Tô Tô

Chương 168



So với cậu cả nhà họ Phí ngoài mặt bình tĩnh ung dung trong lòng lo thấy mẹ thì cô dâu đang ngồi chờ trong phòng thực sự không bình tĩnh được đến thế.

Suy cho cùng, đám cưới là sự kiện quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi cô gái, thành thật mà nói, mặc dù lúc này cơ thể Ân Tô Tô đang ngồi vững vàng, nhưng bộ não và trái tim của cô đã bước vào trạng thái hoạt động quá tải, hồi hộp đến mức mặt đỏ chân tay run rẩy, bụng cũng bắt đầu quặn thắt muốn nôn.

Đội ngũ tạo mẫu rất có trách nhiệm, sau khi hoàn thành việc trang điểm cô dâu đầu tiên cho Ân Tô Tô, họ lại giúp hai phù dâu chuẩn bị tiết mục trò chơi, mười nhân viên công tác đẳng cấp hàng đầu thế giới thao tác nhanh nhưng không hề rối, vẫn đâu vào đấy, đều tự giác bắt tay vào làm việc.

Ân Tô Tô nhìn các anh chị em đang đi tới đi lui đầy phòng, tâm trạng vốn đã vô cùng lo lắng của cô càng bồn chồn hơn, không nhịn được nhỏ giọng gọi Lương Tĩnh: “Chị Lương, chị Lương!”

Lương Tĩnh hoài nghi, quay người đi tới chỗ cô: "Có chuyện gì vậy?"

“Làm sao bây giờ?” Ân Tô Tô nói với giọng rất nhỏ, chỉ có Lương Tĩnh và cô ấy có thể nghe thấy: “Em lo quá, nhịp tim của em cứ loạn lên giống như sắp ngất đi.”

Lương Cảnh nghe xong nhướng mày, thấy trán cô phủ một lớp mồ hôi mỏng, không khỏi buồn cười lại không nói nên lời, đưa tay xoa bóp cánh tay cô, an ủi: “Ai kết hôn mà trong ngày cưới không hồi hộp chứ, bình thường bình thường, tin chị đi, không chỉ em, mà ngay cả Phí Nghi Châu lúc này chắc chắn cũng vô cùng lo lắng.”

Ân Tô Tô khịt mũi, không thể tin được lẩm bẩm: “Da mặt anh ấy dày như vậy, tố chất tâm lý tốt như vậy, sẽ không đâu.”

Hai cô gái thủ thỉ trò chuyện vài câu, lúc này Hứa Tiểu Phù bước ra khỏi phòng tắm, vỗ vỗ tay, cao giọng nói: “Được rồi! Tất cả các trò chơi thử thách đã sắp xếp xong, giày cưới cũng được giấu đi rồi, hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta đợi dê béo tự đưa mình đến cửa chờ làm thịt!”

Nghe vậy, Ân Tô Tô không khỏi phì cười, những suy nghĩ phức tạp hỗn loạn của cô cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Lương Tĩnh còn thản nhiên nói đùa: “Những người duy nhất trên thế giới có thể gây khó dễ cho vị kia nhà họ Phí là chúng ta, biến tổng giám đốc Phí thành dê béo mà làm thịt cũng là chúng ta, hôm nay chính là một ngày trọng đại có thể đưa vào lý lịch của mỗi người, lát nữa phải bảo thợ quay phim ghi lại cho thật đẹp, cho tôi và Tiểu Phù lên hình nhiều một chút, tôi muốn truyền đoạn băng ghi hình này cho con cháu, khi lớn lên bọn nó có thể dùng để khoe khoang khắp chốn.”

Đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, cốc cốc hai tiếng.

Mọi người trong phòng đều im lặng trong giây lát.

Ân Tô Tô chớp mắt, đoán chứng đội đón dâu đã đến, tim cô như thắt lại, nín thở nhìn hai cánh cửa gỗ khắc hoa đang đóng kín.

Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.

Ân Tô Tô lập tức hắng giọng, hỏi: “Ai đó?”

“Chị dâu, là em, Tiểu Lục.” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói ngọt ngào trong trẻo, là con gái thứ sáu của nhà họ Phí, Phí Văn Mạn: “Không phải em đã nói sẽ tới giúp chị chặn cửa sao, thế mà sáng nay chuông báo thức không kêu nên ngủ quên, mau mở cửa cho em vào với.”

*Đổi xưng hô Phí Văn Mạn và nữ chính thành chị - em.

Nghe xong, mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng.

“Được.” Quan hệ của Ân Tô Tô với Phí Văn Mạn rất thân thiết, cô đương nhiên không nghi ngờ gì về những gì Tiểu Lục nói, cô vỗ ngực đáp lại, sau đó ra hiệu cho Tiểu Phù giúp mở cửa.

