Tô Tô

Chương 161



Kể từ khi Ân Tô Tô nhận được giải Ảnh hậu Kim Lộc bằng vai nữ chính trong bộ phim [Phàm Độ], cô đã nhận được đủ loại lời mời hợp tác, hẹn đóng phim, hợp đồng quảng cáo thương hiệu, mời tham gia gameshow... Nhất thời, cô trở thành nghệ sĩ trẻ nổi tiếng số một của giới giải trí trong nước hiện nay.

Cái gọi là “một người làm quan cả họ được nhờ” chính là sau khi cô trở nên nổi tiếng, địa vị của nhóm ekip trong ngành đã tăng lên thêm vài bậc. Thậm chí, còn có một số nghệ sĩ đối thủ lén ngỏ ý với Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù hòng sẽ cướp được họ đi bằng mức lương cao hơn.

Đối với chuyện này, Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù đương nhiên chỉ khịt mũi coi thường.

Mối quan hệ giữa hai người và Ân Tô Tô vừa là công việc vừa là bạn tốt, còn trở thành bạn bè thân thiết. Làm sao họ có thể uốn gối khom lưng với người khác chỉ vì năm đấu gạo được? Và sau khi Ân Tô Tô biết được chuyện này, với tư cách là con dâu cả nhà họ Phí nên cô không hề keo kiệt chút nào. Chỉ phất tay một cái đã tăng lương cho chị Lương và Tiểu Phù lên gấp ba lần, đồng thời chia cho họ rất nhiều sản phẩm mới phiên bản giới hạn từ các thương hiệu quốc tế.

Hai chị em liên tục từ chối, không chịu nổi lòng hiếu khách nồng hậu của mợ cả nên cuối cùng đành phải nhận lấy.

Đồng thời cũng thầm cảm thán trong lòng: Từ nhỏ tới lớn, ngày nào cũng mơ mộng tới cảnh người chị em thân thiết nhất của mình trở nên giàu có và mau chóng đưa mình đi tới đỉnh cao của cuộc đời. Không ngờ lúc mình còn sống mà ước mơ ấy cũng có thể trở thành hiện thực.

Chính vì sự việc này nên "kỳ nghỉ bảy ngày" mà Ân Tô Tô phải vất vả lắm mới có được lại bị hủy hoại bởi một hộp bổ thận, cô đã tìm tới chỗ Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù khóc lóc thảm thiết. Cô liệt kê lại từng tội lỗi của chồng mình thế mà lại nhận được phản hồi như sau.

Lương Tĩnh trưng ra vẻ mặt lãnh cảm với cô, thở dài như bà cô 70, 80 tuổi. Cô ấy vỗ nhẹ bờ vai nhỏ nhắn của Ân Tô Tô, chân thành nói: “Đã nói với em từ lâu rồi, những anh chàng giàu sang quyền quý này nhìn bề ngoài có vẻ cao ngạo quý phái nhưng khi ở riêng thì tính khí lại rất kỳ quặc, thế mà em cứ không chịu tin. Bây giờ em đã ở trên thuyền giặc, trừ cố gắng chịu đựng thì cũng không chạy đi đâu được nữa. Nói thế nào nhỉ, ôi, em cứ nghĩ thoáng ra một chút. Mặc dù nhu cầu ở phương diện kia của Phí Nghi Châu quá mạnh nhưng nói chung vẫn rất chiều chuộng và hào phóng với em, nhà giàu như vậy gả sang cũng không uổng phí.”

Hứa Tiểu Phù ở bên cạnh cũng phụ hoạ thêm: "Đúng đó đúng đó. Tô Tô, chị xem từ khi gặp anh Phí, cuộc sống của cả nhóm chúng ta càng ngày càng tốt hơn. Anh ấy không chỉ là chồng của chị mà còn là ngôi sao may mắn của tụi em nữa. Con người thì không ai là hoàn hảo cả, đời này phải sống cho tới cuối. Điều quan trọng nhất trong cuộc sống vợ chồng là bao dung lẫn nhau, có chuyện gì thì chị cứ nhẫn nhịn một chút sẽ vượt qua thôi. Cố lên!”

Ân Tô Tô: "..."

Ân Tô Tô xấu hổ không nói nên lời.

