chờ anh về.
Cô như chết lặng khi thấy bộ dạng đáng sợ đó của anh, anh lại vừa giết ai thế này, không phải chứ..? Cô vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng mình rồi mạnh dạn tiến tới chỗ anh.
- Đừng làm như vậy nữa được không, xin anh đấy? - Cô hạ giọng xuống nói với anh, dáng vẻ cầu xin.
Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi lập tức quay lại nhìn cô rồi thẳng thừng trả lời.
- Xin tiểu thư đừng quan tâm tới việc tôi làm nữa. Tiểu thư biết con người thật của tôi rồi, nó thật sự rất đáng sợ mà, đừng tới gần tôi. Từ giờ tôi cũng sẽ không tới gần tiểu thư nữa. - Anh nói bằng chất giọng lạnh tanh, vô cảm.
- Xin anh... - Cô vẫn tiếp tục cầu xin.
- Hơn nữa, đừng xưng hô như vậy, tôi không thoải mái. - Anh nhíu mày nhìn cô.
- Em... - Giọng cô lạc dần, sự xúc động đang trào dâng dần dần trong lòng cô.
- Vì em yêu anh mà! - Cô mạnh dạn nói to với đôi mắt long lanh, dễ khiến người khác mủi lòng.
- Đừng có thích tôi. - Anh gằn giọng lớn tiếng hơn, dù chỉ một chút.
Cô ngỡ ngàng, lời nói của anh như đâm vào tim cô một nhát kiếm, nó đau, nó xót.
- Tới cả quyền yêu anh, anh cũng cấm em...? - Cô lấp bắp hỏi thỏ thẻ.
- Tiểu thư càng làm vậy, tôi càng ghét tiểu thư hơn. - Anh nhìn thẳng vào cô rồi nói một câu nghiêm túc.
Lại một lần nữa, một con dao khác đã đâm vào trái tim mong manh của cô.
Lúc này, cô không thể kìm nén cảm xúc của mình lâu hơn nữa, nước mắt cô trào ra, lăn dài trên gò má nhỏ bé.
- Một chút phải không? Hãy nói là anh có thích em đi, một chút mà.m. - Cô vẫn cố gượng cười, dù nước mắt đã trào ra ngày một nhiều.
- Không hề. - Anh vẫn trả lời bình tĩnh.
- Tất cả đều do tiểu thư lầm tưởng thôi.
- Được rồi, đừng nói nữa. - Cô lạc giọng, nước mắt trào ra nhiều hơn. Cô hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười gượng gạo. Gật đầu như đã hiểu hết mọi chuyện, liền quay lưng đi và bước về phòng.
Anh vẫn đứng đó, không đi theo cô mà chỉ đưa mắt nhìn theo cô. Tường Vy tội nghiệp...
Cô vào phòng, khoá cửa lại rồi ngồi quỵ xuống, lưng tựa vào cánh cửa. Đâu thể giữ nước mắt mãi, cuối cùng cô cũng vỡ oà ra rồi.
Cô khóc, khóc ngày một to, như đang gào lên cho vơi bớt nỗi đau. Cô tỏ tình anh lần này đâu phải lần đầu, cũng không phải lần đầu nghe anh từ chối, lẽ ra cô phải quen dần chứ, sao lại ngày một đau thêm thế này?
Cô khóc to hơn, to hết cỡ, cô gái nhỏ bé như muốn đẩy hết những nỗi đau đang vò xé trái tim cô ra ngoài bằng những giọt nước mắt, bằng những tiếng gào,... cho vơi bớt nỗi lòng.
Anh đứng trước cửa phòng cô, nghe cô khóc rất rõ, anh biết được lúc này cô cảm thấy như thế nào.
Nhưng anh đã không làm gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống đất, tựa lưng vào cánh cửa phòng cô, lắng nghe tiếng cô khóc mà trong lòng cũng thấy khó chịu.
Tay anh chống vào đầu, anh nhăn mặt, mọi thứ sao có thể phức tạp tới vậy. "Tôi thật sự không muốn làm em tổn thương, nhưng thà như vậy một lần cho dứt khoát, nếu em còn cứ tiếp tục như vậy thì sẽ còn đau hơn thôi..."
Và cho đến tận ngày hôm sau, họ vẫn chạm mặt nhau vài lần, nhưng Tường Vy đã luôn cố gắng lờ anh đi. Alpha dĩ nhiên biết cô cố tình nên không nói gì, nhưng cô giấu ai thì giấu, chứ không thể qua mắt được con người tinh tế này.
Cô cố lấy một vỏ bọc mạnh mẽ phủ lên bên ngoài để giấu đi sự đau lòng của mình, Tường Vy tội nghiệp..
Mối quan hệ lúc này của họ cũng khiến Alpha vô cùng khó chịu, anh đã tự nhủ với bản thân rằng sẽ không nghĩ đến nữa, nhưng anh không thể gạt bỏ nó ra khỏi tâm trí.
Anh muốn được cô làm phiền, muốn được cô nhõng nhẽo với, muốn được nghe giọng cô nói, muốn ở bên cô lâu hơn nữa chứ không phải chỉ trong chớp nhoáng như những lần đi qua nhau.