Kỳ nghỉ bảy ngày mà Ân Tô Tô xin theo yêu cầu của Phí Nghi Châu đã bắt đầu một cách bi thảm như thế đấy.
Ngày đầu tiên, đúng như dự đoán của người nào đó, cô mệt mỏi kiệt sức nằm cuộn tròn trong chăn như quả cà héo sương, cơ thể mềm nhũn đến nỗi không thể rời khỏi giường, ngay cả bữa trưa và bữa tối đều được người giúp việc trong nhà mang lên phòng ngủ cho cô.
Ân Tô Tô cảm thấy buồn lòng vì chuyện này, một mặt ở trong lòng tức giận mắng hành vi cầm thú của cậu cả nhà họ Phí, mặt khác tính toán cho tương lai của mình, vì vậy nên mới có cái cảnh cô nhắn tin cho chị em tốt Lương Tĩnh xin đồ bổ thận.
Lương Tĩnh là một đồng chí chính trực liêm khiết, sau khi nhận được tín hiệu cầu cứu từ chị em, cô ấy lập tức hành động, nhanh chóng lái xe đến công ty lấy một hộp bổ thận hàng mẫu cho Ân Tô Tô.
Đồ vừa tới tay, Lương Tĩnh đã gửi một tin nhắn WeChat cho cô em gái vừa đáng thương vừa buồn cười của mình, hỏi: [Chị lấy được rồi, có cần chị mang sang cho em ngay bây giờ luôn không?]
Lúc đó trời đã về chiều, vầng mặt trời đỏ rực đang lơ lửng ở phía xa xăm cực tây thế giới, chiếu những ánh hoàng hôn dịu dàng cuối cùng xuống toàn bộ thành phố.
Ân Tô Tô vẫn còn quấn chăn làm bánh chẻo lật qua lật lại trên giường, vừa không ngủ được lại lười thức dậy, dứt khoát nằm ườn ra đấy. Sau khi nhận được tin nhắn của Lương Tĩnh, hai mắt cô lập tức sáng lên, vui vẻ trả lời: [Tuyệt vời, em sẽ gửi địa chỉ cho chị ngay.]
Lương Tĩnh: [Buổi tối chị còn có việc, hôm nay Tiểu Phù vừa hay cũng đến Nam Tân, nhờ Tiểu Phù mang sang cho em được không?]
Ân Tô Tô: [Được ạ.]
Lương Tĩnh: [Vậy thì em gửi thẳng địa chỉ cho Tiểu Phù là được.]
Ân Tô Tô: [Vâng.]
*
Cùng lúc đó, trong một căn hộ đơn cao cấp nào đó ở thủ đô, rèm cửa được kéo kín, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ hoàn toàn không thể xuyên qua được, toàn bộ không gian có vẻ tối tăm và u ám, trong không khí còn tràn ngập một thứ âm nhạc ma quái đáng sợ.
Bất thình lình, tiếng hét chói tai của một người phụ nữ đột nhiên vang lên, khiến bầu không khí càng thêm quỷ dị.
Trên bàn đặt một thùng bỏng ngô, trên máy chiếu đang chiếu bộ phim kinh dị mới nhất của Thái Lan, thân hình nhỏ nhắn của Hứa Tiểu Phù đang co ro trên ghế sô pha, chỉ có một đôi mắt đen láy sáng ngời từ trong chăn ló ra, đang chờ mong lại sợ hãi xem phim điện ảnh.
Lúc Lương Tĩnh gọi điện cho Hứa Tiểu Phù thì bộ phim ma trong máy mới chiếu được một phần ba, Hứa Tiểu Phù nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì vội vàng bấm nút tạm dừng, cầm chiếc điện thoại di động bị nhét ở một góc sô pha lên trượt nút nghe trả lời.
"A lô chị Lương." Hứa Tiểu Phù vẫn đang đắm chìm trong tình tiết đáng sợ của bộ phim kinh dị, giọng nói nghe có hơi run rẩy: "Có chuyện gì vậy chị?"
Lương Tĩnh ở đầu bên kia điện thoại hơi ngẩn ra, sau đó nghi hoặc hỏi: "Em đang làm gì thế, sao giọng nói nghe run rẩy vậy?" Nói tới đây, cô ấy dừng lại, đột nhiên hạ giọng thần thần bí bí mập mờ nói: "Đang ở cùng Trần Chí Sinh?"