Vốn dĩ cô còn muốn nhân dịp nghỉ phép hiếm hoi để tâm sự với đám chị em nhà mình, nói xấu Phí Nghi Châu để trút giận nhưng không ngờ hai kẻ không biết cố gắng này lại cùi chỏ hướng ra ngoài. Không những không mắng chửi tội ác của người nào đó mà còn khuyên cô nên hiền hoà bao dung như trăm sông đổ ra biển lớn.

Ân Tô Tô càng tức giận hơn.

Sau bữa tối ngày hôm đó, cô tạm biệt hai người Lương - Hứa, trở lại nhà tổ nhà họ Phí ở Nam Tân. Khi bước vào cửa phòng ngủ chính, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy có ông chủ nào đó khiến cô thấy vô cùng bất mãn đang yên ổn ngồi đọc sách trên một chiếc ghế sofa đơn. Có một chiếc gạt tàn bằng sứ màu trắng ngọc đặt ngay trong tầm tay, giữa mấy ngón tay kẹp một điếu thuốc, mặt mày nhu hoà phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ của ngọn đèn đọc sách. Cả người anh trông vừa cao quý vừa điềm tĩnh, giống như một khối ngọc thạch lạnh lẽo xinh đẹp không tì vết.

Thấy dáng vẻ giả vờ đàng hoàng đứng đắn của Phí Nghi Châu, Ân Tô Tô không khỏi nheo mắt nắm chặt tay, hai bên má cô hơi phồng lên như một con sóc.

Bên kia, ngay khi cảm nhận được ánh sáng hình viên đạn phóng tới từ ngoài cửa, cậu cả cũng không thèm ngước mắt nhìn lên, bàn tay nhã nhặn lật sang trang tiếp theo, bình tĩnh nói: “Về rồi à. Buổi tụ họp hôm nay thế nào?”

Điếu thuốc trên tay anh lại nhẹ nhàng lụi tắt trong gạt tàn thuốc.

"Chẳng thế nào hết." Ân Tô Tô tức giận, tiện tay nhét chiếc túi Hermes kia vào tủ đựng túi. Cô thản nhiên vứt lại một câu rồi ngồi xuống ghế sofa, lấy điện thoại di động ra và mở APP để chơi game. Dáng vẻ này trông đúng là đang khó ở, như thể cô không muốn chú ý đến bất cứ ai.

Phí Nghi Châu thấy vậy, lười biếng nhướng mày, anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô nói: "Tâm trạng không tốt?"

Game một người chơi trên màn hình điện thoại vẫn đang tiếp tục.

Ba cái xẻng nhỏ hợp lại với nhau tạo thành một chiếc búa nhỏ, ba chiếc búa nhỏ lại tạo thành một thùng dụng cụ.

Những đầu ngón tay nhỏ trắng nõn của Ân Tô Tô lướt qua lướt lại trên màn hình, sau khi nghe thấy câu hỏi của anh, cô không ngước mắt lên mà chỉ hừ lạnh một tiếng đáp trả "Không hề." Nhưng mà trên khuôn mặt nhỏ trắng mềm xinh đẹp kia lại viết to mấy chữ chói lọi: Bây giờ bà cô đang rất khó chịu, nếu anh thức thời thì mau né xa ba thước, đừng chọc ghẹo cô.

Phí Nghi Châu im lặng hai giây, đóng cuốn sách trong tay lại rồi đặt sang một bên, cánh tay vươn tới thuần thục ôm lấy vòng eo thon quen thuộc của cô một cách tự nhiên. Chỉ nhẹ nhàng kéo một cái đã kéo được thân hình mảnh mai nhẹ bỗng của cô vào lòng, để cô ngồi yên vị trên đùi mình.

Ân Tô Tô nghẹn họng vì tên đàn ông thối tha này lại nói không giữ lời. Rõ ràng anh đã nói sẽ cho cô một kỳ nghỉ bảy ngày, nhưng hoá ra "kỳ nghỉ" chỉ là dối lừa. Đã thế đám chị em tốt còn quay ngược lại bênh vực anh khiến cô tức cái lồng ngực, thực sự không muốn đáp lời anh nữa.

Cô đang muốn giãy dụa thì cằm đã bị mấy ngón tay hơi lạnh của Phí Nghi Châu ôm lấy, động tác nhẹ nhàng nhưng không cho phép cự tuyệt nâng cằm cô lên nhìn mình.

