Ân Tô Tô chẳng còn gì để nói. Cô trợn tròn mắt, bật thốt: "Cái tai nào của anh nghe em ám chỉ muốn làm gì với anh hả?"
Trước sự chất vấn của cô, cậu ấm tự phụ ngoan ngoãn đáp: "Cả hai lỗ tai đều nghe thấy."
Ân Tô Tô tức muốn hộc máu. Sợ người đàn ông sống chó này lôi mình lên xe làm chuyện bất chính thật, cô dứt khoát nắm cánh tay anh, xoay người anh lại rồi đẩy anh ra ngoài bằng cả hai tay, tỏ ý đuổi khách. Cô khuyên hết nước hết cái, muốn thuyết phục Phí Nghi Châu bằng cả lý lẫn tình: "Xin đấy, anh làm ơn bình thường giùm em! Ngày mai đã là hôn lễ rồi, em đã hẹn với đội ngũ trang điểm cô dâu sẽ bắt đầu chuẩn bị vào lúc năm giờ rưỡi sáng, vốn đã thiếu ngủ rồi, còn tâm trạng nào để làm này làm kia với anh hả? Anh mau về đi, em còn phải lên phòng viết lời thề tiếp nữa!"
Bị cô đẩy, Phí Nghi Châu đang chậm rãi đi về phía trước thì nghe thấy câu này. Hình như anh có phần bất mãn, hơi nhướng mày ngoảnh ra sau để lườm cô, hỏi: "Em biết quy trình từ lâu rồi mà, sao tối nay mới bắt đầu viết lời thề?
"... Thì dạo trước em bận việc quá, nhiều việc quá nên quên ấy mà." Ân Tô Tô lúng túng, cười trừ một cách giả trân.
Hiển nhiên, đáp án này không thể làm cậu cả tin phục.
Phí Nghi Châu cạn lời mấy giây mới tỏ vẻ không vui: "Anh thấy em lười thì có. Khác gì học sinh tiểu học còn một ngày nữa là khai giảng thì nước tới chân mới nhảy, lôi bài tập hè ra làm đâu?"
"Thôi mà, nói gì thì nói, cho dù tối nay phải thức suốt đêm đi nữa thì em cũng sẽ nghiêm túc viết cho xong lời thề!" Để tăng độ tin cậy cho câu này của mình, Ân Tô Tô giơ tay lên vỗ ngực, dõng dạc tuyên bố với biểu cảm đầy hiên ngang: "Anh cứ yên tâm chờ lời tỏ tình chân thành ngày mai của em đi! Bảo đảm anh sẽ cực kỳ nở mày nở mặt trước bạn bè thân thích đi dự đám cưới của anh cho mà xem!"
Biểu cảm của Phí Nghi Châu được rút gọn chỉ còn mỗi dấu chấm.
Đương nhiên cậu cả vô cùng tận hưởng viên đạn bọc đường này. Nơi đáy mắt đã chứa chan nét cười dịu dàng, ấy vậy mà ngoài mặt người này vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ, quý phái được mới hay. Anh nhẹ nhàng nhéo gò má mềm mại của cô, hờ hững trả lời: "Vậy à? Thế thì ngày mai anh sẽ lắng tai nghe thật kỹ."
"Được rồi, tạm biệt anh." Sau khi tiễn Phí Nghi Châu lên xe, Ân Tô Tô như trút được gánh nặng, vẫy tay với anh một cách niềm nở hơn hẳn bình thường.
"Hẹn gặp lại vào ngày mai nhé." Chàng trai lịch lãm với bộ vest thẳng thớm, chin chu cười: "Cô dâu của anh."
Mặt Ân Tô Tô hơi nóng lên, kìm lòng không đặng nhoẻn môi thành một đường cong xinh xắn. Cô không nói gì thêm, chỉ dịu dàng dõi theo chiếc Rolls-Royce Thanh Ảnh khuất dần trong bóng đêm tĩnh mịch.
