Giờ là 6 giờ sáng theo giờ Việt Nam, chuyến bay của Erena sẽ hạ cánh sớm thôi. Victor đi đi lại lại rồi ngồi xuống, mắt không ngừng nhìn về cánh cổng nơi các hành khách bước ra với vẻ đầy mong đợi.
Phải mất khoảng 30 phút sau, Erena cùng các hành khách đi chung chuyến bay mới bước xuống, cô mất thêm vài phút nữa để lấy vali rồi bước ra khỏi cánh cửa ấy.
Cánh cửa được mở ra, cô hòa vào đám đông ấy mà bước ra ngoài, tuy nhiều người như vậy nhưng anh vẫn nhận ra cô. "Vì em giống như hòn ngọc quý giữa đám sỏi đá."
Cô đã nhìn thấy anh, khoảng cách của hai người đang ngày một gần lại, cô kéo chiếc vali đến gần trước mặt anh, ánh mắt cô đượm buồn, tuy nhiên sắc mặt của người đàn ông ấy vẫn giữ vẻ lạnh lùng vốn có.
Anh không biểu lộ chút cảm xúc nào ra mặt, vẫn đứng im, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào cô không rời, nhắm mắt cũng không.
Cô chập chững bước từng bước tới chỗ anh, anh vẫn nhìn cô không rời, có thể thấy được một đại dương xanh trong mắt cô.
Cô đứng trước mặt anh, tay giơ lên rồi đấm, đánh vào ngực anh, mỗi lúc một nhiều hơn. Nước mắt cô cũng tràn ra khỏi mi mắt, không thể kìm nén thêm, cô nói lạc cả giọng đi.
- Anh đã ở đâu? - Cô ngập ngừng trách móc.
- Suốt gần 2 tuần qua... anh đã ở đâu...? - Cô khóc càng rõ hơn, mỗi lúc một to hơn nhưng vẫn cố gắng kìm nén. Nhưng càng kìm nén nhiều, càng dễ vỡ oà ra. Mọi người xung quanh cũng đổ dồn ánh mắt vào họ đầy vẻ ngạc nhiên, dĩ nhiên là cũng có vài lời bàn tán qua lại, nhưng anh lại không bận tâm, cô thì càng không.
- Lúc em cần anh nhất, anh đã ở đâu? - Cô vẫn không ngừng trách móc anh, tay vẫn đấm vào người anh không ngừng.
Nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của cô như thế này, biểu cảm trên gương mặt anh vẫn không hề thay đổi, nó vẫn điềm tĩnh tới lạ kì, nhưng ẩn sâu bên trong nó, là điều không ai có thể biết. Đánh anh được một lát, cô bất lực mà dừng lại, cũng vì thế mà tự nín.
Anh vẫn nhìn cô, chằm chằm, nhưng ánh mắt anh dành cho cô đã thay đổi, nó nhẹ nhàng, thân quen hơn rất nhiều. Khoảng cách bây giờ chỉ khoảng 1 gang tay.
- Lâu lắm rồi không được gần em như thế này. Tôi nhớ em. - Lời nói thốt ra từ miệng anh ấm áp tới lạ kì.
Cô ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh, ánh mắt của sự căm hận mà lại bao dung, mềm lòng trước lời nói của anh.
Chưa kịp làm gì thêm, anh đã tiếp tục chủ động vòng 1 tay qua cổ cô rồi ôm cô vào lòng. Đồng thời cúi xuống và hôn nhẹ vào cổ cô.
Sau đó anh kéo vali hộ cô rồi bắt taxi về khách sạn cho cô nghỉ ngơi, cô đã phải bay hơn 20 tiếng để về đây, đã mệt lắm rồi.
Dĩ nhiên là anh có thể để Erena lại bên Mỹ và nhờ Chris cùng với các thành viên của Unknown để mắt tới để bảo vệ cô, rồi khi mọi chuyện của anh ở bên này đã xong xuôi, anh sẽ trở về.
Nhưng anh đã để cô bay hơn 20 tiếng một cách gấp gáp vào giữa đêm như vậy thì thật quá quắt, mọi người có thể nghĩ đó là sự ích kỉ khi chỉ nghĩ cho bản thân mình mà không nghĩ cho cô.
