Vào một buổi tối mùa hè, giữa thời tiết nóng bức khó chịu, ngọn đèn trong phòng ngủ chính của nhà họ Phí đang tỏa ra ánh sáng lờ mờ, không khí cực kỳ mờ ám.
Ân Tô Tô không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả nội tâm lúc này của mình.
Để trả thù sếp lớn biến thái này, cô đã tìm đến quân sư Lương Tĩnh với kho tàng kiến thức rộng lớn để lấy kinh nghiệm. Sau khi học được “Phương pháp dạy dỗ của nữ vương”, cô quyết định sẽ tra tấn lão chồng nhà mình. Lúc đó, sau khi được Lương Tĩnh hiến kế, Ân Tô Tô đã đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch đồng thời cảm thấy chấn động vô cùng. Cô cũng nghi ngờ rồi đặt ra câu hỏi cho chị Lương: “Sao em có cảm giác chiêu này nguy hiểm thế nào ấy nhỉ? Lỡ như giữa chừng Phí Nghi Châu chạy thoát được, chẳng phải em sẽ xong đời, đăng xuất khỏi thế giới này luôn ư?”
Và câu trả lời của Lương Tĩnh dành cho cô là: “Cái gọi là nước cờ hiểm có nghĩa là cách nào càng nguy hiểm thì cơ hội chiến thắng càng lớn. Em muốn trả thù anh ta còn gì? Đấy là cách tốt nhất rồi! Không những có thể tra tấn cơ thể mà còn có thể tàn phá linh hồn của anh ta nữa, đúng ý em quá còn gì. Chẳng lẽ em không muốn Phí Nghi Châu phải khóc lóc thảm thiết rồi phải quỳ xuống gọi em là ba sao?”
Ân Tô Tô suy nghĩ hai giây, gật đầu thành thật trả lời: “Em muốn chứ.”
Đồng chí Lương Tĩnh nở nụ cười nguy hiểm, bày ra vẻ mặt “Tin chị thì không thể sai được”, sau đó vỗ vai cô nói: “Vậy thì đúng rồi. Em cứ yên tâm mà làm, chỉ cần trong lúc thực hiện em nghe theo hướng dẫn của chị, chị đảm bảo em sẽ chiến thắng giòn giã.”
Vừa nghe được lời đảm bảo của người chị, Ân Tô Tô tin ngay lập tức, cô siết nắm tay, nghiêm mặt đáp lại: “Vâng!”
Vào lúc này, Ân Tô Tô hóa trang thành một nữ vương trong bộ đồ da đang bị một người đàn ông ngang ngược giam cầm trên giường. Nước mắt trong lòng đã chảy thành nước sông ở Tây Hồ, cô cực kỳ căm hận… Cuối cùng là sợi dây thần kinh nào của cô bị nối sai chỗ mà cô lại đi tin lời chị Lương thế này? Bài học từ cái ghế quái quỷ kia còn chưa đủ thê thảm hay sao, tại sao cô lại thất bại tận hai lần liền dưới tay đồng đội gà cơ chứ?
Đáng lẽ cô phải nhận ra từ sớm rằng tên đàn ông Phí Nghi Châu khốn kiếp này không thể bị nắm thóp một cách dễ dàng như vậy chứ. Bây giờ anh đã trốn thoát được, thậm chí còn phản công, không biết tối nay anh sẽ dạy dỗ cô như thế nào đây…
Hu hu hu hu.
Ân Tô Tô thầm kêu gào, tuyệt vọng đến mức méo mặt, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú trên đỉnh đầu, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ và hãi hùng.
Mà ngay gần đó, cậu cả nhà họ Phí cũng đã quan sát cô sát sao, ánh mắt u tối, đen không thấy đáy.
Sau vài giây im lặng, đầu ngón tay của Phí Nghi Châu bắt đầu lần theo làn da trắng tuyết đang phập phồng bên dưới xương quai xanh. Đôi môi mỏng cử động, lên tiếng đánh vỡ không khí im lặng này trước, thờ ơ hỏi cô: “Cô Ân nghĩ thế nào về lời đề nghị ban nãy của anh nhỉ?”
Hầu hết những cậu ấm trong những gia đình giàu có khác đều lớn lên trong sự cưng chiều và nâng niu nên có hai bàn tay mịn màng như con gái, nhưng Phí Nghi Châu thì không giống vậy. Anh quản lý cơ thể cực kỳ tốt, duy trì thói quen tập thể hình quanh năm và vô cùng yêu thích các môn thể thao như cưỡi ngựa, bắn cung và đấm bốc. Những sở thích này khiến đôi bàn tay cao quý xuất hiện những vết chai mỏng và cứng, chúng cọ lên làn da mềm như bông của Ân Tô Tô, xúc cảm này quá rõ ràng làm cô co rúm người lại, muốn bỏ trốn.