Hứa Tiểu Phù tất nhiên cứ như vậy đi tới mở cửa.

Thế nhưng, ngay khi cánh cửa mở ra, khung cảnh bên ngoài khiến Ân Tô Tô và những người khác bị chấn động - người gõ cửa mặc một chiếc váy cao cấp màu tím nhạt, khuôn mặt quả táo xinh đẹp dễ thương, trang điểm rất tinh tế. Vẻ mặt cô ấy có vài phần áy náy khó nói hết. Cô ấy quả thực là Phí Văn Mạn, con gái thứ sáu của nhà họ Phí.

Nhưng mà, Phí Văn Mạn không đến một mình.

Hành lang trên tầng ba của ngôi nhà cũ vốn rất rộng rãi nhưng bây giờ lại có vẻ chật hẹp. Một vài thanh niên cao lớn mặc vest đi giày da đang đứng phía sau Phí Văn Mạn, tất cả đều cao ráo, đẹp trai lịch lãm, tạo thành một khung cảnh cực kì chói mắt, không khác gì một nhóm người mẫu nam.

Người dẫn đầu đang cầm một bó hoa, bộ vest trên người anh là trang trọng nhất trong “nhóm người mẫu nam”, màu sắc ấm áp hòa với chiếc cổ trắng thon dài, dịch lên trên là khuôn mặt cao quý lạnh lùng hoàn mỹ không tỳ vết, giống như miếng ngọc thượng hạng, nhưng đôi mắt trong veo đó lại ẩn chứa một tia lo lắng hiếm thấy.

Vừa nhìn thấy thế trận này, người mở cửa Hứa Tiểu Phù lập tức choáng váng.

Ân Tô Tô và Lương Tĩnh phía sau cũng sững sờ.

Chính nhà tạo mẫu là người phản ứng đầu tiên, vội vàng nhắc nhở: “Không xong, bị lừa rồi! Cô Hứa mau đóng cửa lại!”

Lúc này Hứa Tiểu Phù mới như vừa tỉnh dậy từ trong mơ, kêu lên một tiếng chân tay luống cuống định đóng cửa, nhưng đã quá muộn, Trần Chí Sinh đang ở gần cửa khẽ giơ tay lên, ấn nó vào cánh cửa, gần như không tốn chút công sức nào đẩy cửa mở ra.

Hứa Tiểu Phù sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc đó, đôi mắt xinh đẹp trợn to tức giận, mắng: “Này, sao anh lại hướng khuỷu tay ra ngoài thế hả? Buông tay ra cho em.”

Trần Chí Sinh rủ mắt nhìn cô ấy, trong mắt hiện lên một tia thích thú, thản nhiên nói: “Cô phù dâu này, không phải cô luôn khẳng định với bên ngoài rằng chúng ta có “quan hệ đồng nghiệp bình thường” thôi hay sao, sao bây giờ tôi làm thế này lại thành hướng khuỷu tay ra ngoài rồi?”

Hứa Tiểu Phù tức nghẹn, hai gò má của cô ấy nổi lên hai ráng mây đỏ, xấu hổ đến mức không biết phải phản bác thế nào. Phí Văn Phạm và Phí Vân Lãng ở phía sau nhân cơ hội đẩy cửa phòng rộng ra thêm một chút, kết quả là đội đón dâu đông đảo không gặp bất kỳ trở ngại nào cứ như vậy tiến vào phòng cô dâu.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Hứa Tiểu Phù sốt ruột đến suýt rơi nước mắt, lớn tiếng nói: “Không được không được, mấy người chơi xấu, sao có thể làm như vậy!”

Trần Chí Sinh uể oải nói: “Cô phù dâu này, em chưa từng nghe tới binh bất yếm trá* sao.”

*Binh bất yếm trá: việc quân cơ không nề dối trá; nhà quân sự luôn phải lừa địch.

Hứa Tiểu Phù tay nhỏ chân nhỏ, không thể ngăn cản một nhóm thanh niên cao to mạnh khỏe như vậy, cô ấy chặn trái chặn phải đều vô ích, cuối cùng cô ấy chỉ có thể nhìn chàng trai trẻ kiêu ngạo cầm bó hoa bước thẳng tới trước giường cô dâu.

Phí Nghi Châu nhìn chăm chú không rời vào cô dâu của mình.

Cô gái ngồi giữa giường lớn, mang tấm khăn voan che mặt kiểu phương Tây, voan trắng thoáng che khuôn mặt, xinh đẹp như hoa giữa đám mây, như châu như sương, tựa như mộng ảo.

Thật đẹp như một giấc mơ không có thực.

Thật ra, ngay từ giây đầu tiên anh bước vào cửa, ánh mắt anh đã rơi vào trên người Ân Tô Tô, rồi sau đó không thể rời ra nữa.