Trầy trật lắm mới đối phó với anh chồng đại gia đến thăm lúc nửa đêm xong, đến khi Ân Tô Tô lại né tất cả những người trong nhà tổ nhà họ Phí, rón rén chui về phòng ngủ thì đã gần mười một giờ.
Nhìn tờ lời thề viết chưa được một nửa, bỗng dưng Ân Tô Tô muốn khóc quá. Cô không dám trì hoãn thêm một phút giây nào nữa, cầm bút viết lia lịa.
Ai ngờ, cô chưa kịp viết đến chữ thứ ba thì điện thoại trong túi lại rung bần bật.
A á á! Đừng nói lại là Phí Nghi Châu đấy chứ! Tên đàn ông sống chó thiếu hơi vợ này, có để cô tập trung viết lời thề không hả!
Ân Tô Tô sắp hóa điên tới nơi, vừa vò đầu bứt tai vừa lấy điện thoại ra. Ngạc nhiên thay, tên người gọi được hiển thị trên màn hình không phải cậu cả làm cô vừa yêu vừa hận mà là mẹ mình - quý bà Trương Tú Thanh.
Ân Tô Tô chớp mắt, tất cả lửa giận và bực tức thoáng chốc tan thành mây khói. Cô cuống quýt trượt nút nghe máy, áp điện thoại vào tai: "Alo mẹ, có chuyện gì không ạ?"
"Con gái, con ngủ chưa?" Giọng nói của Trương Tú Thanh truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại.
"Chưa ạ." Ân Tô Tô thật thà trả lời.
"Không phải con nói với mẹ rằng năm giờ sáng mai phải dậy trang điểm à? Sao còn chưa ngủ?" Trương Tú Thanh nghi ngờ.
"Con còn đang viết lời thề để đọc cho nghi lễ đám cưới sáng mai đây." Mặt Ân Tô Tô như đưa đám: "Ban đầu con cứ tưởng viết mười phút là xong rồi, cuối cùng nhiều chuyện ngoài ý muốn ập tới quá, đến tận bây giờ con vẫn chưa viết xong nè."
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Trương Tú Thanh trợn trắng mắt với con gái cưng của mình, quở trách: "Biết con như vậy gọi là gì không? Ra trận mới mài giáo, đợi nước đến chân mới nhảy, chuyện gì cũng phải để tới đít mới cuống cuồng làm. Lớn to đầu rồi, cưới chồng, lập nghiệp gần hai năm rồi mà phải để mẹ dạy con chuyện nhỏ nhặt này nữa à?"
"Dạ dạ con biết rồi, sau này con sửa là được chứ gì." Nói đến đây, Ân Tô Tô bỗng khựng lại, cũng lấy làm kỳ lạ: "Mà mẹ, bình thường mẹ ngủ sớm lắm mà, sao giờ cũng chưa ngủ?"
Trương Tú Thanh bật cười, đáp: "Hôm nay đồng chí Tiểu Phí cử máy bay tư nhân đến Lan Hạ đón cậu con và những người khác còn gì? Mẹ và ba con ở khách sạn hàn huyên với họ một lát rồi mới về Nam Tân. Ba con sợ con lần đầu tiên cưới chồng, hồi hộp quá không ngủ được nên bảo mẹ gọi điện nói chuyện với con, giúp con thả lỏng tâm trạng."
"Giờ con đang bận làm bài tập nên tạm thời không có tâm trạng để hồi hộp luôn." Hễ nhớ đến lời thề là Ân Tô Tô lại đau đầu, sau đó hỏi tiếp: "Ngày mai cậu hai đã biết cách đến khách sạn chưa ạ?"
"Con đừng lo, Tiểu Phí đã sắp xếp cả rồi, có xe đưa đón." Giờ đây, vừa nhắc đến con rể của mình là Trương Tú Thanh hài lòng đến mức cười tủm tỉm mãi thôi: "Đứa trẻ đó không những vững chãi, đáng tin mà còn chu đáo nữa. Nó đã làm việc thì ba mẹ đều cực kỳ yên tâm."
