Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 222



Mạnh Thanh không ngờ ngay ở trên bàn ăn mà anh lại nói ra câu như vậy, trông mặt có vẻ không được tự nhiên cho lắm, cũng không đáp lại câu hỏi của anh mà quay qua bảo vú nuôi: “Tôi muốn nói mấy câu với tam gia, chị trông tụi nó ăn hết nhé, không được cho tụi nó bỏ mứa.”

Xong rồi dặn Đình Ngọc: “Con phải ăn rau trong bát nhé.”

Gương mặt bé con của Đình Ngọc nhăn nhó, bĩu môi chẳng nói chẳng rằng.

Rồi Mạnh Thanh bảo anh: “Tam gia chờ một lát, tôi sắp ăn xong rồi.” Lúc nói không nhìn anh, mau chóng ăn hết cơm trong bát rồi mới buông bát đũa xuống, mời anh đến một gian nhỏ khác.

Phó Ngọc Thanh đành đi theo hắn, bước vào cửa sau hắn rồi mới than: “Lẽ nào tôi nói thôi cũng không được ư? Lúc đó bảo sẽ ở lại Thượng Hải bên tôi, quả nhiên là lừa tôi rồi.”

Mạnh Thanh chờ anh vào rồi khép cửa lại, trong phòng vốn hơi tối đã đành, bây giờ lại còn bí nữa.

Phó Ngọc Thanh mặc áo sơ mi với quần dài kiểu Tây cho mát mà bây giờ cũng không chịu nổi, phải cởi hai cúc cổ áo ra, phàn nàn với hắn: “Ở đây nóng thế này mà sao em không đặt cho cái quạt đồng chứ?”

Mạnh Thanh kéo một chiếc ghế mây qua, bảo anh nằm xuống còn mình thì kiếm đâu ra cái quạt giấy, ngồi bên cạnh chậm rãi quạt cho anh.

Phó Ngọc Thanh không nghĩ hắn lại nhọc sức như thế, bèn vươn tay níu lấy ống tay áo hắn, muốn nói mấy lời dịu dàng với hắn, ngặt nỗi lại hơi xấu hổ, đành phải đệm trước vài câu làm nền: “Em về bao lâu rồi? Sao lại bận đến mức này chứ?”

Mạnh Thanh ngồi xuống cao hơn anh, lúc nói chuyện với anh phải hơi cúi xuống nhìn anh, thấy anh hỏi thì bảo: “Em mới về hôm kia thôi. Ngài Đỗ muốn sửa từ đường, thật có nhiều việc phải làm quá, em cũng bị gọi tới phụ một tay, chờ mấy hôm nữa là hết bận rồi.” Hắn nhìn Phó Ngọc Thanh, hình như lo anh hiểu lầm nên bèn nói thêm: “Thật ra chuyện này cũng không phải quá gấp, cơ mà em đã về Thượng Hải rồi, không đi không được.”

Lời hắn nói hợp tình hợp lý, chẳng sai ở đâu.

Hiềm nỗi Phó Ngọc Thanh cứ tưởng tránh được người khác rồi thì bọn họ sẽ có thể nói dăm câu thân mật hơn chứ, bây giờ coi hắn khách sáo thanh minh thế kia, nào còn nói được gì nữa đây? Lòng hơi buồn bực, bàn tay đang nắm hắn cũng buông lỏng, rũ mí mắt, chỉ im lặng thế.

Anh không nói gì, có vẻ Mạnh Thanh cũng chẳng muốn nói gì, chỉ mải miết quạt cho anh, trong phòng tĩnh xuống.

Phó Ngọc Thanh mở mắt ra nhìn hắn, bỗng lại hỏi: “A Sinh, nếu tối nay tôi không tới thì em định bao giờ đi thăm tôi?”

Tay Mạnh Thanh hơi khựng lại, không có làn gió dịu dàng kia, cái oi bức ấy tức thì bủa vây lấy, khiến cho cả người khó chịu. Anh nghe Mạnh Thanh đáp: “Chờ bao giờ điện thoại bên em lắp xong, lúc nào tam gia tiện thì gọi điện cho em là được, miễn em có nhà là sẽ qua thăm anh.”

Cơn gió mát ấy chỉ ngưng lại trong vỏn vẹn giây khắc rồi lại rượi tới ngay, thế nhưng anh lại chẳng thấy khoan khoái nữa mà lại hốt hoảng kia.

Sao lại nói thế? Lẽ nào tôi không mong em tới sao? Chẳng phải em bảo tin tôi sao?

Những lời này như nghẹn trong cổ họng, muốn thốt ra, thế nhưng lại sợ sẽ gây tổn thương quá mức, không thể vãn hồi được.

Phó Ngọc Thanh nâng tay chặn lại cây quạt của hắn, giọng hơi khản: “Không cần quạt nữa.”

Mạnh Thanh ngạc nhiên hỏi anh: “Tam gia, anh giận à?”

Anh đứng dậy, gượng cười: “Đâu mà? Cũng muộn rồi, tôi thực sự phải về thôi.” Nói thêm, “Nếu em đã đáp ứng tôi rồi thì không cho đổi ý đâu đấy nhé. Mấy hôm nữa lắp xong điện thoại, nhất định phải bảo tôi đấy.”

Dứt lời anh đi thẳng.

Cuối cùng anh đã hiểu vì sao mình vẫn còn tức giận đến thế. Vì sao rõ ràng đã nghe được lời giải thích của Mạnh Thanh rồi mà vẫn không thể yên tâm như vậy.

Mạnh Thanh đã đáp ứng anh, đúng thế, nhưng chẳng qua cũng chỉ là đáp ứng anh mà thôi.

Nếu anh cứ ở lại đây, chỉ sợ sẽ không nhịn được mà nổi cáu với người này mất, chất vấn người này cớ sao phải hoài nghi lời mời của anh đến thế, cớ sao phải lạnh nhạt khách sáo với anh đến thế.

Rõ ràng người này đã từ Đông Đài trở về Thượng Hải rồi, vậy mà anh lại cảm thấy người ấy còn cách anh xa hơn. Xa đến nỗi anh vươn tay cũng chẳng chạm tới, càng sợ mình nói gì đó, làm gì đó lỡ đẩy người ấy đi xa hơn nữa.

Mạnh Thanh bỗng kéo tay anh lại, khẽ gọi, “Tam gia.”

Phó Ngọc Thanh không nói, nhưng tiếng thở dồn dập của anh vạch trần hoàn toàn tâm tình dậy sóng của anh lúc này.