Cơ thể nhỏ nhắn trắng trẻo của Ân Tô Tô bị “lau rửa" đến mức sáng bóng, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, cả người mềm nhũn không còn chút sức. Thậm chí cô còn không muốn nhúc nhích chứ đừng nói là làm chuyện khác.
Nghe Phí Nghi Châu nói, gương mặt cô đỏ bừng, cô dùng một tay che mặt, một tay khác xua qua xua lại, yếu ớt hỏi: “Em thật sự mệt lắm rồi. Không làm không làm.”
Nghe vậy, người đàn ông nhẹ nhàng nhéo gò má đỏ bừng của cô, nói: “Em là người gây chuyện, đáng lẽ em phải là người kết thúc mới đúng.”
Hai bên thái dương của Ân Tô Tô đều bị nước mắt và mồ hôi thấm ướt, hai mắt sưng to như hai quả óc chó lớn. Nỗi xấu hổ và cơn tức giận chồng chéo lên nhau, cô hùng hổ đáp lại như người điếc không sợ súng: “Dù sao thì em cũng không làm đâu. Tối nay em sẽ bất chấp tất cả mà làm người gỗ, có như thế nào cũng không cử động, anh muốn làm gì thì làm.”
Phí Nghi Châu khẽ nhướng mày, nhìn cô chằm chằm không rời một lúc, sau đó cong môi, thâm hiểm nói: “Vậy em cứ việc nằm im, chỉ cần tập trung hưởng thụ là được.”
Ân Tô Tô: “...”
Tim Ân Tô Tô chợt đập lỡ mất vài nhịp, trong lúc hoảng loạn, đôi môi đỏ khẽ cử động định lên tiếng phản bác nhưng Phí Nghi Châu đã cúi đầu vừa hôn vừa cắn thật mạnh, chặn hết những lời định nói của cô ở trong cổ họng.
Trời đã về khuya, ánh trăng sáng đã bị mây đen nuốt chửng không còn thấy bóng dáng.
Trong phòng ngủ chính tràn ngập sắc xuân.
Ân Tô Tô mơ mơ màng màng, trong suốt quá trình, cô bị anh giữ chặt cằm rồi hôn thật mạnh, trở nên choáng váng vì thiếu oxy. Ký ức về buổi tối hôm nay cực kỳ mơ hồ, thứ duy nhất mà cô nhớ rõ là chiếc gương lớn sạch sẽ trong phòng tắm.
Hai bàn tay một lớn một nhỏ đan chặt vào nhau, hai bàn tay lạnh lẽo trắng trẻo với những khớp xương rõ ràng giống hệt nhau.
Gương mặt, vành tai, ngay cả cổ và xương quai xanh đều phiếm hồng, cằm bị ông chồng lịch lãm cao ngạo vào ban ngày giữ chặt trao nụ hôn dữ dội, mạnh mẽ cướp lấy hơi thở của cô.
Trong lúc hít thở khó khăn, cô liếc mắt nhìn thấy cảnh tượng bên trong chiếc gương to đó, làn da săn chắc của người đàn ông đang phập phồng dưới ánh đèn, giống như một con báo hoang xinh đẹp, nhanh nhẹn, dũng mãnh và cực kỳ nguy hiểm.
Ân Tô Tô vốn đã lên kế hoạch kỹ càng, trước khi đi ngủ thì phải tắm rửa thật sạch sẽ nhưng cô đã xem nhẹ mức độ hung tàn của con quái thú nào đó. Nửa đêm nửa hôm, cô bất tỉnh ngay trong vòng tay anh, nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, khỏi phải nói cũng biết mặt trời đã lên cao chiếu sáng vạn vật.
Hôm nay là ngày nắng, mới sáng sớm, ánh sáng mặt trời đã xuyên qua tầng mây rọi xuống địa cầu. Bây giờ đã là mười giờ, ánh nắng càng gay gắt hơn, từng tia sáng chui qua khe hở giữa chiếc màn của cửa sổ sát đất, phủ lên gương mặt đang say ngủ của Ân Tô Tô.
Cô hơi nhíu mày, giơ tay dụi mắt, mơ màng mở mắt ra. Cô nhìn xung quanh một vòng, trong phòng vắng tanh, ngoài cô ra thì không còn ai khác.
Rõ ràng là con sói vừa được cho ăn no uống say đã lại lần nữa khoác lên mình lớp vỏ quý ông, tới công ty với tinh thần sảng khoái.
Ân Tô Tô thắm mắng chửi Phí Nghi Châu vài câu trong đầu sau đó kéo lê cơ thể mệt mỏi rời khỏi giường, khập khiễng đi vào phòng tắm.
