Trông dáng vẻ của Ân Tô Tô ngạo mạn hệt như đang ở trên cao nhìn xuống, khí thế bức người nhưng không hề sợ hãi tý nào, Phí Nghi Châu thì bình thản nhìn cô, nhất thời không nói nên lời.
Ngay sau đó lập tức chìm vào trầm tư.
Hôm nay, dự án bên Nam Phi xảy ra chút vấn đề, anh và một nhóm quản trị của Phí thị họp bàn giải pháp cả buổi chiều, mãi đến tối mịt mới họp xong. Mệt mỏi không nói nên lời. Không ngờ vừa mới về nhà đã nhận được ngay "món quà bất ngờ" thế này. Bị cục cưng nhà mình bá đạo xông tới đè ngã ngay trên giường.
Nhìn tư thế này của cô, rõ ràng là đã có mưu đồ từ trước, vào trận cũng khá là đầy đủ. Cũng chẳng biết lời cô vừa nói "báo thù rửa hận, hành hạ bằng được" cụ thể sẽ thực hiện như thế nào.
Nói thật thì Phí Nghi Châu không chỉ tò mò, mà còn khá là mong đợi nữa.
Trong lòng nghĩ ngợi đủ kiểu, nhưng trên gương mặt cậu cả vẫn không hề lộ ra lấy một tia cảm xúc, bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Thấy anh chồng đại gia vẫn bình thản như thường, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm như biển cả, yên lặng mà thẳng tắp nhìn cô, không những không có lấy một chút bối rối luống cuống, mà thậm chí còn từ từ toát ra vài phần hứng thú. Ân Tô Tô đang cưỡi trên người Phí Nghi Châu không khỏi đánh trống trong lòng, vừa nghi ngờ lại vừa khó hiểu nhíu mày…
Rốt cuộc là người này bị làm sao vậy, bị cô trói như thế này mà vẫn còn có thể bình tĩnh được sao?
Suy nghĩ mấy giây, Ân Tô Tô không nhịn được trợn to mắt, khó hiểu chất vấn: "Làm ơn đi, hai tay anh đều bị em trói bằng cà vạt rồi, không thể động đậy hay bỏ trốn được, giờ anh chính là con cá nằm trên thớt của em, tùy em nặn dẹp hay vo tròn ra sao cũng được. Anh không thấy hoang mang lo sợ chút nào à? Sao lại chẳng có phản ứng gì thế."
Cô khó khăn lắm mới lấy được chân kinh từ chị Lương, nghĩ ra một cách hay để trả thù hành hạ anh. Kết quả là, cậu ấm nhà giàu vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí còn không động đậy lấy một sợi lông mày, điều này quả thực quá đả kích!
Phí Nghi Châu nằm dưới người cô nghe vậy, suy nghĩ một chút, bình tĩnh và ôn hòa hỏi: "Em muốn anh phản ứng thế nào?"
Ân Tô Tô sửng sốt, theo bản năng thành thật trả lời: "Theo dự đoán của em, ít nhất anh cũng phải hỏi em muốn làm gì, sau đó tỏ ra hơi sợ hãi, hơi hoảng hốt, cuối cùng xin lỗi em, cầu xin em đại phát từ bi tha thứ cho anh."
"Ừ, anh biết rồi." Phí Nghi Châu nghe xong khẽ gật đầu, rất phối hợp nói tiếp: "Thành thật mà nói, bây giờ anh thực sự rất sợ hãi và hoảng hốt, đặc biệt tò mò không biết tiếp theo em sẽ làm gì với anh."
Lời vừa dứt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Ân Tô Tô bỗng chốc hiện lên vẻ bối rối, ngây ngốc hỏi anh: "Anh thật sự sợ hãi, thật sự hoảng loạn sao, sao em chẳng nhìn ra chút nào vậy?"
Cậu cả vẫn bình thản như thường, nghiêm túc nói bừa với cô: "Có lẽ do anh có khả năng kiểm soát cảm xúc và biểu cảm trên mặt khá tốt, nên sự hoảng hốt không thể hiện rõ ràng."
"..." Còn có thể như vậy sao? Được rồi.
Mặc dù trực giác mách bảo Ân Tô Tô rằng Phí Nghi Châu đang lừa cô, nhưng lúc này, cô đã bị dồn vào thế tiến thoái lưỡng nan, cậu cả đã bị trói, mũi tên đã lên dây, không bắn cũng phải bắn.
