Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 236



Mạnh Thanh cau mày nhìn anh, đáy mặt ngập đầy ngờ vực: “Cô ấy không được sao? Thế nhưng sau khi tam gia ly hôn, vẫn phải lấy vợ thôi mà.” Mạnh Thanh kiên trì, “Nếu tam gia ly hôn xong mà không lấy vợ sẽ bị người ta dị nghị đấy.”

Phó Ngọc Thanh ngớ người. Anh cứ ngỡ người nói những lời này sẽ là mình, ngờ đâu lại là Mạnh Thanh.

Anh biết Mạnh Thanh nói đúng. Nếu đăng báo ly hôn, ở một chốn phồn hoa như Thượng Hải, anh là một người làm ăn có tiếng, chẳng có lý gì mà lại không kết lấy vợ sinh con cả. Nếu anh với vợ mà tình nồng ý mặn, không nuôi thêm mấy cô vợ bé thì chỉ e sẽ là một sự lạ đời, kiểu gì người ta cũng sẽ bàn ầm lên.

Thế nhưng anh không dằn được cơn bực tức trong lòng, ngực cũng đau nghẹn một hồi, chẳng biết là giận Mạnh Thanh nhiều hơn hay là giận mình hồi xưa nhiều hơn nữa.

Anh bỗng nhớ tới cái đêm mới kết hôn với Lục Thiếu Du, Mạnh Thanh tất tả chạy từ Thượng Hải tới Nam Kinh thăm anh, người rõ ràng bị thương, lại còn chẳng biết uống rượu muộn thế ở đâu, thất hồn lạc phách nhường ấy, quả thực khiến người ta phải đau lòng.

Anh biết mình có phần vô lý, biết mình không nên đòi hỏi như vậy, dùng lời để thúc ép Mạnh Thanh.

Có những chuyện đã xảy ra là xảy ra rồi, anh cũng chẳng có cách nào để khiến nó chưa từng xảy ra cả.

Phó Ngọc Thanh nhìn hắn đăm đắm, hỏi: “Nếu tôi lấy vợ thật, có phải em sẽ lại về Đông Đài không?”

Mạnh Thanh im lặng một hồi, mới nói: “Em sẽ không đi đâu. Em đã đáp ứng anh rồi thì sẽ ở lại. Chỉ cần tam gia nguyện ý, em vẫn sẽ bên anh.”

“Tôi không tin.” Phó Ngọc Thanh bưng mặt hắn, ép hắn phải nhìn vào mình, lại hỏi: “Trong lòng em thật sự nghĩ thế sao?”

Mạnh Thanh không nói, nhưng lại ghé tới hôn anh. Chuyện tối qua dường như chỉ vừa mới xảy ra, làm sao bọn họ nhịn được đây? Chẳng mấy chốc đã hôn hổn hển. Phó Ngọc Thanh giơ tay lần mò áo hắn, Mạnh Thanh nắm lấy tay anh, khàn khàn thì thào: “Mọi người chưa ngủ, chờ đến tối đi.”

Phó Ngọc Thanh hơi cụt hứng, “Không được, tối tôi phải về rồi.”

Mạnh Thanh hơi ngạc nhiên, rũ mắt có chút không vui, ngẫm nghĩ một chốc, rồi bỗng khẽ khàng: “Thế thì để em ngậm cho anh.”

Phó Ngọc Thanh bật cười: “Thế cũng được. Cơ mà tôi phải dạy cho em trước đã.”

Mặt Mạnh Thanh rặt vẻ khó hiểu, hẳn là chẳng biết loại chuyện này anh sẽ dạy thế nào đây.

Phó Ngọc Thanh đưa tay cởi áo dài của hắn, xong kéo quần của hắn xuống, nắm lấy dương v*t của hắn, áng thử như đang chơi đùa, thế rồi bắt đầu xoa. Hơi thở Mạnh Thanh trở nên dồn dập, mặt cũng hơi đỏ lên, song không hề động đậy để mặc anh tùy ý làm càn, mãi cho tới khi Phó Ngọc Thanh nửa quỳ trước mặt hắn, ngậm dương v*t của hắn vào, hắn mới thất kinh. Phó Ngọc Thanh nhẹ nhàng dùng đầu răng cắn hắn một cái, sau đó bắt đầu dịu dàng liếm mút, Mạnh Thanh không dằn được cơn run rẩy, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng nhìn anh.

Phó Ngọc Thanh dùng cả tay lẫn miệng, Mạnh Thanh muốn giãy ra mà lại không dám, hít một hơi, tay không kiềm chế được túm lấy tóc anh, trên gương mặt là cả khoan khoái lẫn căm giận.