“Gần đây em xấu tính lắm nhé.” Người đàn ông rũ mi xuống nhìn cô chằm chằm, lòng tay chậm rãi niết nhẹ da thịt non mềm trên cằm cô. Vết chai mỏng hơi thô khẽ cọ xát lên làn da mỏng manh, anh cố ý làm vậy vì muốn nhịp tim của cô dần mất kiểm soát: "Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại gây rối với anh vô lý thế."

Khoảng cách quá gần, hơi thở hòa quyện vào nhau.

Ân Tô Tô ngửi thấy dư vị của loại thuốc lá đặc chế len lỏi giữa môi và răng Phí Nghi Châu, anh thì đang nghịch cằm khiến cô cảm thấy da đầu tê dại, hai bên má cũng nóng bừng không thể kiểm soát nổi.

Cô nghe xong câu hỏi này của anh cũng ngơ ngác luôn. Lớp mặt nạ cố giả vờ thờ ơ kia lập tức vỡ nát thành từng mảnh, Ân Tô Tô thở phì phò nói: "Cái gì mà đang yên đang lành hay khó hiểu chứ? Phí Nghi Châu, anh không biết mình đã làm gì sao? Còn ở đó giả ngu với em nữa!"

Cậu cả bình tĩnh thong dong, giọng điệu nhẹ nhàng tao nhã nhưng vào trong tai Ân Tô Tô lại thành hàm ý biết rõ vẫn cố hỏi: "Anh đã làm gì?"

"Rõ ràng là anh đã đồng ý cho em nghỉ bảy ngày để em có thể nghỉ ngơi thoải mái!" Ân Tô Tô càng nói càng ấm ức, giọng cô cũng vô thức cao vút lên, đôi mắt tóe lên lửa giận nhìn anh chằm chằm: "Uổng thay cho anh, rõ là chủ Phí thị, là nhân vật có máu mặt thế mà nói chuyện như đùa không thèm suy nghĩ, anh không sợ nếu truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười nhạo à!

Phí Nghi Châu nghe vậy, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ, anh vờ nghi hoặc, chậm rãi dùng đầu ngón tay vuốt ve đôi môi căng mọng mềm mại của cô nói: "Thế nào là nói suông thì không tính nữa? Anh thực sự đã không chạm vào em trong suốt bảy ngày đó còn gì."

Ân Tô Tô sắp tức chết rồi, cô buột miệng gào ầm lên: "Anh chỉ không chạm vào chỗ đó của em thôi, chứ miệng và tay của anh lại không chạm vào em chắc!"

Sau khi cô gào xong, căn phòng ngủ rộng lớn đột nhiên rơi vào sự im lặng chết chóc.

Ân Tô Tô: "..."

Ân Tô Tô vừa mới nói xong lời này được hai giây thì đã hối hận. Mặt cô vèo cái đỏ bừng, vừa thẹn vừa bực nhưng lại không dám nhìn thẳng vào anh, giơ hai tay lên che mặt ngại ngùng cứ như con đà điểu nhỏ vậy.

Cậu cả nhìn cô gái nhỏ đang xấu hổ trong lòng mình mà không nói gì, trong mắt chậm rãi hiện ra ý cười nhàn nhạt.

Một lát sau, một cánh tay của anh khoác lên chỗ tựa lưng của ghế sô pha, một tay khác khẽ nhéo nhéo vành tai hồng nhạt của cô, thong thả nói: “Thật sao, sao anh không nhớ rõ nhỉ. Em có thể giúp anh tái hiện lại ký ức xem anh đã chạm vào em như thế nào không?"

Bộ não của Ân Tô Tô sắp nổ tung tới nơi, cô tiếp tục che mặt, xấu hổ đến mức không nói được lời nào.

Cái tên đàn ông thối tha lại biến thái này đúng là có rất nhiều cách để hành hạ người ta.

Lúc thì đổ nước trái cây xuống người cô, lúc lại bôi kem bơ lên người cô. Anh cứ như một đứa trẻ sơ sinh đang bi bô học nói, coi cô như món ăn mà mình yêu thích nhất mà vui vẻ gặm cắn tới lui. Cô chưa bao giờ là đối thủ của anh nên lần nào cũng đê sụp quân tan, thua trận thảm bại.