Nghe vậy, Ân Tô Tô nhoẻn môi cười, không kìm được mà trêu đùa: "Nhìn mẹ khen anh ấy kia, ai không biết còn tưởng anh ấy mới là con ruột của mẹ cơ."
"Mẹ con nói thật đấy nhé, khen đâu ra hả? Cả nhà chúng ta đều xuất thân từ vùng quê nhỏ bé, là người thật thà, ăn nói vụng về, tuy không thể thốt những lời ngon ngọt nhưng cái gì đúng thì nói thôi." Mẹ Ân mỉm cười, bùi ngùi cảm thán: "Con gái mẹ giỏi thật, cả nhà hễ nhắc đến con rể của mẹ là không ai không giơ ngón cái cả. Khu nghỉ dưỡng ấy vừa được sửa xong vào năm ngoái, mới bắt đầu buôn bán mà đông khách lắm. Ba con cứ nói đùa với mẹ rằng ông ấy làm việc tại Sở Văn hóa - Du lịch Lan Hạ hơn nửa đời người, không ngờ lúc chuẩn bị về hưu lại được thơm lây nhờ con rể, làm được việc lớn cho các cụ già và bà con ở thôn xóm."
Nhờ sự hỗ trợ hết mình đến từ tập đoàn Phí thị, ngày nay Lan Hạ đã không còn gắn liền với những cụm từ như "lạc hậu", "bần cùng" nữa mà trở thành đất du lịch thu hút người nổi tiếng đến tham quan, còn nổi tiếng hơn cả Lạc Thành nữa.
Tất cả mọi thứ đều nhờ sự cố gắng, nỗ lực không ngừng nghỉ của mỗi một người dân sống ở Lan Hạ, đồng thời không thể không kể đến công lao của Phí Nghi Châu.
Ân Tô Tô biết rằng toàn bộ những lời do mẹ mình thốt ra đều là tâm huyết, là lời khen chân thành, không hề có chút phóng đại nào dành cho anh.
Bởi vì trên đời này, không có ai hiểu người đàn ông ấy hơn cô.
A Ngưng nhà cô thật sự là người đàn ông tốt nhất thiên hạ.
"Dạ, mẹ ơi, mình nói chuyện đến đây nhé." Liếc sang tờ viết lời thề trắng tinh trên bàn, mạch suy nghĩ bay xa của Ân Tô Tô thoáng chốc bị hiện thực tàn khốc kéo về. Nàng khóc thút thít: "Ba mẹ ngủ sớm đi, ngày mai gặp nhé ạ."
"Viết xong thì ngủ ngay đi nhé, đừng thức khuya quá." Mẹ Ân thương con gái, ôn tồn dặn dò: "Nghe chưa?"
"Dạ nghe."
*
Năm giờ rưỡi sáng hôm sau, trời còn chưa sáng mà Ân Tô Tô rệu rã vì cơn buồn ngủ đã bị Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù lôi dậy khỏi chăn. Hai đồng chí phù dâu nhanh tay nhanh chân, tức tốc ném Ân Tô Tô vào nhà vệ sinh để rửa mặt và súc miệng, sau đó gấp rút mở cửa, đón đội ngũ trang điểm cô dâu vào. Cuối cùng, họ xách Ân Tô Tô - người còn cắn răng ngủ gà ngủ gật - đến trước bàn trang điểm với tốc độ bàn thờ.
Trong nửa đầu quá trình trang điểm, làm tóc cho cô dâu, Ân Tô Tô gần như không buồn mở mắt. Cho đến nửa phần sau, cô đã tỉnh táo hơn phần nào thì liếc thấy Hứa Tiểu Phù bên cạnh đang lấy son môi ra. Tưởng Hứa Tiểu Phù muốn trang điểm, cô thuận miệng bảo: "Trong ngăn kéo của chị có hai hộp son môi, do nhãn hàng tặng, chưa bóc tem, hai người chọn cái nào cũng được, thích cái nào thì lấy nguyên hộp luôn."