Vì thế, Ân Tô Tô cũng không còn tâm trạng để suy nghĩ xa hơn, nhanh chóng nhập vai nữ vương mà mình đã chuẩn bị.
Dĩ nhiên Phí Nghi Châu không biết trong lòng Ân Tô Tô đang diễn ra một cuộc đấu tranh vô cùng kịch liệt. Trong góc nhìn của cậu cả nhà họ Phí, anh chỉ thấy cô gái nhỏ của mình trước hết là cau có nhíu mày, bộ dạng như đang đắm chìm trong suy tư.
Một lát sau, có vẻ như cô không suy nghĩ ra kết quả, thế là buông xuôi, ngoảnh sang cong môi, nở một nụ cười ba phần gian tà, bảy phần điên cuồng. Cô híp mắt, đưa tay ra, bóp lấy chiếc cằm góc cạnh của anh nâng lên, khẽ đáp: "Những chuyện em muốn làm với anh rất tàn nhẫn, rất kinh khủng, rất biến thái, có thể khiến anh sống không bằng chết. Thế nào? Có sợ hơn không? Nếu bây giờ anh thành khẩn xin lỗi chuyện tối qua, van xin em tha thứ, có lẽ em sẽ cân nhắc tha cho anh một mạng."
Phí Nghi Châu nhìn vẻ mặt lưu manh của cô, hết sức bình tĩnh nói: "Cám ơn ý tốt của em, anh đã nhớ rồi. Không cần đâu."
Ân Tô Tô lại một lần nữa giật mình, càng ngốc nghếch hơn, sau đó có chút thất bại, vội vàng nói: "Anh có nghe rõ em nói gì không, em muốn hành hạ anh, hành hạ anh sống không bằng chết cơ mà, tại sao anh lại không cần?"
Phí Nghi Châu nhàn nhạt đáp: "Anh rất muốn xem em sẽ hành hạ anh thế nào."
"..." Ân Tô Tô bị nghẹn lời, sâu trong lòng cảm thấy xấu hổ. Thầm nghĩ gã đàn ông khốn kiếp này đúng là đồ M, thế mà lại mong được hành hạ, tâm lý có thể còn vặn vẹo và biến thái hơn không?
Nhưng mà chuyện này không quan trọng.
Cô không quên nhiệm vụ hàng đầu tối nay của mình chính là trả thù.
Sau vài giây sửng sốt, Ân Tô Tô nhanh chóng giơ tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt cứng đờ của mình, ép buộc bản thân tiếp tục nhập vai, trở lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng, thái độ ung dung tự tại dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt, như một nữ vương kiêu hãnh, nở nụ cười với anh: "Đã như vậy, nếu anh Phí đây không biết điều, vậy thì đừng trách em đây tàn nhẫn, máu lạnh vô tình nhé."
Phí Nghi Châu nghe vậy, nhướng mày lười biếng, lịch sự nói: "Mời em bắt đầu màn trình diễn của mình."
Ân Tô Tô: "..."
Nghe này, nghe này.
Cái gì gọi là bắt đầu màn trình diễn?
Giọng điệu điềm tĩnh tự nhiên này, vẻ mặt lười biếng hờ hững này, dáng vẻ thản nhiên chuẩn bị thưởng thức một màn kịch hay này, nói lên điều gì? Nói lên rằng tên khốn này căn bản là không sợ chút nào, căn bản là không để cô vào mắt!
Hừ, không sợ đúng không? Được!
Nhìn thái độ của cậu cả nhà họ Phí, chỉ trong vòng hai giây, vũ trụ nhỏ bé trong lòng Ân Tô Tô đã bùng cháy dữ dội. Cô nắm chặt tay, tức giận, nở nụ cười giả tạo với anh, nhẹ giọng nói một cách dịu dàng: "Tâm trạng của anh Phí thật tốt. Khi màn trình diễn bắt đầu, hy vọng anh vẫn có thể bình tĩnh như vậy."
Cậu cả cũng khẽ nhếch môi, nhẹ giọng đáp: "Vậy thì phải xem bản lĩnh của cô Ân rồi."
Phí Nghi Châu nhìn thẳng vào cô, đôi mắt sâu thẳm đầy ẩn ý, ánh đèn tường mờ ảo hắt vào, ánh lên vẻ u ám khác thường.
Hai tầm mắt va chạm trong không khí, dao kiếm va chạm, gió lạnh thổi vù vù, như một cuộc chiến tranh không tiếng súng.
Tích tắc, tích tắc.
Kim giây của đồng hồ lén lút trôi qua hai vạch.