Ân Tô Tô mở một khe hở nhỏ giữa các ngón tay, đúng lúc nhìn thấy đôi môi mỏng xinh đẹp khiến người ta phát hờn kia của Phí Nghi Châu.

Cô ghen tị đến mức không nhịn được mà nhào tới hôn anh một cái, dùng hết sức va vào môi anh rồi hung hăng cắn một cái thật mạnh.

Phí Nghi Châu nếm thử chút cảm giác đau đớn ngọt ngào lại đỗi mê người kia. Anh được cô hết hôn rồi lại cắn, nếm được vị ngọt nhẹ trong miệng cô nên hơi nhíu mày, hơi thở cũng không tự chủ được mà dồn dập hơn. Ngón trỏ thon dài tựa bên má cô cũng hơi giật nhẹ khó mà phát hiện ra.

Anh không kìm được muốn hôn lại, hôn sâu hơn, nghiền nát và nuốt chửng hoàn toàn.

Cũng may còn chút lý trí níu lại, ngăn Phí Nghi Châu biến suy nghĩ ẩn trong nội tâm thành hành động thực tế.

Anh chỉ giơ tay lên vỗ nhẹ vào cặp mông nhỏ nhắn tròn trịa của cô, âu yếm vuốt ve cô như người lớn đang trừng phạt một đứa trẻ ngang ngược không chịu nghe lời. Anh nói với giọng hơi khàn: "Ngoan nào, nhả ra đi. Lát nữa còn có khách đến đấy, đừng gặm đến mức sứt cả môi anh chứ.”

Những lời này đã thành công ngăn chặn được hành động của Ân Tô Tô.

Cô hơi giật mình, buông tha cho đôi môi của người đàn ông. Cô vòng tay quanh cổ anh, kéo giãn khoảng cách rồi nhìn anh ngạc nhiên hỏi: “Đã trễ thế này rồi mà còn có khách đến à, là Phí Văn Phạm hay Phí Vân Lang?”

May mắn được sớm chiều ở chung một chỗ với cậu cả nhà họ Phí đây gần hai năm, giờ đây Ân Tô Tô đã biết hết những người vây quanh chồng mình.

Cái tên Phí Nghi Châu này, ngoài việc phá lệ đối xử nhiệt tình với cô như một quả cầu lửa ra thì luôn tạo cảm giác xa cách rõ ràng với những người khác.

Vừa quân tử lại vừa xa cách, ôn hòa nhưng cũng rất lạnh lùng, thực sự không dễ tiếp cận.

Theo quan sát của Ân Tô Tô trong mấy trăm ngày vừa qua, Phí Nghi Châu chỉ có đối tác kinh doanh chứ không có người bạn thân thực sự nào. Những người duy nhất tới Nam Tân trong khoảng hơn một năm qua, ngoại trừ mấy người bạn tốt của cô ra thì cũng chỉ có người nhà của anh. Đặc biệt là hai cậu em trai với tính cách hài hước, luôn miệng bốc phét cà chớn vậy thôi nhưng thực chất lại tài giỏi vô cùng.

Cho nên khi Phí Nghi Châu nói có khách đến vào tối muộn, cô tự nhiên cho rằng đó là cậu tư Phí hoặc cậu bảy Phí.

Không ngờ, chồng cô lại lắc đầu trả lời: “Không phải.”

Lúc này Ân Tô Tô thực sự thấy tò mò, đôi mắt tròn đen nhánh của cô lóe lên những tia sáng nhỏ lấp lánh như những vì sao. Biểu cảm hào hứng như bầu trời sắp đổ mưa đỏ: “Đó là ai? Đồng chí A Ngưng, thật hiếm thấy. Cây sắt ngàn năm mắc chứng ngại xã giao nay lại muốn kết bạn à?"

Phí Nghi Châu rũ mắt nhìn cô: "Sao em nói chuyện với chồng mình mà cũng dùng từ ngữ công kích như vậy?"

Ân Tô Tô cười gượng, cô ôm cổ anh nũng nịu nói: "Nói đi, từ trước tới giờ em còn chưa từng gặp bạn của anh đấy. Là ai thế?"

"Vị khách kia của anh và em sống ở hai thế giới khác nhau, thế nên em không cần thắc mắc về thân phận của anh ấy." Phí Nghi Châu hôn lên môi cô, nhẹ giọng nói: "Lát nữa gặp nhau, em chỉ cần chào hỏi một tiếng là được, không cần hỏi nhiều. Hiểu chưa?”