Sau khi tốn khoảng mười phút để tắm rửa, Ân Tô Tô bước ra ngoài với chiếc khăn quấn trên đầu. Cô bước đến bàn ăn quan sát, trên đó đã có đặt sẵn bữa sáng thịnh soạn và cầu kỳ được cất trong hộp giữ ấm thức ăn bằng kim loại, bên cạnh bộ đồ ăn còn có một tờ giấy nhỏ, trên đó là hàng chữ viết tay sắc sảo mạnh mẽ do Phí Nghi Châu để lại.
Nội dung trên đó là: [Chào buổi sáng. Tối hôm qua chơi vui lắm, mong chờ màn “tra tấn" tiếp theo của vợ yêu dành cho anh.]
Ân Tô Tô hoá đá tại chỗ, khoé môi vô thức giật giật: “...”
Một cơn gió mùa thu cuốn qua lớp lá vàng phát ra tiếng lao xao.
Sau đó, rắc!
Ân Tô Tô tức giận, siết chặt bàn tay, tưởng tượng đến cảnh lật bàn trong đầu… Tức quá mà, thật quá đáng, đáng đánh đòn! Tối hôm qua bắt nạt cô, bắt cô lăn lê bò lết còn chưa tính, thế mà hôm nay còn dám để lại tờ giấy này lại để chọc tức cô cơ à? Tên khốn này có còn nhân tính không?
Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô lập tức vò nát tờ giấy trong tay, tức giận lấy điện thoại ra mở Wechat, tìm đến cái tên “Anh đẹp giai nhiều tiền” được ghim trên đầu khung chat, gõ phím lạch cạch lạch cạch, gửi ba dấu chấm than: [!!!]
Chỉ cần ba dấu chấm than đơn giản rõ ràng là đủ bày tỏ sự bức xúc của cô ngay lúc này.
Chưa đến ba giây sau, đối phương đã trả lời lại.
Anh đẹp giai nhiều tiền: [Dậy rồi à?]
Anh đẹp giai nhiều tiền: [Trên bàn có đồ ăn sáng, trước khi ra ngoài anh đã lấy lên lầu cho em rồi, không được lười biếng mà nhịn ăn đâu đấy.]
Đọc được những chữ này, mắt Ân Tô Tô chớp chớp, chợt cảm thấy hơi hơi xúc động. Nhưng bong bóng cảm xúc màu hồng chỉ mới nổi lên được hai giây ngắn ngủi đã bị Ân Tô Tô đập vỡ tan tành… Cảm động cái quỷ gì, mới lấy hộ bữa sáng thôi mà đã cảm động á? Mày phải tra hỏi anh ấy! Tỉnh táo lên nào! Hung dữ lên!
Ân Tô Tô lắc đầu thật mạnh, cố gắng duy trì cảm xúc tức giận, gõ chữ: [Anh để lại tờ giấy kia là có ý gì?]
Anh đẹp giai nhiều tiền vẫn trả lời nhanh lẹ: [Không có ý gì cả.]
Anh đẹp giai nhiều tiền: [Chỉ thấy tối hôm qua em vất vả quá nên mới bày tỏ sự đau lòng và tình yêu mà anh dành cho em thôi.]
“...” Đọc dòng chữ này trên màn hình điện thoại, Ân Tô Tô suýt thì bật cười với không khí, nheo mắt lại tiếp tục trả lời anh: [Đó là đang bày tỏ sự đau lòng và tình yêu của anh đấy à? Bớt làm mèo khóc chuột đi, rõ ràng là anh đang chế nhạo em!]
Anh đẹp giai nhiều tiền: [Rõ ràng thế cơ à?]
Ân Tô Tô: [...]
Anh đẹp giai nhiều tiền: [Xin lỗi. Sau này anh sẽ chế nhạo khéo léo hơn, cố gắng không để em dễ dàng nhận ra ngay được.]
Ân Tô Tô tức muốn hộc máu.
Cách một chiếc điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm và phong thái của anh lúc này… Chắc hẳn là đang chỉnh tề trong bộ tây trang giày da, gương mặt lạnh lùng tao nhã, đôi mắt màu nâu nhạt lóe lên vẻ nghiền ngẫm và ngang tàng.
Như thế này mà còn nhịn được thì còn chuyện gì không nhịn được nữa đây?
Lửa giận của Ân Tô Tô càng thêm dữ dội, cô đang định trả lời thì tin nhắn của chồng lại tới nữa: [Có phải bây giờ em đang tức giận lắm không?]