Vì tất cả những gì anh muốn là được nhìn thấy cô tận mắt, một cách khỏe mạnh.
Việc đầu tiên Erena làm khi trở về khách sạn đó chính là vào nhà tắm, cô muốn mượn dòng nước chảy để cuốn trôi đi mọi thứ dơ bẩn vẫn còn bám dính trên người cô trong những ngày cô ở nơi đó.
Tiếng nước chảy róc rách phía bên trong bồn tắm đứng, Victor đứng rửa mặt ở bồn rửa, nghe tiếng nước mà khẽ liếc mắt nhìn sang.
Erena nhắm nghiền đôi mắt, nước chảy từ vòi hoa sen xuống đầu cô rồi xuống toàn thân, thật sự rất thoải mái.
Bất chợt một vòng tay to lớn vòng từ phía sau và ôm vào eo cô khá chặt. Erena giật mình liền đặt nhẹ bàn tay lên vòng tay ấy, tay kia khẽ với tắt vòi nước rồi đưa mắt nhìn sang, Victor đã tựa cằm vào vai cô từ lúc nào, hai mắt anh nhắm lại nhẹ nhàng. Lồng ngực ấm áp của anh áp vào lưng cô khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người cô, nó khiến anh thoải mái và dễ chịu vô cùng, Victor nhắm mắt tận hưởng nó.
Erena đã không để ý tới việc Victor đã mở cánh cửa kính để bước vào trong từ lúc nào nên mới bất ngờ như vậy, thật là, anh thậm chí còn cởi hết quần áo ra rồi nữa chứ.
- A... Anh làm gì vậy...? - Erena lúng túng hỏi anh, vòng tay anh càng siết chặt lại khi nghe cô hỏi vậy.
- Tôi chỉ muốn ôm em một chút. - Anh vẫn nhắm nghiền mắt, giọng trầm ấm thì thầm vào tai cô, khẽ dụi đầu vào vai cô ra vẻ nũng nịu.
Thật hiếm thấy Victor như vậy, điều đó làm cô thấy ngại. - Gì... gì chứ? - Erena đỏ mặt ngại ngùng.
- Không thích sao? - Anh bỏ tay ra khỏi eo cô, đứng lùi về sau một chút, gương mặt khẽ trĩu xuống.
Erena giật mình liền quay ngoắt người lại, cô thật sự không có ý đó, liền kiễng lên, vòng tay ôm lấy cổ anh.
- Em đâu có nói vậy... - Giọng cô nhẹ nhàng.
Cô ôm chặt anh thế này khiến bầu ngực của cô chạm nhẹ vào ngực anh, Victor vì thế mà cũng phản ứng lại, anh đặt hai tay vào eo cô, nó thon gọn khiến anh càng thêm hứng thú.
Erena ngẩng mặt lên, nhìn từ góc độ này khiến những đường nét trên mặt Victor thật xuất sắc, cô cố gắng nhướn người lên, anh thấy vậy mà cũng hiểu ý cô, liền cúi nhẹ đầu xuống.
Hai môi ghé sát gần nhau, khẽ chạm vào rồi trao nhau một nụ hôn nhẹ nhàng. Victor rụt lại ngắm nghía gương mặt xinh đẹp này một lúc rồi tiếp tục hôn cô, nụ hôn lần này mãnh liệt hơn rất nhiều.
Anh dùng lưỡi xâm nhập vào khoang miệng ấm nóng của cô, hai đầu lưỡi chạm vào nhau rồi cuốn lấy đầy mạnh mẽ, chốc chốc anh lại khẽ cắn nhẹ môi cô để tăng thêm sức hút.
Tuy vậy tay anh cũng không chịu để yên, anh nhẹ nhàng mân mê ra phía sau của cô rồi đưa tay xuống, tay anh đặt nhẹ lên cặp mông của cô mà nắn bóp.