Ân Tô Tô bối rối khi nghe thấy lời này, cô nghi ngờ: "Ý anh là gì? Sống ở hai thế giới?" Trí tưởng tượng phong phú với tư cách là một diễn viên của cô bắt đầu hoạt động, cô vô tình nhớ tới những bộ phim xã hội đen mà mình đã từng tham gia trước đó. Nghĩ nghĩ một hồi thì bỗng phụt cười, cô vui vẻ nói đùa: "Đừng nói người kia là ông lớn xã hội đen đấy nhé?"

Phí Nghi Châu biết nghe lời phải: "Cô gái nhỏ à, đừng nói lung tung nhé. Người ta được gọi là “Người xám chuyên ổn định trật tự xã hội” đấy."

Ân Tô Tô: "...?"

Đây là thể loại kỳ diệu gì vậy, ông lớn xã hội đen?

*

Khoảng 8 giờ rưỡi tối, vị khách quý mà cậu cả nhắc đến cuối cùng cũng xuất hiện. Cánh cổng sắt chạm trổ từ từ mở ra, bảo vệ cung kính lui sang hai bên. Một chiếc xe Aston Martin màu đen tuyền sạch sẽ không nhiễm bụi trần từ từ chạy thẳng một đường vào cổng lớn nhà tổ nhà họ Phí ở Nam Tân.

Ngay khoảnh khắc đầu tiên cô nhìn thấy vị khách ghé tới giữa tối muộn thế này, mặc dù đã lăn lộn trong giới giải trí nhìn quen đủ loại tuấn nam mỹ nữ thì trong mắt đại minh tinh như cô Ân Tô Tô đây cũng không khỏi có vài tia kinh ngạc. Trong lòng cô lập tức dâng lên xao động muốn huýt sáo chào.

Tối ngày hè không quá lạnh, trên người đối phương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen thuần, vải vóc trên người không có lấy một nếp nhăn nào. Chiếc áo khoác tùy ý khoác trên cánh tay, vai rộng eo hẹp kèm theo một chiếc quần tây đen khiến đôi chân như dài thêm.

Đó là một người đàn ông khá đẹp trai.

Nhưng nếu chỉ dùng đẹp trai để miêu tả anh ấy thôi thì có vẻ không chính xác lắm. Đường nét trên khuôn mặt anh ấy đẹp đến phô trương, khớp xương góc cạnh rõ ràng, mặt mày rạng rỡ ẩn thêm đôi phần mang đậm tính xâm lược của thiếu niên. Còn thêm một chút cao ngạo do được tôi rèn ở địa vị cao lâu ngày mà thành, vừa khí chất vừa độc đáo, giống như cậu ấm sống dưới thời Trung Hoa dân quốc vẫn hay được khắc họa trong poster.

Nhìn thấy Phí Nghi Châu, khoé môi người đàn ông hơi nhếch lên, bước chân chậm rãi đi tới nói: "Tổng giám đốc Phí, đã lâu không gặp."

Ân Tô Tô thực sự rất ngạc nhiên, cô lặng lẽ vươn tay ra kéo ống tay áo của cậu cả đứng cạnh mình, cảm thán bằng âm lượng mà chỉ mình anh mới có thể nghe thấy: "Chồng à, anh đúng là có mắt nhìn trong chuyện chọn bạn đấy."

"..." Phí Nghi Châu nhìn cô gái mà không nói nên lời, trên mặt hiện ra ý cười nhàn nhạt, nói với Dư Liệt: "Lâu rồi không gặp."

Trong khi nói chuyện, Dư Liệt đã bước tới trước mặt hai vợ chồng.

Anh ấy khẽ đảo mắt nhìn nữ minh tinh xinh đẹp động lòng người đang đứng cạnh Phí Nghi Châu, mỉm cười thân thiện: "Chào cô Ân Tô Tô, trước đây chỉ được thấy cô trên TV, tôi ngưỡng mộ danh tiếng của cô đã lâu."