Ân Tô Tô: [Phí Nghi Châu, anh là cái đồ chẳng ra gì!]
Anh đẹp giai nhiều tiền: [Chồng của em là cái đồ không ra gì, có phải em đang nghĩ ra một cách nào đó để trả thù không??]
“...” Ân Tô Tô nhận ra thằng nhóc này đang cố ý dùng chiêu khích tướng, để cô chủ động rơi vào cái hố mà anh đã đào sẵn. Nhưng vấp ngã một lần lại khôn ra một chút, cô đâu có ngốc, lần này sẽ không dễ dàng mắc mưu như vậy đâu.
Đấu với trời đất thì vui sướng vô biên, nhưng đấu với Phí Nghi Châu lại chẳng khác nào tự sát cả.
Thế nên Ân Tô Tô hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh trả lời anh: [Cảm ơn chồng đã lấy bữa sáng giúp em. Anh tập trung làm việc đi, em không làm phiền anh nữa, bái bai!]
Trụ sở của tập đoàn Phí thị tại thủ đô.
Văn phòng tổng giám đốc nằm trên tầng cao nhất rộng mấy trăm mét vuông, màu chủ đạo là đen, trắng và xám, sạch sẽ yên tĩnh. Ba mặt là cửa sổ sát đất tạo thành hình vòng cung, quan sát từ trên cao, các công trình khác đều nhỏ bé như dấu chấm, có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố phồn hoa và cảnh vật muôn hình vạn trạng.
Phí Nghi Châu ngồi phía sau bàn làm việc, sau khi trả lời bằng ba chữ “Tối nay gặp", anh tắt màn hình điện thoại, gương mặt lạnh lùng vô thức giãn ra, đôi môi nở nụ cười nhàn nhạt khó mà phát hiện.
Lúc này, bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa “cốc cốc" nhẹ nhàng có tiết tấu.
Phí Nghi Châu dời sự chú ý về lại đống tài liệu trên bàn, không ngước mắt lên mà chỉ lạnh lùng nói: “Vào đi.”
Cửa được mở ra, một chàng trai tuấn tú trong bộ âu phục phẳng phiu chậm rãi đi vào, đó là trợ lý Hà Kiến Cần.
Hà Kiến Cần đã đi theo Phí Nghi Châu ngần ấy năm, khả năng nhìn mặt đoán ý chính là cần câu cơm của anh ấy. Chỉ cần liếc mắt một cái, anh ấy đã nhận ra ngay tâm trạng hôm nay của ông chủ khá tốt.
Sếp lớn vui vẻ có nghĩa là ngày làm việc hôm nay sẽ thuận lợi suôn sẻ lắm đây, đương nhiên là Hà Kiến Cần cực kỳ hào hứng. Thế nên, giọng điệu khi nói chuyện của anh ấy cũng nhẹ nhàng hơn bình thường một chút.
Hà Kiến Cần nói: “Sếp, bản mẫu đầu tiên của áo cưới đã hoàn thành, các chi tiết trên đó đều được làm theo bản thiết kế của anh, vừa được đưa tới thủ đô rồi ạ.”
Nghe vậy, Phí Nghi Châu đang tập trung làm việc hơi khựng lại nhưng vẫn không ngước mắt lên, chỉ dò hỏi: “Nhóm thiết kế có cử ai tới đây không?”
“Stephen đã đích thân mang chiếc váy cưới đó đến đây.” Hà Kiến Cần trả lời. “Sợ giữa chừng có thay đổi.”
Phí Nghi Châu hơi gật đầu: “Bay quãng đường dài từ Paris tới đây cũng không dễ dàng gì, đi máy bay mệt mỏi, phải tiếp đón họ thật chu đáo.”
Hà Kiến Cần cười: “Đã sắp xếp xong hết rồi, anh yên tâm.”
…
Buổi chiều, Ân Tô Tô phải đến thành phố bên cạnh để tham gia sự kiện, hơn bốn giờ lại quay về ngay để gặp nhà sản xuất của bộ phim [Người con gái Hoàng Thổ], bàn bạc về ngày khởi quay cụ thể. Hơn chín giờ tối, cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc, cô mệt mỏi vô cùng, vừa lên xe đã tựa đầu lên ghế sau của chiếc Maybach ngủ gật.