Lần đầu tiên trong đời, trái tim của Phí Nghi Châu đập điên cuồng trong lồng ngực, nhịp tim quá nhanh, gần như vượt quá giới hạn của người thường.

Loại ngọt ngào và rung động không thể kiểm soát này, thật hiếm có lại làm người ta mê đắm.

Về phần bản thân cô dâu Ân Tô Tô, lúc này thực sự lòng rối như tơ vò, CPU trong đầu cô từng giây từng phút đến gần ranh giới nổ tung. Đôi mắt dưới tấm mạng nhìn dáo dác, vô tình bắt gặp ánh mắt của Phí Nghi Châu.

Ánh mắt gặp nhau, một người tình sâu như biển, một người lúng túng ngượng ngùng, nhìn nhau trong giây lát không nói nên lời.

Không tới vài giây, Ân Tô Tô cứ như bị ánh mắt rực lửa của người đàn ông đốt cháy, cô dời tầm mắt đi, trái tim đập loạn xạ, nhiệt độ trên má ngày càng cao, quay lại nhìn bông hoa nhỏ màu tím duy nhất giữa những chiếc lá xanh - Phí Văn Mạn.

“Tiểu Lục, chị tin tưởng em như vậy, em thật sự đã dạy cho chị một bài học.” Ân Tô Tô giả vờ tức giận, nửa đùa nửa thật: “Đã đồng ý giúp chị chặn cửa, lại cứ thế nghe anh trai em xúi giục?”

Phí Văn Mạn cực kỳ chột dạ, nở nụ cười ngập tràn xấu hổ và nịnh nọt với cô, nói: “Tô Tô, thật xin lỗi, ở đây em có một dự án cần anh cả tài trợ, thực sự không còn cách nào khác đành phải vì năm đấu gạo mà khom lưng”.

Ân Tô Tô cạn lời, quyết định tạm thời ghi sổ tội lỗi Phí Tiểu Lục, đợi đến sau hôm nay sẽ tính sổ với Tiểu Lục.

Cô lại nhìn Phí Nghi Châu, hếch cằm lên, lầm bầm hai tiếng: “Đừng tưởng rằng mấy người dùng gian kế để mở cửa thì có thể đơn giản hóa trình tự.” Nói xong, cô liếc nhìn Lương Tĩnh nháy mắt, ra hiệu: Chị em xông lên.

Nhận được tín hiệu từ ánh mắt của Ân Tô Tô, Lương Tĩnh lập tức đi tới và đứng trước mặt Ân Tô Tô, chặn tầm nhìn của Phí Nghi Châu.

Lương Tĩnh mỉm cười, chào trước đấu sau: “Tổng giám đốc Phí, chúng tôi thực sự không muốn làm khó anh, thử thách đón dâu chủ yếu là để tạo không khí vui vẻ, mọi người càng vui vẻ, cuộc sống của anh và Tô Tô sau này sẽ càng ngọt ngào.”

Vẻ mặt Phí Nghi Châu thản nhiên nghe, trong đầu tự động diễn giải hàm ý trong lời nói của Lương Tĩnh: Hôm nay chúng tôi sẽ chỉnh đốn anh, hơn nữa còn chỉnh đốn anh rất thảm hại, muốn ôm người đẹp về thì ngoan ngoãn nhận lấy.

Phí Diệc Châu bình tĩnh gật đầu: “Được, bắt đầu đi.”

Vừa dứt lời, Hứa Tiểu Phù và Lương Tĩnh đã ngầm mỉm cười đầy nham hiểm, với vẻ mặt như nói “anh đã rơi vào trong tay chúng tôi”, sau đó lấy ra một cây son có thể ăn được từ trong túi và đưa cho Phí Nghi Châu: “Trò chơi đầu tiên tên là bịt mắt trang điểm.”

Phí Nhất Châu: “?”

Hứa Tiểu Phù mỉm cười, giải thích cặn kẽ luật chơi cho cậu cả: “Đầu tiên, anh phải chọn ra ứng cử viên A trong đội rước dâu của mình, sau đó, anh phải bịt mắt mình lại, theo sự hướng dẫn của những người anh em khác, tô son môi thật đẹp cho đồng chí Tiểu A.”

Phi Diệc Châu nghe xong, cụp mắt suy nghĩ một lát, vẻ mặt không chút biểu cảm suy nghĩ: Cũng may là chỉ bắt mình tô son cho người khác thôi, cũng không đến nỗi không thể chấp nhận.

Phí Nghi Châu: “Được.”

“Ồ, còn có một yêu cầu nữa quên nói!” Hứa Tiểu Phù nói: “Khi tô son, anh không được cầm son trên tay, chỉ có thể ngậm trong miệng!”

Phí Nghi Châu: “...”