"Em chuẩn bị cây son này để chơi trò chơi ấy chứ." Hứa Tiểu Phù cười híp mắt, giơ cao thỏi son trong tay, quơ quơ trước mặt Ân Tô Tô: "Dùng trong trò cướp cô dâu lát nữa đó ạ."
Ân Tô Tô ngơ ngác, chớp mắt hỏi: "Dùng để chơi trò chơi? Dùng thế nào?"
"Khó đoán lắm đúng không ạ?" Hứa Tiểu Phù nháy mắt với cô, úp úp mở mở: "Chị muốn làm khó chồng chị còn gì, thỏi son này sẽ đóng vai trò quan trọng lắm."
Ân Tô Tô nhíu mày, vẫn không hiểu ý cô ấy: "Cụ thể là làm sao?"
"Nói chung là chắc chắn sẽ làm em hài lòng." Lương Tĩnh cười: "Chị và Tiểu Phù đã dốc nhiều tâm huyết để chọn trò chơi đấy, cam đoan sẽ cho tổng giám đốc Phí một đám cưới tới già cũng không quên."
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô nhướng mày, tự dưng cô muốn mật báo cho ông chồng của mình để nhắc nhở anh hãy cảnh giác với tất cả mọi thứ xung quanh ghê. Nhưng sau khi nghĩ lại, cô nhanh chóng gạt bỏ ý định đó đi. Tiết mục cướp cô dâu vốn là để trả thù sự chèn ép vô nhân đạo mà Phí Nghi Châu đã gây ra cho cô trong cuộc sống, các chị em đã cố gắng hết sức, bày mưu đặt kế để báo thù rửa hận cho cô, đương nhiên cô không có lý do gì để phản bội chị em ngay lúc chuẩn bị lâm trận rồi.
Nhân từ với Phí A Ngưng là tàn ác với chính bản thân cô!
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Ân Tô Tô không khỏi nhìn Hứa Tiểu Phù và Lương Tĩnh bằng ánh mắt khen ngợi, nghiêm mặt bảo: "Lần này em có thể chấn chỉnh lại gia quy hay không là nhờ hai người đó."
Lương Tĩnh nở nụ cười, tỏ ý mọi việc đã nằm trong tầm tay mình: "Em cứ chờ xem kịch vui đi."
*
Đúng chín giờ sáng, việc trang điểm thay đồ cho Ân Tô Tô về cơ bản đã hoàn thành. Thợ trang điểm và các trợ lý vây quanh cô - người đang mặc một chiếc váy lộng lẫy, hoàn thiện các chi tiết trang điểm cho cô.
Đột nhiên, Hứa Tiểu Phù canh giữ bên cửa sổ khẽ kêu lên: "Tới rồi! Tới rồi! Bộ đội tới rồi! Ối trời ơi, nhìn đoàn xe nối đuôi nhau kìa!"
Nghe thấy câu nói của cô ấy, trái tim Ân Tô Tô bỗng chốc đập mạnh hai cái, thắt lại, hai tay cô vô thức siết chặt váy cưới.
"Hả? Sao đoàn rước dâu đến sớm mười lăm phút thế?" Rơi vào tình huống khẩn cấp, thợ trang điểm vẫn giữ được bình tĩnh. Anh ta nhanh chóng sai trợ lý nhanh tay hơn, đồng thời chìa tay ra: "Voan đội đầu."
Lương Tĩnh lập tức đưa khăn voan đội đầu thuần một màu trắng cho cô.
Thợ trang điểm nhận lấy, cẩn thận đội cho Ân Tô Tô, kế đó đỡ cô ngồi vào chính giữa chiếc giường lớn ở trong phòng.