Hứa Tiểu Phù nghe vậy đột nhiên luống cuống, hắng giọng cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: "Đâu có, em đang ở nhà xem phim ma. Hôm nay Tô Tô nghỉ phép, em và Trần Chí Sinh đều không đi làm, sao lại ở cùng nhau?"
Lương Tĩnh khẽ xì một tiếng: "Bớt ở đây giả bộ hồ đồ, thật sự nghĩ bọn chị là kẻ ngốc, không nhìn ra chuyện giữa em và đồng chí Tiểu Trần sao."
Hứa Tiểu Phù là một cô bé chưa từng yêu đương, da mặt rất mỏng, nghe vậy hai má cô ấy lập tức hiện lên từng rặng mây hồng, trong lòng chột dạ nhưng ngoài miệng vẫn xấu hổ, mạnh miệng phản bác: "Chị nói gì vậy, em và Trần Chí Sinh chỉ là đồng nghiệp bình thường chỉ mới hẹn nhau đi ăn có mấy lần, em đã nói với các chị bao nhiêu lần rồi, tung tin bịa đặt thì dễ chứ muốn đính chính thì khó như lên trời."
Trong lòng Lương Tĩnh cảm thấy buồn cười, chỉ cho rằng hai người trẻ tuổi không muốn công khai "chuyện tình công sở" cho mọi người biết nên cũng không vạch trần, nói hùa theo Hứa Tiểu Phù: "Vâng vâng vâng, đúng thế, hai người chỉ là bạn bình thường, là bọn chị hiểu nhầm."
Hứa Tiểu Phù biết Lương Tĩnh là một người rất tinh ranh, sợ Lương Tĩnh hỏi thêm mấy câu nữa mình sẽ để lộ sự thật bèn vội vàng đổi chủ đề: "Chị mau nói đi, chị tìm em có chuyện gì?"
"À, là thế này." Lương Tĩnh nói ngắn gọn: "Chỗ chị có một hộp thực phẩm chức năng muốn đưa cho Tô Tô, em ấy bảo cần gấp, không phải trước đó em có nói là hôm nay cũng tới khu Nam Tân có việc sao, đúng lúc thuận đường mang sang cho em ấy đi."
"Không thành vấn đề." Hứa Tiểu Phù mỉm cười, không chút do dự mà nhận lời ngay. Đồng ý rồi cô ấy mới khựng lại, hơi tò mò cười hỏi: "Nhưng mà, không phải kết quả của đợt kiểm tra sức khỏe năm nay của Tô Tô đều tốt sao, còn cần đến thực phẩm chức năng? Uống để làm đẹp dưỡng da ạ?"
Lương Tĩnh: "Uống để bổ thận."
Hứa Tiểu Phù lập tức kinh ngạc và lo lắng: "Thận của Tô Tô bị làm sao?"
Lương Tĩnh: "Không có gì, chỉ là túng dục quá độ nên hơi suy nhược thôi."
Hứa Tiểu Phù suýt chút nữa đã phun ngụm Coca Cola ra, trố mắt nghẹn họng: "... Không phải chứ, chị Tô Tô và anh Phí khoa trương đến mức đó cơ à, đến độ phải uống cả thuốc bổ?"
"Dưới tình huống bình thường, quan hệ giữa bên nam và bên nữ càng tốt, cường độ và tần suất làm chuyện đó càng cao." Giọng điệu của Lương Tĩnh tự nhiên như thường: "Bây giờ nói khái niệm trừu tượng này với em thì em không hiểu đâu, chờ đến lúc Trần Chí Sinh nhà em dạy thì em mới biết được."
Tim Hứa Tiểu Phù bỗng nhiên đập mạnh, mặt đỏ tới mang tai lẩm bẩm nói: "... Đã nói bọn em chỉ là đồng nghiệp mà."
Sau đó, Lương Tĩnh trực tiếp lái xe từ công ty đến bên dưới căn hộ Hứa Tiểu Phù thuê trọ, giao hộp thực phẩm chức năng bổ thận được đóng gói đẹp đẽ kia cho đồng chí Tiểu Phù.