Phí Nghi Châu nheo mắt lại, nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ mặc váy cưới trắng tinh. Cô gái ấy lúc này đang rất mong chờ, mở đôi mắt to đen láy xem kịch vui, nếu được đưa cho một nắm hạt dưa, nhất định cô sẽ vừa hóng hớt vừa nhấm nháp hạt dưa.

Phí Nghi Châu hé mở đôi môi mỏng, giọng dịu êm không gì sánh được, nói: “Tô Tô, em chắc chắn muốn anh chơi trò chơi này cho em xem?”

Ân Tô Tô gật đầu với nụ cười trên môi: “Chơi đi, chơi đi, nhanh lên!”

“…” Phí Nghi Châu nhướng mày, càng dịu dàng hơn nói: “Em không sợ sau này anh sẽ ra tay tính sổ với em sao?”

Ân Tô Tô: “...”

Những lời này đã thành công đóng băng nụ cười trên khuôn mặt Ân Tô Tô. Cô cảm thấy nhột nhột - có thể lắm chứ.

Tên đàn ông khốn này bình thường rảnh rỗi không có việc gì làm thì thích giở đủ trò gian trá với cô, nếu hôm nay thật sự chọc cho anh nóng lên, với tính cách có thù tất báo của anh, đêm nay cô còn có đường sống sót sao?

Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô không khỏi do dự.

Lương Tĩnh thấy cô chần chừ, sợ cô lâm trận bỏ chạy, nhanh chóng khuyên bảo bên tai cô: “Đêm hôm nay chính là đêm động phòng hoa chúc đúng nghĩa của hai người, em nhất định chạy trời không khỏi nắng, cho dù em không gây khó dễ cho cậu ta, cậu ta vẫn sẽ không buông tha cho em! Em phải ra tay trước mới có thể lập uy của đạo làm vợ!”

Nghe vậy, Ân Tô Tô nheo mắt suy nghĩ, đồng tình sâu sắc, vì thế rất chắc chắn trả lời chồng: “Em không sợ”.

“...” Hay lắm.

Phí Nghi Châu im lặng, sau đó được Phí Vân Lãng giúp đỡ, dùng một miếng vải đen che mắt lại.

“Được rồi, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu Tiểu A để tô son nữa thôi.” Hứa Tiểu Phù quay người nhìn quanh nhóm người mẫu nam, cười hỏi: “Vị nào đây?”

Lời này vừa nói ra, nhóm người mẫu nam lập tức im lặng.

Phí Văn Phạm liếc nhìn Phí Vân Lang. Phí Vân Lang sợ hãi, vội vàng xua tay lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, thôi đi, khí thế này của anh trai, mình nhìn một cái đã thấy rùng mình, ai mà dám cùng anh ấy miệng đối miệng tô son?

Chắc chắn là sẽ ám ảnh đến độ nửa đêm gặp ác mộng.

Phí Vân Lang lại nhìn Trần Chí Sinh. Trần Chí Sinh không nói gì, chỉ im lặng quay đầu lại, nhìn về phía Hà Kiến Cần.

Hà Kiến Cần tỏ ra bình tĩnh nuốt nước bọt, mặt không đổi sắc tránh tầm mắt đi chỗ khác, nhìn về phía Phí Tông Tễ.

Trong số mọi người, cậu năm cư xử tự nhiên nhất, anh ấy liếc mắt nhìn anh chàng tuấn tú đang lười biếng dựa vào bàn chờ xem kịch vui, bình tĩnh nói: “Anh Liệt, anh tới đi.”

Dư Liệt: “?”

Xảy ra chuyện gì thế. Em trai, em đừng nói lung tung, anh và anh trai em không thân nhau lắm đâu.

Phí Tông Lễ bình tĩnh nói tiếp: “Trong số mọi người anh đẹp trai nhất, trăng thanh sao sáng, như châu như ngọc, dù có tô son cũng không bị xấu. Chỉ có anh là người phù hợp nhất.”

Du Liệt: “...”

Mọi người lập tức đồng ý: “Đúng vậy đúng vậy!”

Dư Liệt: “...”

Vài phút sau, người nằm không cũng dính đạn, đồng chí Tiểu A - Dư Liệt, cùng đồng chí chú rể Phí Nghi Châu cứ như vậy mặt đối mặt.

Giữa đôi môi mỏng của cậu cả ngậm thỏi son đã mở, vẻ mặt bình tĩnh.

Dư Liệt lặng lẽ nhìn thỏi son, mặt không biểu cảm.

“Anh cả, anh Liệt ở ngay đối diện anh, cứ mạnh dạn hôn anh ấy đi.” Phí Vân Lang nói.

Phí Nghi Châu: “...”

Dư Liệt: “...”

“Hôn cái đầu em!” Phí Văn Phạm vỗ vào sau đầu Phí Vân Lang một cái: “Là tô son môi! Tô son!”