Đến giây thứ ba, Ân Tô Tô không nói thêm lời nào, tự mình đứng dậy, di chuyển khỏi vị trí thắt lưng của người đàn ông bên dưới, chân trần nhảy xuống giường, đứng bên mép giường.
Phí Nghi Châu không biết cô định làm gì, ánh mắt dõi theo, luôn nhìn thẳng vào cô, mang theo sự tò mò mãnh liệt.
Sau đó, anh thấy cô gái nhỏ nhẹ cắn môi, cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn cũng ửng hồng một cách kỳ lạ. Rõ ràng cô đang rất căng thẳng, hai tay giơ cao nắm lấy dây đai áo choàng ngủ, mười ngón tay thon thả trắng nõn thậm chí còn hơi run rẩy, do dự đắn đo mãi rồi mới như lấy hết can đảm kéo lỏng rồi cởi bỏ chiếc áo choàng ra.
Chỉ trong chốc lát, ánh mắt Phí Nghi Châu đột nhiên trở nên tối sầm lại, bụng dưới căng cứng, môi lưỡi khô khốc, thậm chí cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Yết hầu chuyển động, anh lặng lẽ nuốt nước bọt.
Trong tầm mắt, chiếc áo choàng ngủ màu nhạt của Ân Tô Tô rơi xuống chân cô, xếp chồng lên nhau trên tấm thảm mềm màu đỏ sẫm. Khác với mọi khi, bên trong áo choàng ngủ của cô còn có thêm một lớp quần áo, đó là một chiếc áo khoác da màu đen tuyền, áo trên là kiểu dáng cúp ngực, phía dưới là chiếc quần đùi siêu ngắn cùng chất liệu.
Bộ quần áo này có vẻ nhỏ hơn một cỡ, bó sát đến mức cực điểm, tôn lên vòng eo vốn đã nhỏ nhắn của cô càng thêm mảnh mai, tỷ lệ eo hông kinh người, đường cong quyến rũ và yêu kiều, vừa quyến rũ vừa toát lên vẻ cao quý trang nghiêm, đẹp đến khó tả.
Phí Nghi Châu nhất thời nhìn đến ngây người.
Tuy nhiên, chỉ có trời mới biết, lúc này Ân Tô Tô khó chịu đến mức nào.
Bộ trang phục này giống như chiếc ghế mà Ân Tô Tô khắc cốt ghi tâm, đều là đồ do chị Lương lấy từ đứa bạn thân mở siêu thị đồ người lớn hồi trước, có một cái tên vô cùng bá đạo và ngạo mạn - trang phục nữ vương trừng phạt.
Lần đầu tiên Ân Tô Tô nhận được bộ đồ này từ chị Lương, cô đã bị vẻ đẹp của nó làm cho kinh ngạc.
Bộ trang phục này mặc dù được xếp vào loại "đồ ngủ gợi cảm", nhưng thực tế lại không hề hở hang, chất liệu da thật màu đen tuyền bóng loáng rất có kết cấu, độ hở hang không khác gì những bộ đồ siêu ngắn của các cô nàng sành điệu đang thịnh hành ở Âu Mỹ hiện nay.
Lúc đó, Ân Tô Tô còn khá bất ngờ, nói với Lương Tĩnh: "Trước đây chị bảo là đồ gợi cảm, em còn tưởng sẽ rất hở, không ngờ lại đẹp đến vậy."
Quân sư Lương Tĩnh lười biếng đáp: "Chậc, em còn không tin vào mắt nhìn gu thẩm mỹ của chị hay sao? Trong cửa hàng của đứa bạn thân chị có rất nhiều đồng phục, đây là bộ kín đáo nhất trong số những bộ đẹp. Cũng có những bộ vừa hở vừa đẹp, nhưng chị không chọn, vì chị nghĩ em đi trả thù, sao có thể để chồng em hưởng lợi chứ."
Ân Tô Tô lập tức cảm động vô cùng, gục đầu vào vai Lương Tĩnh làm nũng, ngọt ngào nói: "Chị Lương hiểu em nhất."
Nhưng không biết là do Lương Tĩnh ước tính sai số đo của cô, hay là bản thân chiếc váy này có thiết kế nhỏ hơn một cỡ. Mà đến khi Ân Tô Tô về nhà vào buổi chiều, giặt khô và mặc vào mới phát hiện, bộ đồ nữ vương này đẹp thì đẹp thật, nhưng lại nhỏ hơn một cỡ.
Đặc biệt là phần ngực, bó chặt đến mức khó chịu.