Mấy phút sau, đoàn rước dâu đi từ phía cuối con đường rợp bóng mát tới, lái thẳng vào nhà tổ Phí thị. Không lâu sau đó, chiếc xe dẫn đầu đoàn rước dâu dừng lại, cửa xe sau được mở ra, một đôi chân thon dài, thẳng tắp được bao bọc trong chiếc quần tây đen tuyền, không dính một hạt bụi bước xuống.
Phí Nghi Châu xuống xe với một bó hoa trên tay. Anh vô thức ngẩng cằm, sửa lại caravat trên cổ áo.
"Anh, nói thật đi, anh có căng thẳng không?" Người vừa lên tiếng là Phí Văn Phạm. Lần đầu tiên trong đời làm phù rể, hôm nay cậu tư cũng mặc bộ com-lê cao cấp màu xanh da trời, tạo kiểu tóc hết sức nổi bật, trông vô cùng thu hút.
Nghe anh ấy hỏi vậy, Phí Nghi Châu liếc Phí Văn Phạm một cái, ánh mắt của anh như muốn nói rằng: Chú còn nói nữa là ăn đòn.
Phí Văn Phạm rén ngay. Không còn cách nào khác, anh ấy đành phải nhún vai, vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra: "Xem như em chưa hỏi gì đi."
Phí Nghi Châu đứng tại chỗ một lúc, lấy điện thoại ra nhắn tin cho vợ cưng của mình như một quý ông phong độ, lịch lãm: [Em chuẩn bị xong chưa?]
Đối phương trả lời rất nhanh: [!!! Sao anh tới sớm thế? Em mới đội khăn voan thôi!]
Phí Nghi Châu: [Nếu không tiện thì anh đợi thêm cũng được.]
Ân Tô Tô: [OK.]
Ân Tô Tô: [Khi nào có tín hiệu từ em thì anh hẵng hành động nhé.]
Phí Nghi Châu: [Được.]
Nhắn tin xong, anh cất điện thoại đi. Đúng lúc đó, một thành viên khác trong đoàn phù rể - Phí Vân Lang - cũng đi tới. Anh ấy khoác vai Phí Văn Phạm, tặc lưỡi rồi nói nhỏ: "Anh tư, anh hỏi thừa quá đấy. Anh thấy anh cả căng thẳng bao giờ chưa? Kết hôn thôi mà, có cảnh đời nào anh ấy chưa gặp, có sóng to gió lớn nào anh ấy chưa xông xáo đâu mà lại căng thẳng vì cái chuyện cỏn con này? Em nói anh nghe, không thể nào, không thể nào đâu."
Ai ngờ, Phí Vân Lang vừa dứt lời thì một giọng nói đầy lười biếng, ung dung cất lên từ đằng sau: "Chưa chắc đâu."
Hai cậu chủ của nhà họ Phí đồng thời cứng người, quay đầu nhìn ra sau. Người vừa chen ngang cuộc trò chuyện của họ khoác trên mình bộ vest đen thẳng thớm, toát lên khí chất trong trẻo, thanh khiết tựa vầng trăng, cốt cách thanh tao không gì sánh bằng. Chàng trai ấy chỉ đứng ở đó thôi mà đẹp đến mức như bước ra từ trong tranh vậy.
"Anh Liệt, sao anh nói vậy?" Phí Vân Lang tò mò hỏi.
Dư Liệt nhẹ nhàng mỉm cười, từ tốn đi đến bên cạnh Phí Nghi Châu, thờ ơ hỏi: "Tổng giám đốc Phí, cho hỏi tâm trạng của anh bây giờ đang thế nào?"
Phí Nghi Châu im lặng một lúc rồi trả lời với gương mặt bình tĩnh: "Sắp gặp giai nhân, thấp thỏm không yên, lòng hạnh phúc khó giấu, vui như trẩy hội."
Dư Liệt hờ hững bảo: "Nói tiếng người."
Phí Nghi Châu tiếp tục giữ khuôn mặt tỉnh bơ: "Lo thấy mẹ."