Thấy vậy, Erena cũng quyết định đáp trả lại anh, cô nhẹ nhàng đưa tay xuống phía dưới của anh, bắt gặp một thứ ấm nóng đang dần trỗi dậy, cô nhẹ nhàng cầm tay vuốt ve nó, rồi khẽ đưa đôi mắt đầy vẻ quyến rũ ấy lên mà nhìn anh.
- Cái này... là của em đấy nhé. - Cô nói với ngữ điệu hết sức gợi cảm rồi nở một nụ cười khiến Victor phải nuốt "ực" một cái, vật phía dưới anh cũng vì vậy mà cứng lên.
Cô vuốt ve nó một lúc rồi định đưa nó vào bên trong mình, nhưng anh đã cầm lấy hai tay của cô để vòng lên cổ mình, Victor sẽ tự cầm nó và đưa vào trong cô.
Nhưng Erena đã bị "lừa", anh dùng thằng nhỏ để tra bên ngoài cửa mình của cô, nhưng rồi lại tìm cách đút vào "cửa sau". Erena tròn mắt ngạc nhiên.
- Kh... khoan đã! Anh nhầm rồi! - Cô thét lên.
Anh cố gắng nhưng rồi cũng đút được vào bên trong cô, tuy hơi chật nhưng cuối cùng anh cũng đã nhích được hết vào.
Cô cấu lấy lưng anh đầy đau đớn, đây là lần đầu tiên cô dùng đến "nó".
- Nếu đau thì có thể cắn tôi. - Anh thì thầm vào tai cô rồi bắt đầu nhấp.
Victor cầm một chân cô lên rồi nhấp từng đợt vào, Erena đau đớn cấu lấy tấm lưng vững chãi của anh, thậm chí còn cắn vào vai anh.
Một lúc sau dịch của anh được tiết ra nên việc ra vào cũng không còn quá khó khăn, Erena cũng đã quen dần.
- Khỉ thật... nó đang siết chặt lấy tôi... - Victor nghiến răng, vẫn tiếp tục nhấp vào.
- A... a... - Erena khẽ rên lên nhè nhẹ bên tai anh.
Victor nhẹ nhàng cúi xuống và hôn lên cổ cô, đồng thời mút nhẹ, để lại một dấu vết trên chiếc cổ trắng ngần của cô.
- Muốn tôi lúc nào cũng ở bên trong em thế này không? - Victor thì thầm vào tai cô với giọng còn đang thở dốc, điều đó khiến cô càng thêm hưng phấn.
Anh tiếp tục cầm một chân nữa của cô lên, tư thế này thật sự rất ngại, nhưng điều đó cũng khiến cả hai thêm nhiều cảm giác.
Anh nhấp ngày một mạnh hơn, cô cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, miệng vẫn tiếp tục phát ra những thanh âm đầy dâm dục.
- Tôi ra đây! - Victor nhấp mạnh và nhanh hơn nữa, ngay lập tức, một dòng ấm nóng được bắn vào bên trong cô khiến cô trở nên điên loạn.
Anh nhẹ nhàng rút ra khỏi người cô, Erena cũng vì thấm mệt mà ngồi thụp xuống.
Victor thở dốc, đây là lần đầu tiên họ làm ở chỗ đó nên cảm giác thật khác lạ.
Bất chợt một bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy thứ đó của anh, Victor ngạc nhiên nhìn xuống dưới, Erena đã cầm lấy nó và vuốt ve, đồng thời lấy lưỡi liếm phần đầu.
- Tôi vừa mới ra... nếu em cứ liếm như thế thì... - Victor nhăn mặt, hai tay nắm chặt lại, một dòng ấm nóng lại được bắn ra một lần nữa, lần này là ngay trên mặt của cô.
Vì Erena cũng đã thấm mệt nên họ quyết định dừng lại tại đó, cả anh và cô đều tắm rửa rồi lên giường nghỉ ngơi.
Tuy nhiên giờ đã là 7 rưỡi sáng nên họ chỉ có thể nghỉ ngơi được vài tiếng.
____
Ánh nắng chiếu nhẹ qua tấm rèm mỏng, nhẹ nhàng, ấm áp. Anh nheo nhắm mắt vì chói, he hé nhìn xung quanh. 9 rưỡi rồi, anh thở phào một cái sảng khoái, rồi quay đầu sang phía bên cạnh.