Hứa Tiểu Phù nhìn chằm chằm tên sản phẩm trên vỏ bao bì, ngẩn ra một lúc, sau đó thuận miệng nói: "Thần dược bổ thận? Sao cứ có cảm giác là cho nam giới dùng, Tô Tô thực sự uống được chứ?"
"Nhãn hàng nói là nam nữ đều dùng được." Lương Tĩnh trả lời qua loa một câu rồi dặn dò: "Lúc đưa đến thì nhắn cho chị một tin, nhất định đừng có quên đấy nhé."
Hứa Tiểu Phù giơ bàn tay nhỏ bé lên vỗ mạnh vào ngực, ra vẻ ngay thẳng chính nghĩa nói với Lương Tĩnh: "Em làm việc thì chị cứ yên tâm."
*
Vừa mới xách đồ về nhà thì Hứa Tiểu Phù nhận được tin nhắn WeChat gửi địa chỉ Ân Tô Tô gửi tới, còn thêm một câu: [Bao giờ em đến thế bé cưng, có muốn ở lại nhà chị ăn tối không?]
Tính cách của Ân Tô Tô rất nhiệt tình ôn hòa, bình dị dễ gần, tuy ngoài mặt là quan hệ cấp trên cấp dưới với Hứa Tiểu Phù nhưng thật ra bọn họ lại thân thiết như chị em gái, không có gì phải giấu giếm nhau. Hai năm qua gia nhập vào đoàn đội của Ân Tô Tô, Hứa Tiểu Phù đã đi theo Lương Tĩnh học được không ít bản lĩnh thực sự, cũng kết giao được mấy người bạn thân.
Người ta cứ nói ở thành phố lớn tình người lạnh nhạt, giới giải trí lại đầy rẫy mưu mô lừa lọc đấu đá nhau nhưng Hứa Tiểu Phù lại thích công việc của mình từ tận đáy lòng.
Bây giờ cô ấy đã rất thân với Ân Tô Tô, nhìn thấy tin nhắn trên màn hình điện thoại di động, cô ấy chớp chớp mắt, trả lời một cách rất tự nhiên: [Em không ké cơm đâu, em ăn rồi mới tới.]
Ân Tô Tô cũng không buộc: [Được rồi, vậy trên đường nhớ chú ý an toàn.]
Khoảng hơn bảy giờ tối, Hứa Tiểu Phù nấu mì trong căn nhà trọ của mình, ăn xong lại lái chiếc Cadillac mới mua năm nay đến nhà tổ nhà họ Phí ở khu Nam Tân.
Trên đường đi, cô ấy vừa lái xe vừa ngâm nga một bài hát, chợt nhớ ra chuyện gì, thuận tay cầm điện thoại lên bấm vào màn hình trò chuyện được ghim trên WeChat.
[Em đi đưa đồ cho Tô Tô, đang trên đường tới.]
Nhưng sau khi gõ xong, chuẩn bị bấm nút gửi đi thì Hứa Tiểu Phù đột nhiên do dự. Một lúc sau, cô tinh quái chớp chớp mắt, đột nhiên muốn đùa giỡn, vì vậy lại "lạch cạch" xóa hết mấy dòng chữ này, tắt màn hình điện thoại, tiếp tục tự mình lái xe.
Chiếc Cadillac lao đi trong bóng tối.
Mấy phút sau, đồng chí Tiểu Phù "thân mang trọng trách" đã đến mục tiêu của chuyến hành trình này. Cô ấy tắt máy, liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy một quần thể kiến trúc trang nghiêm hùng vĩ mang đậm chất Trung Hoa đứng sừng sững giữa sườn núi Nam Sơn, hàng nghìn hàng vạn cây xanh đang nằm rạp dưới chân, nhìn từ bên cạnh đúng là nguy nga tráng lệ.
Thân là trợ lý riêng kiêm bạn tốt của Ân Tô Tô, đây không phải là lần đầu tiên Hứa Tiểu Phù đến nhà tổ nhà họ Phí nhưng lần nào đến cũng đều không khỏi rung động, trong lòng cảm khái ông chủ của bà chủ của mình đúng là giàu đến vô nhân đạo.
Sau khi giải thích mục đích của mình với nhân viên an ninh trước cánh cổng sắt, xe của Hứa Tiểu Phù lái vào vườn cây trước cửa.