Đây là lần đầu tiên Phó Ngọc Thanh làm miệng cho hắn, đương nhiên rất bỏ công sức. Thoạt tiên Mạnh Thanh còn gắng kiềm chế, sau rồi cũng có phần mất kiểm soát, ánh mắt hung dữ nhìn anh, hai tay túm tóc anh, muốn kéo anh lại gần nữa, muốn anh ngậm sâu hơn nữa, cổ họng cũng bật ra tiếng gằn rất thấp. Sức của hắn quá lớn, Phó Ngọc Thanh nào chịu nổi, may mà hắn chẳng nhịn được mấy đã bắn ra. Phó Ngọc Thanh tránh không kịp, sặc đầy miệng, lại còn bị bắn một trận hiên ngang bê bết mặt.

Bàn tay đang nắm tóc anh của Mạnh Thanh từ từ buông lơi, toàn thân thở hổn hển, bao lâu sau mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn anh, thần sắc nơi đáy mắt quả một lời khó nói hết.

Phó Ngọc Thanh đã đứng dậy nhổ sạch thứ trong miệng ra, sau đó mới lấy khăn lau mặt, cười như không cười nhìn hắn, hỏi: “Thích không?”

Mạnh Thanh cứ xốc xếch xộc xệch như thế nhìn anh, thế rồi bất chợt túm anh tới trước mặt, sau đó ôm ghì lấy anh, dằn lòng không đặng hôn lên cổ và vành tai anh, giọng khàn khàn: “Em không muốn tối đến.”

Phó Ngọc Thanh cũng không muốn.

Thế nhưng bên ngoài trời đã sẩm tối, nếu anh mà còn nấn ná lại nữa, đến lúc về tới nhà thực sự sẽ quá muộn.

Chỉ cần chịu thêm mấy bữa nữa là có thể dọn ra ngoài rồi, thực sự chớ nên vì mấy giây phút này mà chọc cha nổi giận.

Anh vuốt ve mặt Mạnh Thanh, hôn lên lông mày hắn, nói: “Mấy ngày nữa đi.”

Mạnh Thanh được anh hôn lên khóe mắt, không kìm được nhắm mắt lại. Nghe anh bảo vậy thì chỉ hít một hơi thật sâu, chẳng nói gì.

Trước khi đi, Mạnh Thanh xuống xách một xô nước cho anh, Phó Ngọc Thanh tắm xong rồi bảo hắn: “Hai hôm tới nếu mà em vẫn bận thì viết thư cho tôi nhé, được không?”

Mạnh Thanh có chút khó xử, song vẫn đồng ý, đáp anh: “Được.”

Phó Ngọc Thanh nhớ lại lời mà hắn đã nói, không dằn được nụ cười, bảo: “Mấy tối này có lẽ tôi không ghé được. Nếu em viết cho tôi, tôi cũng sẽ hồi âm cho em.”

Lúc này Mạnh Thanh có vẻ ngạc nhiên, nhìn anh chăm chú một hồi như có điều gì muốn nói, vậy nhưng lại chẳng nói ra.

Phó Ngọc Thanh biết trong lòng hắn vẫn còn một phần hoài nghi, cũng hiểu chuyện này e không gấp được, chỉ có nước nhẫn nại, chậm rãi chờ hắn thả lỏng mà thôi.

Mạnh Thanh tiễn anh đến đầu ngõ, nhìn anh ngồi lên xe kéo, Phó Ngọc Thanh ngoảnh lại nhìn hắn một cái, gật đầu với hắn, xong mới đi.

Lần này từ chỗ Mạnh Thanh về, Phó Ngọc Thanh rất ngoan ngoãn. Ban ngày không tới công ty thôi, chứ tối vẫn về nhà thật sớm.

Đợt này bác sĩ đã qua một lần, biết dạo này anh không phát tác thì rất hài lòng, vẫn yêu cầu anh phải chú ý ăn uống, tâm tình phải thư thả, đừng mỏi mệt. Mấy cái này anh nghe mòn cả tai rồi, chẳng có gì mới mẻ ráo.

Mạnh Thanh quả đúng có viết thư tới như anh dặn. Chỉ là lời lẽ bên trong không đáng yêu cho lắm, cả thảy viết có chưa đầy một trang giấy. Đôi câu viết về Đình Ngọc, đôi câu hỏi thăm sức khỏe anh, một câu là nhắc anh nhớ đăng báo ly hôn công khai.

Chuyện ly hôn với Lục Thiếu Du, mãi mà anh vẫn chưa làm. Chính anh cũng chẳng ý thức được chuyện đăng báo ly hôn quan trọng cỡ nào. Anh thậm chí còn cảm thấy Mạnh Thanh đang chuyện bé xé ra to quá.

Thứ nhất là chuyện với Lục Thiếu Kỳ còn chưa chấm dứt, anh mà đăng báo ly hôn kiểu đó thì đâm lại có vẻ bồn chồn quá. Thứ hai là, giả mà ly hôn, sẽ chẳng có cái cớ nào để ở một thân một mình nữa, anh lại không muốn vậy.