Dù là ngữ điệu, động tác hay là khí chất của anh đều toát lên vẻ ngả ngớn không thèm che giấu, lộ liễu đến mức làm Ân Tô Tô run sợ.
Gương mặt đỏ như quả cà chua, đôi môi khô nẻ như người lữ hành bị lạc vào trong sa mạc, hơi thở dần trở nên dồn dập, lắp bắp nói: “Em chẳng nghĩ gì cả.”
Phí Nghi Châu nghe vậy thì nhướng mày lên, không nói gì mà chỉ dùng mắt ra hiệu cho cô nói tiếp.
Ân Tô Tô bèn nhếch môi nở nụ cười nịnh nọt vô hại với anh, định giở lại trò cũ, dùng chiêu làm nũng để đánh thức chút lương tâm ít ỏi còn sót lại ở cậu cả, để anh tha cho cô một con đường sống. “Chồng cũng biết mà, em chẳng có sở thích đặc biệt nào cả. Lúc nãy đánh anh chỉ là đùa thôi, nếu để em làm thật thì em cũng chẳng dám ra tay, đau lòng lắm.”
Tiếc là lần này cậu cả đã quyết tâm, không bị cô dắt mũi nữa.
Phí Nghi Châu chỉ nhếch miệng nở nụ cười rạng rỡ và dịu dàng như một quý ông lịch lãm. Năm ngón tay với những khớp xương rõ ràng nắm lấy bàn tay phải nhỏ nhắn mềm mại của cô rồi nghịch ngợm trong lòng bàn tay mình, sau đó thờ ơ trả lời: “Không biết chơi cũng không sao, anh có thể dạy em.”
“...” Ân Tô Tô nghe vậy, vô thức nuốt nước bọt, trong lòng bỗng xuất hiện dự cảm không lành đồng thời nhìn anh bằng ánh mắt hoang mang và khó hiểu.
Ngay sau đó, Phí Nghi Châu cúi đầu hôn cô.
Tinh tế nhẹ nhàng, môi lưỡi triền miên.
Hai người hôn nhau một lúc lâu, mãi đến khi nhận ra cơ thể đang cứng ngắc vì căng thẳng cô gái trong lòng mình đã mềm nhũn thì biết mục đích đã đạt được. Lúc này anh mới luyến tiếc buông cô ra, đầu lưỡi liếm nhẹ qua khoé miệng cô, khàn giọng nói thêm: “Tận tay dạy em làm thế nào để chơi đùa chồng của em.”
Kỹ thuật hôn của người đàn ông quá cao siêu, hôn môi với anh quá đỗi thoải mái, Ân Tô Tô muốn chìm ngay vào giấc ngủ.
Tình trạng thiếu oxy nhẹ làm đầu óc cô trở nên choáng váng, tinh thần không còn minh mẫn nữa. Hai má càng thêm đỏ bừng, hai mắt ươn ướt hơi mơ màng nhìn anh với vẻ bối rối, quyến rũ như một chú nai con.
Hoàn toàn chưa hiểu anh đang nói gì.
Trong lúc mơ màng, cô chỉ biết Phí Nghi Châu đang ngắm nghía bàn tay phải của mình, khi thì miết những ngón tay mảnh khảnh, khi thì vuốt ve lòng bàn tay mướt mồ hôi, giống như một đứa trẻ đang nghịch đồ chơi, nghiêm túc nghiên cứu từng chi tiết một.
Lát sau, người đàn ông lên tiếng, giọng nói bình thản nhưng lại ẩn chứa điều gì đó không rõ: “Bàn tay nhỏ quá, cứ như em bé vậy.”
Lời nói này giống một lời nhận xét, một câu cảm thán nhưng cũng giống một câu trần thuật đơn giản.
Ân Tô Tô nghe xong chớp chớp mắt, không rõ ý của anh là gì. Cô còn chưa lên tiếng thì Phí Nghi Châu đã đặt bàn tay phải của cô vào lòng bàn tay mình, anh rủ mắt quan sát, so sánh hai bàn tay.
Những ngón tay trắng nõn xinh đẹp, lòng bàn tay nhỏ nhắn, đáng yêu và mềm mại, còn không lớn bằng một nửa tay anh. Năm ngón tay thon dài của anh có thể dễ dàng phủ kín bàn tay của cô mà không để lộ ra chút thịt nào.
