Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 237



Phó Ngọc Thanh đọc kỹ lại mấy lượt thư của Mạnh Thanh, thế rồi cất cẩn thận vào trong chiếc hộp gỗ của mình.

Thư hồi âm anh lại viết rất dài, còn đặc biệt viết bằng bút máy.

Lúc gặp nhau, mặc dầu cả hai chỉ im lặng ngồi không thôi cũng rất thú vị, chuyện gì cũng quên tiệt. Vậy mà lúc không gặp thì lại nhớ tới bao nhiêu chuyện.

Phó Ngọc Thanh viết chuyện của Từ Thế Vĩ trước, hỏi rốt cuộc hắn tính sao. Xong hỏi hắn mở quyền quán chưa, nếu có chỗ nào cần tiền thì cứ bảo anh.

Anh nhớ đến lời của Hàn Cửu, bèn viết vào thư: Nếu em không hồi vốn được thì phải bảo tôi. Tuy cái nhà bên Mai Viên hơi xa, nếu em muốn bán, không được bán cho người khác, bán cho tôi là được.

Anh sợ Mạnh Thanh định bán nhà, mở miệng hỏi thẳng thì không tiện, chỉ bảo trong thư: Chờ tôi dọn về, đến chỗ em sẽ gần hơn. Còn viết, tôi luôn tìm cách sao cho được càng ở gần em càng tốt. Tôi đã nhờ bạn để ý cho rồi, chuyện này để tôi lo là được, nếu có cái nhà nào phù hợp, em nhất định phải đáp ứng tôi, chuyển đến gần tôi một tí nhé.

Lại viết: Cũng chẳng biết bao giờ em mới hết bận? Qua đợt này, chúng mình đến bên Mai Viên ở ít hôm được không? Mùa thu dưới nông thôn mát mẻ thông thoáng, ở đó lại an tĩnh, không có ai, muốn làm gì đều rất tự do.

Anh viết thêm: Muốn tránh nóng thì lên Bắc vẫn là chuẩn nhất. Chỉ là bây giờ tình hình quả thực quá nhiễu nhương, chờ bao giờ đánh giặc xong, tôi đưa em đi Thanh Đảo nhé? Chúng mình đi tàu trên biển tới, cũng thích lắm đấy.

Anh viết cả lúc ở Đông Đài bệnh dạ dày của anh phát tác, một mình trằn trọc lăn lộn trên giường không ngủ được, viết rằng: Tôi đau nguyên một đêm không ngủ, sáng sớm dậy thấy em, tôi bảo phải đi, nhưng kỳ thực là muốn em giữ tôi lại. Em chẳng nói gì hết, mở miệng ra là bảo tiễn tôi đi, thật sự quá nhẫn tâm.

Anh bảo: Lúc nào tôi cũng nhớ em, chẳng biết trong lòng em thì sao.

Viết đến đó thì lại thấy hơi xấu hổ, cơ mà không nỡ xé, nên thôi cứ để vậy.

Có vô vàn lời anh muốn nói, thế nhưng thấy Mạnh Thanh là lại chẳng thốt đặng. Đôi lúc bụng mới bảo dạ, bốn chữ hiếm khi hồ đồ, có lẽ đích xác là như vầy đây.

Mấy hôm nay phim mới “Kiếp Mỹ Nhân” của Dương Thu Tâm đang được trình chiếu, bởi vậy tin tức về cô tràn lan trên khắp các mặt báo. Cô vừa trẻ vừa đẹp, diễn hay, lại còn xuất thân là nữ sinh, thế nên không biết bao nhiêu người theo đuổi, nổi tiếng nhất trong đó là hai vị, chính là đạo diễn Đường Tố và công tử Trì Ly Sơn của ông trùm ngân hàng Trì Anh Tử. Hai vị này như đang ngầm đấu đá nhau, bất luận xảy ra chuyện gì, tiêu đề trên báo chí cũng phải khoa trương lên cả ngàn lần để chèo kéo thu hút sự chú ý của độc giả.

Dạo gần đây vì phim của cô đang chiếu, tin tức lại càng rùm beng, nghe bảo Trì Lỳ Sơn vung ngàn vàng thầu trọn vé phim của Dương Thu Tâm, phát miễn phí cho người qua đường. Nhất thời cứ hễ chiếu “Kiếp Mỹ Nhân” là rạp lại chật ních, cả thành phố phải dậy sóng.

Tại dạo trước anh chỉ chuyên tâm dưỡng bệnh, tiệc tùng chè chén gì đều kiếu nên hơi ít giao du bên ngoài, bởi vậy báo chí cũng hiếm khi nhắc đến anh.

Bữa nọ gặp Dương Thu Tâm, mới hỏi đùa cô thật hay giả, Dương Thu Tâm bảo anh: “Anh Phó, sao đến cả anh cũng nói thế vậy? Nếu em mà thích bọn họ thì việc gì phải phát sầu thế này?”

Phó Ngọc Thanh sao lại không thấy được tâm tư thầm kín của cô, trông cô khổ sở như vậy, không khỏi sinh nỗi thông cảm, bèn hỏi: “Dạo này Vĩnh Kinh làm gì thế? Chẳng thấy gì về cậu ta cả.”

Nhắc tới Triệu Vĩnh Kinh một cái là Dương Thu Tâm tươi tắn hẳn, đáp: “Đợt này cậu ấy với Đường Tố đang bận chuẩn bị mở một tờ báo mới, tên cũng đặt xong rồi, lấy là Thu Lộ, tụi em còn tổ chức tiệc mừng cho báo mới của cậu ấy nữa đấy, cậu ấy không nói gì với anh sao?”

Phó Ngọc Thanh hơi ngạc nhiên, Dương Thu Tâm thấy anh kinh ngạc, mới bảo: “Bản mẫu cậu ấy cũng làm xong rồi, bao giờ em sẽ đưa anh một bản, cậu ấy mãi mà chẳng hài lòng, anh xem xem có thể góp ý gì cho cậu ấy không nhé.”

Phó Ngọc Thanh không ngạc nhiên vì chuyện này. Hồi trước Triệu Vĩnh Kinh toàn tránh Dương Thu Tâm thôi mà, sao tự dưng bây giờ lại còn sáng lập báo với Đường Tố thế này?

Có điều Dương Thu Tâm đã nói thế, anh chỉ cười: “Tay đạo diễn Đường này khảng khái thật đấy.”

Dương Thu Tâm đùa: “Chỉ cần đi dự tiệc không thấy ngài Phó là gã yên tâm ngay.”

Phó Ngọc Thanh không nghĩ đã chừng này rồi mà mình vẫn còn bị lấy làm bia đỡ đạn, không nhịn được cười: “Thế thì Vĩnh Kinh không mời tôi, chính ra lại chí lý đấy chứ.”

Nào ngờ việc này còn khuya mới đến hồi kết. Dương Thu Tâm đặc biệt đưa một bản Thu Lộ cho anh nên đã bị phóng viên của một tờ báo nhỏ viết xuống lấy làm tiêu đề, múa bút thành văn biên nên một câu chuyện hết sức vô căn cứ.

Báo phát hành tới ngày thứ ba, Phó Ngọc Thanh hãy còn đang làm việc ở công ty, bỗng dưng có một bang côn đồ phá cửa vào, lôi anh lên xe của Bộ Tư lệnh Cảnh vệ, lái một mạch đến cầu Phong Lâm.