Cô ngủ say trên suốt quãng đường, trong lúc mơ màng có nghe thấy tiếng người nói chuyện gì đó với nhau nhưng cô đã quá mệt mỏi, ngay cả mắt cũng mở không lên nên cũng chẳng quan tâm ai đang nói chuyện, ai đang ngồi kế bên mình, chỉ lo tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Mãi cho đến khi cơ thể trở nên nhẹ bẫng vì được người khác bế lên, cô mới cố gắng nhấc mí mắt, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là chiếc cằm rõ ràng góc cạnh, vừa bắt mắt vừa quen thuộc.
Ân Tô Tô nhanh chóng thả lỏng cơ thể, thoải mái nhắm mắt lại lần nữa, tựa đầu vào lòng ngực người đàn ông, sảng khoái cọ mặt vào bộ âu phục của anh làm nũng như chú mèo con, lẩm bẩm: “Tại sao hôm nay cậu cả lại có nhã hứng chờ em ở dưới lầu vậy?”
Phí Nghi Châu bật cười, lười biếng trả lời: “Chủ nhân về nhà, đương nhiên anh phải nghênh đón chủ nhân rồi.”
Nghe thấy hai chữ “chủ nhân", bỗng nhiên Ân Tô Tô bị sặc nước miếng, xấu hổ quá đi mất. Cô vươn tay nhéo vành tai anh, xấu hổ mắng khẽ: “Đủ rồi đấy. Em chỉ nói đùa với anh thôi, ai mà thèm làm chủ nhân của anh chứ?”
Phí Nghi Châu không có đề phòng, bất thình lình bị cô véo tai, anh nhướng mày lên, rủ mắt nhìn cô chằm chằm, nhẹ giọng nói: “Ân Tô Tô, em mà còn dám nhéo tai anh nữa thì anh sẽ cho em biết thế nào là ‘chủ nhân" thật sự. Nếu em thật sự tò mò, không tin vào ác quỷ thì cứ thử xem.”
Ân Tô Tô có thể nhận ra anh đang đe doạ mình bèn vội vàng ngoan ngoãn thu tay lại, không dám to gan lớn mật nữa.
Hai người nói chuyện vu vơ một lúc thì đã tới cửa phòng ngủ.
Phí Nghi Châu đặt cô gái trong lòng mình xuống, sau khi dặn dò đừng làm loạn thì đi vòng ra sau lưng Ân Tô Tô, tiện tay kéo chiếc cà vạt thắt dưới cổ áo sơ mi màu trắng xuống rồi thong thả bịt lên đôi mắt đang chớp chớp ra chiều khó hiểu của cô.
Cảm giác mềm mại và lạnh lẽo phủ lên mí mắt, Ân Tô Tô chợt thấy hoảng sợ, vội vàng lên tiếng hỏi anh: “Tự nhiên anh bịt mắt em lại làm gì?”
“Em sợ à?”
“Không có.” Cô không muốn thể hiện sự xấu hổ và bối rối của mình nên cố gắng tỏ ra bình tĩnh, giảm bớt vẻ bất an và hoảng hốt trong giọng nói: “Em có sợ gì đâu, em chỉ tò mò thôi, chẳng sợ gì cả.”
Phí Nghi Châu mỉm cười, đầu ngón tay mơn trơn vành tai cô, nói: “Không sợ thì em run làm gì?”
“...” Cô cứng họng.
“Đừng vội, em sẽ biết ngay thôi.” Người đàn ông thản nhiên nói, dứt lời, anh nắm tay cô dẫn vào phòng ngủ rồi trở tay đóng cửa lại.
Hai mắt bị cà vạt che lại nên trước mắt chỉ toàn là màu đen. Ân Tô Tô không biết tên biến thái già đời này đang muốn giở trò gì, trái tim run lên, chỉ sợ anh lại nghĩ ra trò play gì quái lạ mới mẻ để quấy rối cô.
Trong lúc đang thấy sợ hãi, cô cảm nhận được chiếc cà vạt đang được cởi bỏ, ánh sáng đã quay trở lại với cô.
Ân Tô Tô từ từ mở mắt ra, sau khi thấy rõ món đồ trước mắt, đôi mắt sáng trong của cô mở thật to, vẻ sung sướng tràn ngập trong ánh nhìn đó.
Trước mắt Ân Tô Tô là một chiếc váy cưới, một chiếc váy cưới mang đậm phong cách Gothic, hàng ngàn viên kim cương đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt dưới ánh đèn, xinh đẹp đến mức không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để miêu tả.
“...” Ân Tô Tô ngạc nhiên nói không nên lời.
Ngay sau đó, Phí Nghi Châu ôm chặt lấy cô từ phía sau, cúi đầu hôn lên vành tai cô, nhẹ nhàng nói: “Mặc vào đi, để anh ngắm cô dâu của anh nào.”