Thật trùng hợp, ngay sau khi chiếc Cadillac lái vào nhà, chiếc Rolls-Royce Thanh Ảnh không nhiễm chút bụi trần cũng theo sát vào sau.
Vì vậy, khi Hứa Tiểu Phù thở hổn hển mở cửa xe ra, xách theo đồ cô mang cho Ân Tô Tô xuống xe, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy bên phía ghế phó lái của chiếc Rolls-Royce Thanh Ảnh kia mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc một chiếc áo khoác da màu đen bước xuống.
Thân hình người đàn ông cao lớn, khí chất lạnh lùng, toàn thân toát ra vẻ lười biếng bất cần và tùy hứng, gương mặt của anh cũng vô cùng nổi bật, là kiểu đẹp pha lẫn giữa nét chính trực và lưu manh, khiến người ta chỉ thoáng nhìn thấy cũng sẽ nhớ mãi không quên.
Hứa Tiểu Phù hơi ngẩn ra, đôi mắt trong veo lấp lánh hơi mở to, hiển nhiên đang rất kinh ngạc.
Không ngờ vừa mới đến đã gặp... còn đụng mặt chính diện.
Trần Chí Sinh vừa đi ra ngoài làm việc với Phí Nghi Châu trở về, anh ta xuống xe, tiện tay lôi bao thuốc lá từ trong túi quần ra, ngón tay thon dài tùy ý gõ hai cái, lấy một điếu ra ngậm vào miệng, cầm bật lửa châm điếu thuốc. Khói bốc lên, trong làn khói nửa sương nửa trắng, anh ta hờ hững quay đầu lại, cũng nhìn thấy cô gái trẻ cách đó không xa.
Vào một ngày hè, khi tiếng ve sầu kêu inh ỏi, cô gái mặc một chiếc váy màu tím nhạt, kiểu dáng tay áo phồng đang rất thịnh hành, hai cánh tay lộ ra ngoài ống tay áo trắng nõn, mũm mĩm giống như hai củ sen vừa nhô lên khỏi mặt nước. Phần gấu váy kín đáo lại tinh tế, chiều dài vừa vặn trên đầu gối, để lộ bắp chân trắng nõn bên dưới, ở chỗ đầu gối có một vết lõm rất đáng yêu, trông cực kỳ quyến rũ.
Nhìn mà khiến lòng người ta ngứa ngáy.
Trần Trí Sinh vừa hút thuốc vừa nhìn chằm chằm vào cô ấy, lười biếng nhướng mày. Đột nhiên anh ta mắt đối mắt với cô ấy, bắt gặp sự bối rối và hốt hoảng trong mắt cô ấy, anh ta lập tức hiểu ra, trong mắt lộ ra vẻ thích thú xấu xa.
"..." Hứa Tiểu Phù xấu hổ đến mức hai má nóng bừng lên, giây tiếp theo lập tức nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn vào đôi mắt đen láy như hút hồn người khác kia nữa.
Lúc cô ấy đang định bước vào biệt thự thì ghế sau của chiếc Thanh Ảnh lại mở ra, một người đàn ông cao quý mặc vest đi giày da bước xuống xe.
Phí Nghi Châu rũ mắt, vẻ mặt lạnh nhạt sửa lại khuy áo, đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên từ bên cạnh, giọng điệu buông tuồng nói: "Ông chủ, hôm nay nhà anh có khách đến chơi."
Động tác của Phí Nghi Châu thoáng khựng lại, liếc mắt nhìn sang bên cạnh, lúc này mới nhìn thấy cô gái trẻ tuổi đang đứng cách đó vài bước.
Anh im lặng mấy giây rồi nhận ra đây chính là trợ lý nhỏ của vợ yêu nhà mình.
"Cô Hứa đột nhiên tới chơi." Phí Nghi Châu ôn hòa lên tiếng, khóe môi nở nụ cười nhạt: "Tô Tô mấy hôm nay đang nghỉ phép, là có chuyện gì khẩn cấp trong công việc sao?"
Chỉ một câu đã khiến lông tóc trên người Hứa Tiểu Phù dựng ngược hết cả lên... Tiêu rồi tiêu rồi, chắc là boss lớn này không cảm thấy đến cả ngày nghỉ mà vợ mình cũng không được yên, sau đó nảy sinh bất mãn trong lòng với mình đấy chứ!