Ân Tô Tô cũng đang quan sát hai bàn tay, ngạc nhiên nhận ra sự khác biệt rõ rệt này. Cô suy nghĩ một lúc, nói: “Em cao hơn một mét sáu, so với các cô gái khác thì tay em không tính là nhỏ đâu. Thật ra nguyên nhân là do anh quá cao to, khung xương lại lớn nên kích cỡ của hai chúng ta mới không tương xứng.”
Phí Nghi Châu không buồn ngước mắt lên, chỉ lười biếng nói: “Kích cỡ không tương xứng, nhưng vẫn có thể sung sướng với nhau.”
Ân Tô Tô ngẩn người, mơ màng hỏi: “Kích cỡ tay không hợp thì có liên quan gì đến việc sung sướng với nhau vậy?”
Phí Nghi Châu hơi khựng lại, lại ngước mắt lên nhìn cô, giọng điệu vừa nặng nề vừa sâu xa: “Thứ anh nhắc đến không chỉ là tay thôi đâu.”
Ân Tô Tô: “...”
Ân Tô Tô: “...”
Ân Tô Tô: “...?”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Ân Tô Tô đã dần dần nhận ra người đàn ông này đang nói về điều gì, gương mặt bỗng đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa bối rối, đầu như muốn nổ tung.
Cô xấu hổ đến mức chỉ muốn cắn chết anh luôn, mặt đỏ tía tai nói: “Anh nghĩ gì trong đầu vậy hả? Có thể trong sáng thuần khiết hơn được không?”
“Cô gái này, mong em hiểu rõ tình huống bây giờ, là em chủ động trêu đùa anh mà.” Phí Nghi Châu cười nhạt, vừa cầm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của cô rồi chậm rãi đưa xuống phía dưới vừa thản nhiên nói tiếp: “Đêm hôm, em ăn mặc trang điểm thành như vậy, ngay cả cà vạt dùng để trói người và roi da cũng lôi ra rồi, còn không biết xấu hổ mà nói anh không trong sáng à?”
Ân Tô Tô xấu hổ vô cùng, cô cứng họng, thầm thấy chột dạ, đôi môi khẽ nhúc nhích như đang định bác bỏ điều gì đó nhưng bỗng nhiên lòng bàn tay chạm phải một ngọn lửa vừa to lớn vừa nóng bỏng quen thuộc, sức nóng khiến cô run lên vì sợ hãi, vô thức muốn rụt tay trở về.
Nhưng sức mạnh của đàn ông và phụ nữ vốn chênh nhau quá lớn, những ngón tay với những khớp xương mạnh mẽ của anh khép lại, hoàn toàn không phải dùng chút sức lực cũng có thể trói chặt cô, chặn lại tất cả đường thoát của cô.
“Không được trốn.” Giọng nói trầm thấp gợi cảm và khàn khàn của Phí Nghi Châu vang lên, ngữ điệu vẫn lười biếng như cũ. Anh dùng một tay giữ chặt cô rồi kéo vào lòng mình, một tay khác vòng qua vòng eo mảnh khảnh, chạm đến lưng cô.
Sau vài giây lần mò trên bộ đồ da bóng loáng, Phí Nghi Châu đã tìm được khoá kéo, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy đầu khoá, từ từ kéo xuống dưới.
Cùng với tiếng “rẹt rẹt" nho nhỏ, bộ đồ đã tuột ra khỏi người cô.
Ân Tô Tô hét thành tiếng, muốn che đậy cơ thể theo phản xạ nhưng hai tay đã bị anh giữ chặt, hoàn toàn không thể trốn thoát, chỉ có thể quay đầu sang hướng khác, mặt đỏ bừng, không dám đối mặt với anh.
Phí Nghi Châu ngắm nhìn cảnh tượng xinh đẹp trước mặt, đôi ngươi đen láy như bị lem mực, sâu thẳm không nhìn thấy đáy.
Ân Tô Tô cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại, vùi mặt thật sâu vào chiếc gối đầu mềm mại.
Sau khi thị giác biến mất, các giác quan khác trở nên cực kỳ nhạy cảm.
Cô cảm nhận rõ ràng một hơi thở lạnh lẽo như gió đêm mùa thu đang từ từ lướt qua môi, cằm, cổ và xương quai xanh của mình.
