Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 223



“Tam gia, anh đừng vì chuyện này mà nổi giận.” Mạnh Thanh hơi luống cuống, nắm lấy anh không buông, thoáng lưỡng lự, thế rồi mới nói: “Nếu tối nay anh không bận… lát nữa tụi nhỏ ngủ rồi em qua.”

Phó Ngọc Thanh quay lại, bình tĩnh nhìn Mạnh Thanh. Mặt trời đã xuống núi, trong phòng không bật đèn nên tối mò, rốt cuộc vẻ mặt người trước mắt đang thế nào, anh chẳng rõ, nhưng tay người ấy nóng rực, nắm chặt lấy anh, rất sợ anh xoay người bỏ đi.

Lòng Phó Ngọc Thanh mềm nhũn, mới oán: “Tôi đợi em cả một buổi chiều, xong gọi điện cả một buổi chiều mà chẳng có ai nghe, em có biết tôi sốt ruột thế nào không?”

Mạnh Thanh muốn cất tiếng, nhưng anh đang ấm ức, nên lại nói tiếp: “Tôi không biết ai không cho em vào nhà, nhưng tôi có thể thề với trời, đó tuyệt đối không phải ý của tôi.”

Ngón cái Mạnh Thanh đè vào lòng bàn tay anh, khẽ nói, “Anh đừng giận, đều là em sai.”

Phó Ngọc Thanh nghe hắn xin lỗi thế, có giận gì cũng đều tiêu tan sạch rồi, không kiềm được lại gần, lẳng lặng hôn lên môi hắn, tay cũng ôm ghì lấy hắn.

Mạnh Thanh thoáng cứng người, nhưng rất nhanh mở miệng mặc cho môi lưỡi anh tùy ý khuấy mút miệng mình, thế rồi vụng về nhưng sốt sắng như mọi lần, ôm chặt anh không buông.

Phó Ngọc Thanh lặng lẽ hôn hắn, không mảy may có ý định tách ra. Hai người quấn quýt lấy nhau, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở cùng tiếng tim đập. Tim Mạnh đập như trống dồn, hơi nóng giữa từng tiếng thở bỏng rẫy như than, giữa mùa hè oi bức ấy, tưởng chừng khiến cả nguời phát sốt đến nơi.

So với vẻ khách sáo lạnh tanh vừa rồi, anh thích Mạnh Thanh này hơn nhiều. Tựa như ánh mặt trời rực rỡ, không hề che đậy, mang theo mùi vị cùng cái nóng của mùa hè, ngỡ như tất thảy đều có thể phô bày ra.

Phó Ngọc Thanh bị cái nóng mãnh liệt ấy làm cho hơi choáng váng, anh cảm thấy một thứ cảm xúc ngọt ngào tê dại từ tận sâu thẳm con tim, mà dục vọng của anh cũng từ từ hồi tỉnh từ giấc ngủ lịm, khiến cho anh không khỏi gan góc hơn.

Họ hôn nhau rất lâu, đến lúc tách ra, Mạnh Thanh có vẻ hơi xấu hổ, cúi mặt không nhìn anh.

Phó Ngọc Thanh ôm hắn không buông, thì thầm bên tai hắn: “Tối nay tôi ở lại chỗ em, được không?”

Mạnh Thanh đã phục hồi tinh thần, có hơi khó xử, hắng giọng cái mới bảo: “Ở đây không bằng nhà Phó, chẳng có gì cả. Hôm nay trời lại còn nóng nữa, em sợ đêm anh ngủ không ngon.”

Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười, hôn lên vành tai hắn, tỉ tê: “Giờ tôi mà về, tối cũng ngủ không ngon.”

Hô hấp của Mạnh Thanh trở nên dồn dập, song chẳng nói gì nữa.

Phó Ngọc Thanh hiểu thế này coi như là hắn đồng ý rồi, lòng mừng húm, đang nghĩ phải đi báo với tài xế một câu, nhưng thế nào cũng không nỡ buông hắn ra, thành thử cứ ôm như vậy thôi, mặc dù vừa bí vừa nóng nhưng lại chẳng hề muốn tách ra.

Ôm một hồi rồi, vẫn là Mạnh Thanh đẩy anh ra, khụ một tiếng rồi bảo: “Tam gia, em đi đun ít nước, tối anh tắm rồi hẵng ngủ.”

Phó Ngọc Thanh nhìn hắn đẩy cửa sau vội vội vàng vàng đi ra nhà bếp như trốn, lúc bấy giờ mới đành đứng dậy ra cửa, dặn dò sự tối nay cho tài xế. Phó Ngọc Thanh bảo bác ta sáng mai cũng không cần phải qua đón. Nếu có ai hỏi thì cứ bảo là có mấy việc cần bàn nên ở lại nhà bạn.

Lúc quay về, cũng chẳng biết ở chỗ hắn có lắp đèn điện gì hay không, lần mò cả buổi trời, vẫn phải Mạnh Thanh tới mới bật được công tắc đèn, cả căn phòng tức thì sáng choang.

Căn phòng này bày trí vô cùng đơn giản, dưới cửa sổ kê một chiếc bàn ngang bằng gỗ khá cao sát tường, trên bàn để bút với mực, lại còn có kinh Phật đã chép, trước bàn kê một cái ghế gỗ, bên cạnh là chiếc ghế mây, chính là cái ghế vừa nãy Mạnh Thanh kéo qua cho anh nằm.

Chỉ có mấy món đồ cũ kỹ ấy thôi, xem chừng cũng chẳng phải gỗ tốt gì mấy, Phó Ngọc Thanh nhìn mà có chút không đành lòng, bèn bảo hắn: “Trong phòng làm việc của tôi có nhiều bàn ghế, bảo bọn họ mang tới cho em dùng nhé?”

Mạnh Thanh nhìn theo ánh mắt anh mới biết anh đang ám chỉ mấy vật dụng trong nhà, hơi cười: “Em không phải người đi học, không cần bàn tốt làm gì. Có chỗ viết là được rồi.”

Phó Ngọc Thanh nghe hắn nói thế thì không thể khăng khăng nữa, lại nghĩ tới chuyện chiều nay, bèn hỏi hắn: “Chiều nay lúc em qua, rốt cuộc là ai nói bừa với em thế?”

Mạnh Thanh bảo, “Anh ta không nhận ra em, phải có người bảo thì anh ta mới nói thế chứ, anh tội gì phải làm khó người ta?”

Phó Ngọc Thanh hơi khó chịu, “Về tôi sẽ dọn đi ngay! Dọn rồi xem còn ai dám ngăn em nữa? Chỉ sợ em không chịu ghé ấy.”

Mạnh Thanh nở nụ cười: “Được, chờ bao giờ tam gia dọn về, ngày nào em cũng sẽ ghé. Trừ phi tam gia thấy phiền không muốn em qua thôi.”