Cô gái xinh đẹp này, đang vòng tay ôm lấy người anh. Khuôn mặt yêu kiều, sắc sảo lại thêm phần quyến rũ, đang nằm kế sát anh. Vài sợi tóc phủ trên gương mặt ấy, che đi một số chỗ, càng khiến cô trở nên có sức hút hơn.
Anh đưa mắt nhìn sang cô, trong lòng lại cảm thấy cái thứ cảm xúc ấy đang trào dâng.
Tình cảm của Victor dành cho cô ngày càng nhiều, anh biết rõ điều đó. Trước kia anh luôn phủ nhận không phải vì anh ghét bỏ thứ tình cảm đó, mà là anh không đủ tự tin để thừa nhận nó.
Anh không đủ tự tin để đảm bảo an toàn cho cô, không đủ tự tin làm cô hạnh phúc. Cứ mỗi khi anh định thừa nhận với cô thì cô lại gặp phải rắc rối, điều đó lại càng khiến anh thiếu tự tin.
Nhưng khi ngắm nhìn gương mặt dịu dàng này của cô, lòng anh lại tự nhủ rằng không thể để cô phải chờ đợi lâu thêm nữa. Chỉ cần xong việc lần này, anh sẽ trở về bên cô và cho cô cuộc sống cô hằng mong ước.
Anh nhìn cô rồi nhẹ nhấc tay cô ra khỏi người mình, ngồi dậy rồi xoay cổ. Cô gái ngái ngủ, đưa tay lên dụi mắt rồi mở nhỏ nhìn anh.
Thấy cô dậy, Victor liền ngoái người lại, chống tay xuống giường, nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm hết sức ấm áp.
- Còn sợ không? - Giọng anh cất lên, mang hơi ấm nhất định, khó cưỡng.
- Giờ thì không còn nữa. - Cô mỉm cười lắc nhẹ đầu.
- Tôi có nơi này muốn đến, em có muốn đi cùng không? - Anh nhìn cô nhẹ nhàng.
- Nơi nào? - Cô tò mò.
- Em không cần biết quá rõ, cứ đi rồi sẽ biết thôi. - Nói rồi anh ta đứng dậy, bước xuống giường. Cúi xuống nhặt chiếc quần bò dưới đất rồi mặc vào.
- Tôi có việc phải làm ở Việt Nam nên sẽ ở đây một thời gian. Còn em, sau hôm nay tôi sẽ đặt vé máy bay cho em về New York ngay. - Chất giọng anh trở nên lạnh tanh, vô tâm, hời hợt.
Cô chau mày, cảm thấy bất bình, không đồng tình với điều anh nói. Liền ngồi hẳn dậy, kéo chăn lên che nửa thân trên.
- Anh có ai phải không? - Cô lên tiếng hỏi nhỏ.
Anh mới mặc chiếc áo sơ mi vào, chưa kịp cài cúc thì đã dừng lại vì lời cô nói. Anh bỗng nhếch khoé môi lên và cưởi khẩy một cái, quay người lại rồi tiến về chỗ cô. Anh cúi xuống, chống 2 tay xuống giường, nhìn cô chằm chằm.
- Em ghen à?
Cô gái nuốt nước bọt, cảm thấy khó xử trong phút chốc, nhưng rồi cũng mỉm cười cho qua.
- Có quyền gì mà ghen?
Victor cũng tặc lưỡi, gật gù đồng tình, đúng vậy, anh vẫn chưa hề cho cô một thân phận chính đáng để có cái quyền đó. Ngẫm lại thì thấy cô nói cũng chẳng sai. Cô gái lại tiếp lời.
- Em muốn ở lại lâu hơn. Em muốn gặp anh ấy. - Cô đưa mắt nhìn anh, ánh mắt cầu xin, hy vọng vào điều gì đó.
Nhưng câu nói này lại khiến cho Victor khó chịu, anh biết cô nói đến ai, và điều đó khiến cho nụ cười trên môi anh như tắt dần.