"Anh khách sáo quá." Ân Tô Tô không biết thân phận của người này, nhưng cô biết rất rõ rằng nếu anh ấy có thể bước qua ngưỡng cửa nhà tổ nhà họ Phí ở Nam Tân thì người này chắc chắn không phải là một nhân vật bình thường. Thế nên cô nhớ kỹ những gì Phí Nghi Châu dặn dò, nói năng cẩn trọng hơn, cũng không nói quá nhiều.

Chào hỏi qua loa mấy câu, Phí Nghi Châu không vòng vo mà trực tiếp hỏi thẳng: “Anh Dư nói qua trong điện thoại, có chuyện quan trọng nên mới phải tới thăm, không biết là chuyện gì đây?”

"Bạn gái tôi là đạo diễn, cô ấy rất ngưỡng mộ phong thái của cô Phí. Ở nhà cô ấy cứ nháo loạn với tôi mãi, khóc lóc la lối ầm ĩ bảo tối nay phải đưa cô ấy qua đây." Giọng điệu của Dư Liệt thoải mái, lười biếng đến mức không nghe ra chút khách sáo nào: "Tôi không còn cách nào nên đành phải gọi điện cho tổng giám đốc Phí để nhờ anh giúp đỡ người anh em này một chút.”

Hai người đàn ông cao lớn đứng đối mặt với nhau, một người là quý ông xa cách, người còn lại lạnh nhạt ngả ngớn. Khí chất của cả hai đều lạnh lùng đến đáng gờm, có thể nói giữa hai người họ thật khó lòng phân biệt cao thấp.

Cảnh tượng này khiến Ân Tô Tô không khỏi ngạc nhiên.

Quen biết Phí Nghi Châu đến tận bây giờ, cô chưa thấy qua tới mấy người có thể mặt đối mặt với anh mà sắc mặt không thay đổi, nhịp tim không nhảy loạn. Nhà họ Phí hiển hách, mấy cậu ấm cô chiêu quý tộc kia đều phải cư xử ngoan ngoãn trước mặt anh. Cảnh tượng trước mắt thật sự rất hiếm thấy.

Ân Tô Tô càng tò mò hơn, âm thầm suy đoán trong lòng về thân phận thực sự của người đàn ông trước mặt.

Đang lúc suy tư thì bỗng nhiên từ phía sau lại truyền tới một giọng nói du dương êm ái. Thậm chí trong giọng còn mang theo chút khó chịu, người kia bực tức la lên: “Họ Dư kia! Ai la lối khóc lóc om sòm trước mặt anh chứ. Em tốn công gọi điện thoại mà anh lại tranh thủ nói xấu em trước mặt bạn à. Anh có tin nếu còn nói bậy thêm nửa lời thì tối nay em sẽ bắt anh sang phòng sách ngủ không hả."

Ân Tô Tô: "..."

Cuộc hội thoại này sao lại quen thuộc đến vậy, cứ như cô từng nghe thấy lời đe dọa này vậy.

Đây chẳng phải là lời thoại kinh điển mà ngày nào cô cũng dùng để mắng Phí Nghi Châu hay sao?

Ân Tô Tô quay đầu lại nhìn về hướng phát ra âm thanh, đang muốn xem thử là người chị em nào gặp phải vấn đề tương tự như mình. Vừa nhìn thoáng qua đã thấy là một người đẹp duyên dáng yêu kiều.

Cô gái kia thực sự rất xinh đẹp, rõ ràng là cô ấy đã cố ý ăn mặc trang điểm thật đẹp để gặp diễn viên mà mình yêu thích. Cô ấy mặc một bộ váy dạ hội màu bạc sáng lấp lánh, nước da trắng hơn tuyết, mái tóc xoăn dày tinh nghịch được cột đuôi ngựa thật cao sau gáy. Ba vòng chuẩn chỉnh làm tôn lên đường nét xinh đẹp mặn mà, chỉ cần trang điểm nhẹ thôi cũng đã mỹ lệ đến không gì sánh nổi.

Từ cái nhìn đầu tiên Ân Tô Tô đã cảm thấy cô ấy cực kỳ xinh đẹp, nhưng nhìn lần thứ hai lại cảm thấy cô ấy có chút quen mắt. Cô khẽ cau mày, thầm nghĩ lại xem trước đây mình đã từng gặp đối phương ở đâu rồi.

Lúc này, người đẹp kia đã đi tới, cười dịu dàng nói với cô: "Xin chào Tô Tô, tôi tên Trình Phi, một đạo diễn trẻ."