Cô vội vã gọi điện cho chị Lương, nhưng câu trả lời nhận được lại là "Ôi chao, ai bảo em eo thon ngực to dáng đẹp thế, mẫu này chỉ có một cái thôi, cố mà mặc đi, cố lên, chị chờ tin chiến thắng của em."
"…"
Trong phòng ngủ chính, Ân Tô Tô nhắm mắt lại, hít vào thở ra thật sâu, tự tạo cho mình một kiểu chuẩn bị tâm lý nào đó. Một lúc sau, cô nghiến răng, hạ quyết tâm mở mắt ra, giơ cánh tay phải lên tháo kẹp tóc ở sau gáy, mái tóc đen dày xoã xuống như thác nước, rồi quay người lấy một đôi găng tay dài bằng da trên ghế sofa bên cạnh, đeo vào tay.
Chuẩn bị xong xuôi, cô nghiêng đầu nhìn Phí Nghi Châu trên giường.
Khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của người đàn ông mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm, đôi chân dài thẳng tắp được bọc trong chiếc quần tây đen, như tuyết trắng trên núi cao, không vướng bụi trần, vừa kiêng kỵ vừa lạnh lùng. Nhưng lúc này, hai tay anh bị trói, cà vạt bị cô kéo lỏng, vài chiếc cúc áo sơ mi ở cổ cũng bị cô dùng sức xé toạc, để lộ một mảng da ngực trắng lạnh săn chắc, càng làm tăng thêm vẻ u ám và lưu manh cho sự nghiêm chỉnh này.
Bức tranh này mang một sức hấp dẫn khó tả.
Khiến người ta muốn xé nát chiếc áo sơ mi trắng của anh, xé rách sự thánh thiện của anh, kéo anh xuống khỏi bệ thờ, dẫn anh vào con đường ma quỷ, nhìn anh bị dục vọng chi phối, chìm đắm trong sự hỗn loạn và điên cuồng...
Trong lúc lơ đễnh, sắc mặt Ân Tô Tô không khỏi đỏ hơn, toàn thân cũng trở nên nóng ran, hơi tê, hơi ngứa, như có vô số con côn trùng nhỏ đang chậm rãi bò qua.
Một lúc sau, cô lắc đầu, định thần lại, đi giày cao gót bước chậm đến bên giường, cúi đầu nhìn xuống người đàn ông quyền quý bị trói hai tay, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói: "Cho anh thêm một cơ hội, có muốn cầu xin em tha cho anh không?"
Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi môi mỏng khẽ động, định nói gì đó, nhưng đột nhiên cảm thấy một bàn tay nhỏ mềm mại vuốt ve đường nhân ngư ở bên hông trái của anh, mềm mại và trơn tru, giống như một chú cá nhỏ tinh nghịch bơi xuống.
"…" Mười ngón tay thon dài của Phí Nghi Châu đột nhiên nắm chặt, sâu trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ, lông mày cau lại, cơ bắp săn chắc trên người anh căng ra, như thể giây tiếp theo sẽ nổ tung.
"Cậu cả bướng bỉnh." Cô gái trẻ mặt đỏ bừng chớp chớp mắt, buông năm ngón tay ra, cởi hết quần áo trên người anh rồi đứng thẳng dậy, quay người đi vào phòng thay đồ.
Một phút sau, Ân Tô Tô trong trang phục nữ vương trở lại, trên tay cầm thêm một vật không biết lấy từ đâu ra.
Phí Nghi Châu nghiêng đầu nhìn, mất vài giây mới nhận ra đó là thứ gì.
Anh nhướng mắt nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói khàn đặc cực kỳ nguy hiểm: "Ân Tô Tô, em dám."
"Anh đã bị trói rồi mà em còn không dám, vậy thì khi nào mới dám?" Ân Tô Tô kiêu ngạo hừ một tiếng, ngẩng cao cằm: "Bây giờ anh không có sức trói gà, ngoan ngoãn cho em, đừng ở đây mà hung hăng, có bản lĩnh thì nhảy lên đánh em đi!"
Vừa dứt lời, cô lập tức vung chiếc roi có tua đen trên tay lên rồi quất xuống, không nhẹ không nặng, trúng ngay vào cơ bụng màu sô cô la của Phí Nghi Châu, phát ra một tiếng "chát" giòn tan.
Phí Nghi Châu: "."