Cậu cả nhà họ Phí, người bình thường không đắc tội nổi.
Hứa Tiểu Phù rụt cổ lại, trên mặt lập tức hiện lên ý cười, nói: "Không không không, anh Phí hiểu lầm rồi, tôi chỉ đến đưa đồ cho chị Tô Tô thôi."
Phí Nghi Châu nhướng mày, vẻ mặt có chút tò mò: "Là thứ gì?"
"Đây, chính là nó!" Hứa Tiểu Phù không kịp suy nghĩ đã ngốc nghếch ngượng nghịu đưa cái túi trong tay ra: "Trước đó chị Tô Tô nhờ chị Lương, nói là rất gấp nên tôi mau chóng đưa đến cho chị ấy!"
Cậu cả nhà họ Phí cầm lấy thứ kia rũ mắt nhìn xuống, ánh mắt thoáng trở nên vi diệu không thể nhận ra. Sau đó anh lịch sự gật đầu với Hứa Tiểu Phù, nói: "Cám ơn cô, đưa tôi là được, tôi sẽ thay cô mang nó lên đưa cho cô ấy."
Hứa Tiểu Phù nghe vậy thì ngu người, ngơ ngác hỏi: "Còn tôi thì sao?"
"Nghe A Sinh nói tối nay vốn dĩ cậu ta có hẹn." Giọng Phí Nghi Châu vẫn bình tĩnh như thường nhưng lại liếc mắt nhìn sang Trần Chí Sinh, ánh mắt đầy hàm ý sâu xa, quay lại nói với Hứa Tiểu Phù: "Hai người có thể đi hẹn hò."
Sau đó, Phí Nghi Châu xoay người rời đi.
Hứa Tiểu Phù: "..."
Hứa Tiểu Phù đen mặt, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn Trần Chí Sinh, ba bước làm hai xông tới, giận dữ nói: "Anh cố ý đúng không! Dùng Phí Nghi Châu ngăn em lại, không cho em gặp mặt bạn thân."
Trần Trí Sinh đưa tay nhéo má cô ấy, ngữ điệu lười biếng nói: "Em lắm lời như vậy, Ân Tô Tô cũng nói nhiều, gặp mặt không biết sẽ trò chuyện bao lâu, làm lỡ thời gian ở riêng giữa tôi và em."
Mặt Hứa Tiểu Phù đỏ bừng, không nhịn được mà giơ tay lên nhéo anh ta: "Đồ đàn ông mưu mô."
*
Trong phòng ngủ chính trên tầng ba, Ân Tô Tô đợi mãi đợi mãi, buồn bực thắc mắc tại sao Tiểu Phù còn chưa tới, đang định gửi tin nhắn WeChat hỏi thử.
Cửa kêu lên, anh chồng đại gia của cô sải đôi chân dài không nhanh không chậm đi tới.
Ân Tô Tô nghiêng đầu nhìn sang, lập tức nhìn thấy hộp quà người đàn ông cầm trên tay, không khỏi thấy lạ, nghi hoặc hỏi: "A? Anh mua gì vậy?"
Phí Nghi Châu thuận tay đặt đồ lên bàn, xoay người đi vào phòng thay đồ, vừa cởi áo khoác âu phục trên người vừa lười biếng trả lời cô: "Vừa rồi anh gặp trợ lý của em ở cửa."
"Thì ra Tiểu Phù đến rồi." Ân Tô Tô tỏ vẻ vui mừng, hào hứng hỏi: "Con bé đâu rồi?"
Cậu cả trả lời cô: "Đi hẹn hò rồi."
Ân Tô Tô ngạc nhiên đến ngây người, buột miệng không kịp suy nghĩ: "Còn đồ của em thì sao?"
Cậu cả bước ra từ phòng thay đồ, chậm rãi đi đến bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô: "Đồ của em anh mang lên giúp em rồi."
Ân Tô Tô bất ngờ không kịp đề phòng bị chị em bán đứng: "...???"
"Thần dược bổ thận." Phí Nghi Châu khẽ cười, đưa tay nhéo dái tai hồng hào của cô, từ tốn vân vê, ý vị sâu xa tiếp tục nói: "Vừa xin nghỉ vừa mua thuốc bổ thận cho chồng, em đúng là khiến anh ngạc nhiên không thôi."