Ân Tô Tô cũng cười tươi: "Xin chào, đạo diễn Trình."

Trình Phi rất thưởng thức kỹ thuật diễn xuất và tính cách của Ân Tô Tô nên có ấn tượng tốt với cô. Cô ấy nói thêm: "Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau tại bữa tiệc tối của thời trang Lisa đấy. Không biết cô còn nhớ không?"

"Ồ, đúng rồi..." Ân Tô Tô vỗ trán và chợt nhận ra: "Bảo sao tôi cứ thấy cô trông quen quen!"

Trình Phi vui vẻ nói: “Thứ lỗi cho cô vì vẫn còn ấn tượng với tôi đấy.”

Ân Tô Tô chân thành gật đầu: "Cô trông rất xinh đẹp, ai từng gặp được cô đều sẽ có ấn tượng sâu sắc về cô thôi, trừ khi người đó bị mù."

Trình Phi bị lý do thoái thác đầy tinh nghịch này của Ân Tô Tô chọc cười, cô ấy khiêm tốn tự giễu: "Được người đẹp đứng đầu giới giải trí trong nước khen xinh đẹp, trải nghiệm này xứng đáng được đưa vào CV cá nhân của tôi đấy."

Hai cô gái trò chuyện với nhau rất tự nhiên.

Hai ông chủ lớn ở bên cạnh ngó hai cô vợ bật chế độ xã giao với nhau, ngồi trên sô pha nhìn nhau một hồi lâu mà không nói gì khiến bầu không khí có vài phần quái dị.

Một lúc sau, Phí Nghi Châu chợt lên tiếng hỏi: “Vợ anh cũng thích nhốt anh trong phòng sách à?”

Dư Liệt nhấp một ngụm trà, nghe được chữ "cũng" đầy ẩn ý đến vi diệu kia nhưng ​​không hề ngước mắt lên, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Đều là tình thú thôi ấy mà."

“Trước đây từng nghe nói anh và bạn gái quen nhau từ nhỏ, sau lại vì trời xui đất khiến mà bị chia cắt với nhau. Vòng qua vòng lại hơn mười mấy năm mới gặp lại nhau, suýt chút nữa còn đứt gánh giữa đường." Phí Nghi Châu nhẹ nhàng nói: "Đúng là một câu chuyện tình yêu ấm áp và cảm động đến tận tâm can."

Dư Liệt cười nhẹ: “Nghe nói tổng giám đốc Phí đã yêu thầm vợ mình rất nhiều năm, phải hao tổn tâm trí lắm mới lừa gả được người trong lòng vào nhà. Trong quãng thời gian ấy còn phải trải qua rất nhiều khó khăn gian khổ, có vài lần còn suýt chút nữa bị bỏ rơi. Câu chuyện tình yêu của tổng giám đốc Phí cũng nhiều trúc trắc, lâm li bi đát mà.”

Phí Nghi Châu liếc anh ấy: "Cũng vậy thôi."

*

Không biết đã qua bao lâu, Dư Liệt và Phí Nghi Châu không hẹn mà cùng vô tình liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó lười biếng nhìn hai cô nàng kia vẫn đang trò chuyện rôm rả. Thấy cục cưng của mình hào hứng đến mức khua tay múa chân, mặt mày hớn hở, cả hai lại móc điện thoại di động ra, cùng nhắn tin và gửi đi.

Tinh tinh.

Điện thoại di động của hai cô gái reo lên cùng một lúc.

Ân Tô Tô mở WeChat ra.

Phí Nghi Châu: [Sắp xong chưa vợ ơi, tiễn khách thôi, nên lên lầu đi ngủ rồi.]

Ân Tô Tô: "..."

Trình Phi mở WeChat ra.

Dư Liệt: [Sắp xong chưa vợ ơi, về nhà thôi, nên tắm rửa đi ngủ rồi.]

Làm gì có ai không rõ ý đồ xấu của hai tên đàn ông thối tha kia. Huống hồ Ân Tô Tô và Trình Phi còn biết tỏng hai tên này đang tính làm gì. Hai người cùng đỏ mặt vì xấu hổ, trong lòng giận dữ mắng: Ngủ cái con khỉ ấy! Có ai lại đi ngủ lúc 9 giờ đâu!