Bé cưng đáng yêu của anh không chỉ chân tay mảnh khảnh, mà sức lực cũng nhỏ đến đáng thương, cộng thêm cô không thực sự muốn đánh anh, nên lực quất roi càng nhẹ hơn. Vì vậy khi nhận đòn đánh này, cậu cả không hề cảm thấy đau chút nào, mà chỉ thấy khó hiểu, ngoài ra còn có thêm phần nghi ngờ cuộc sống.
Trời cao chứng giám, cậu cả nhà họ Phí đã sống trên đời ba mươi mấy năm, cả đời này chưa từng nghĩ mình sẽ trải qua chuyện như vậy.
Đầu tiên là bị bà xã yêu quý trói chặt trên giường, sau đó chứng kiến bà xã yêu quý thay đồ nữ vương lộng lẫy, cuối cùng còn bị bà xã yêu quý dùng roi da nhỏ đánh đòn...
Mà ngay lúc này, bảo bối nhỏ của anh còn đưa tay ra bóp cằm anh, lạnh lùng nói: "Gọi em là chủ nhân."
Phí Nghi Châu: "…"
Ân Tô Tô: "Nói chủ nhân cầu xin em chơi đùa với anh."
Phí Nghi Châu: "…"
Người đứng đầu Phí thị im lặng sâu sắc.
Vài giây sau, anh mặt không biểu cảm nhìn đôi tay bị trói của mình, lại nhìn cô gái nhỏ vênh váo đắc thắng bên giường, rồi rất ôn hòa hỏi: "Chơi anh có vui không?"
Ân Tô Tô vui vẻ gật đầu với anh: "Vui lắm."
Phí Nghi Châu càng ôn hòa hơn hỏi: "Có muốn vui hơn không?"
"…" Ể?
Câu hỏi này khiến Ân Tô Tô sửng sốt. Cô không kịp phản ứng, đôi mắt to tròn lóe lên vẻ bối rối, chưa kịp mở miệng đáp lại thì trong không khí đột nhiên vang lên một tiếng vải bị xé rách… Xoẹt.
Người đàn ông trên giường đã giải phóng được một bàn tay phải ra khỏi sự trói buộc của cà vạt, anh bình tĩnh, bắt đầu tháo nút bên tay trái.
Ân Tô Tô giật mình kinh hãi, trong nháy mắt cả người đều không ổn, phản ứng đầu tiên là âm thầm phỉ báng, chiếc cà vạt này làm bằng giấy à, chất lượng quá kém!
Phản ứng thứ hai là quay đầu bỏ chạy.
Nhưng chưa chạy được hai bước, eo đã bị một cánh tay thon dài rắn chắc siết chặt, không nói một lời kéo ngược lại, đè xuống giường.
Thình thịch thình thịch thình thịch.
"…" Khuôn mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, tim đập như sấm, mở to mắt nhìn chằm chằm vào phía trên đầu.
Người đàn ông cởi trần nhìn cô từ trên cao xuống, đôi mắt sâu thẳm u ám, mang theo chút thích thú bệnh hoạn và nhàn nhã.
Phí Nghi Châu lười biếng nhướng mày: "Chủ nhân?"
Ân Tô Tô: "…"
Phí Nghi Châu: "Cầu xin em chơi đùa với anh?"
"… Em chỉ đùa với anh thôi." Ân Tô Tô cảm thấy ngực đánh như trống trận, sợ đến phát khóc, đáng thương vô cùng: "Em nói bừa thôi, anh đừng tin."
Phí Nghi Châu mỉm cười, cầm lấy chiếc roi da màu đen từ tay cô, dùng tua rua nhẹ nhàng quét qua làn da xương quai xanh nhạy cảm của cô rồi cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ giọng nói: "Nếu e thích chơi đùa với người đàn ông của mình như vậy, thì nên chơi cho thỏa thích. Cách chơi đơn điệu không đủ thú vị, tối nay, anh sẽ giúp em khám phá nhiều cách mới hơn."
Ân Tô Tô sợ đến mức chỉ muốn trốn, nhưng tứ chi bị trói chặt, không thể giãy giụa, đành phải yếu ớt khuất phục, đôi mắt mờ mịt, mặt đỏ bừng nói: "... Em không chơi nữa, không dám nữa."
"Sao em lại không dám." Giọng điệu Phí Nghi Châu lười biếng, đầu ngón tay vô tình lướt qua vành tai cô, đôi môi mỏng phủ lên, hung hăng cuốn lấy, nhẹ nhàng thì thầm: "Bây giờ, anh sẽ làm theo ý của em, cầu xin em chơi đùa với anh."