Nhưng một giây qua đi, hai giây qua đi, tất cả dự đoán của cô đều không xảy ra. Ngược lại, hơi thở kia đã biến mất không thấy tăm hơi, ngay cả bàn tay đang giữ chặt hai tay cô cũng biến mất sau đó.
Phí Nghi Châu đã rời đi một mình mà không nói không rằng.
Ân Tô Tô:?
Nhận thấy hành động khác thường của người đàn ông, Ân Tô Tô ngạc nhiên vô cùng. Cô ngóc đầu ngơ ngác nhìn lên, thấy một dáng người cao lớn trong bộ quần áo xộc xệch, cơ lưng rắn chắc và màu da trắng như ngọc.
Ân Tô Tô ngẩn người, không kịp suy nghĩ gì đã buột miệng thốt lên: “Chồng à, đột nhiên lương tâm anh trỗi dậy rồi ư?”
Phí Nghi Châu: “...”
Phí Nghi Châu không quay đầu lại, cúi người lấy gì đó từ trong ngăn tủ ra rồi thản nhiên nói: “Không.”
Ân Tô Tô đen mắt, khoé miệng co giật, hỏi: “Thế anh đang làm gì vậy?”
“Lấy đồ.” Phí Nghi Châu đáp lại.
“...” Trong đầu Ân Tô Tô réo lên hồi chuông cảnh báo, cô quấn chặt chăn bông, rụt cổ hổi: “Lấy gì?”
Phí Nghi Châu quay đầu, giơ cao món đồ trong tay lên cho cô thấy, nhẹ nhàng nói: “Một thứ để giúp trò chơi tối nay trở nên thú vị hơn.”
Ân Tô Tô thấy rồi, món đồ kia chính là một loại dầu đặc biệt dành riêng cho màn ân ái của các cặp vợ chồng.
Trên trán cô bỗng xuất hiện mấy dấu chấm hỏi cực lớn:?
…
Mấy phút đồng hồ sau.
Trời càng lúc càng tối, mặt trăng trốn vào đám mây dày đặc, khu vườn rộng lớn yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có phòng ngủ chính trên lầu ba vẫn còn một chiếc đèn với ánh sáng tờ mờ được bật, chiếu sáng cảnh tượng trong phòng.
“Em sai rồi, em thật sự sai rồi.”
Giọng nói của cô gái vừa gợi cảm vừa yếu đuối, nhẹ nhàng như đang cầu xin xen lẫn với tiếng khóc nức nở: “A Ngưng, em thề sau này em không dám nữa, xin anh đừng làm nữa, đừng…”
Trước lời nài nỉ của cô gái, người đàn ông không hề dao động chút nào. Những ngón tay thon dài như ngọc chuyển động không nhanh không chậm, khám quá từng bộ phận trên cơ thể cô như một vị vua thú đang tuần tra lãnh địa của mình.
Những vết chai mỏng, làn da mềm mại tạo nên sự tương phản cực kỳ rõ ràng.
Gương mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, đôi mắt to tròn mơ màng, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, cô liên tục nức nở, cơ thể mềm nhũn không còn chút sức nào.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Phí Nghi Châu cũng tốt bụng dừng tay lại. Anh nâng cằm cô lên, rủ mắt ngắm nhìn, hỏi khẽ: “Đã học được cách chơi chưa?”
“...?”
“Được rồi, làm mẫu tới đây thôi.” Phí Nghi Châu ôm cô ngồi vào lòng mình, hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô rồi cất giọng khàn khàn: “Bây giờ đến lượt em.”
Ân Tô Tô: “...”
…
Cùng lúc đó, ở một địa điểm khác của thủ đô.
Cú đêm Lương Tĩnh đang nằm trên sô pha xem phim Hàn Quốc, chợt nhớ ra điều gì đó, cô ấy nheo mắt lại, xoa xoa cằm… Không biết kế hoạch báo thù chồng của Ân Tô Tô đã tiến hành đến đâu rồi? Lâu như vậy mà vẫn chưa thấy tin tức, chắc là đang thuận lợi, chơi vui vẻ lắm đây.
Nghĩ tới đây, Lương Tĩnh hài lòng mỉm cười, híp mắt lại, thầm thả tim cho chính mình: Mình đúng là quá thông minh.
Lương Tĩnh cảm thấy cực kỳ vui vẻ vì đã giúp đỡ người chị em của mình lên kế hoạch trả thù, đắc chí vô cùng, bèn đăng hình bữa tối hôm nay lên vòng bạn bè kèm với dòng chữ: Trợ giúp chị em, tôi đây là người chuyên nghiệp nhất.