Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 246



Chẳng biết ở nhà Lạc Hồng Hoa đang có khách khứa gì mà cả nhà đèn đóm sáng trưng, từ tít xa trên đường đã trông thấy rồi. Ngoài cửa đỗ một hàng xe, tài xế tấp vào lề đường, Phó Ngọc Thanh nhìn cái trận thế này mà hơi ngạc nhiên.

Người làm mời anh chờ một lát, anh cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ thôi. Chẳng biết Lạc Hồng Hoa vướng cái gì, bao lâu sau mới ra ngoài, nàng mặc một bộ sườn xám bằng lụa Ấn màu hồng cánh sen, tóc chắc mới uốn, đeo khuyên tai kim cương, trông hết sức thời thượng. Cả người như tỏa sáng, tinh thần sảng khoái, nom tâm tình tốt vô cùng. Thấy anh tới, cũng cười tươi hỏi: “Quả là khách hiếm, chẳng mấy khi tam gia đến nhà tôi. Người anh đã đỡ hơn chưa?”

Phó Ngọc Thanh nghĩ bụng, vụ trại tạm giam đăng báo cả rồi, không ai không biết, không người không hay, chẳng có lý gì để mà xấu hổ cả, bèn gật đầu: “Sao giờ? Tôi lại thành không mời mà tới thế này, đường đột quá, e là đang làm phiền cô. Bệnh tôi cũng không sao, nghỉ ngơi chút là ổn rồi.”

Lạc Hồng Hoa trêu anh: “Tam gia đúng là quý nhân thanh nhàn, không ở nhà dưỡng bệnh mà sao lại đến chỗ tôi thế?”

Sao Phó Ngọc Thanh có thể nói thật đây? Chỉ đáp: “Chuyện lần này chắc Lạc cô nương cũng biết. Mấy hôm trước tôi ở nhà dưỡng bệnh nên không ra ngoài. Vốn định cảm ơn ông chủ Mạnh, cơ mà chẳng biết anh ta dọn đi đâu mất tiêu rồi. Tôi nghĩ người khác không biết, chắc Lạc cô nương sẽ biết, cho nên mới ghé hỏi.”

Lạc Hồng Hoa cười lên, song không đáp lời anh. Nàng vốn đẹp sẵn, dưới ánh đèn lại càng rực rỡ tựa tuyết, đôi khuyên tai lấp lánh bên gò má nàng khẽ đong đưa, tôn lên nhan sắc mỹ miều.

Nàng gọi người làm tới bảo: “Bác bế Đình Ngọc ra đây, cho cha nó thăm.”

Phó Ngọc Thanh ngạc nhiên, bụng bảo dạ, Đình Ngọc đang ở chỗ nàng, vậy thì chắc Mạnh Thanh vẫn đang ở Thượng Hải. Thế nhưng lại nghĩ tiếp, sao lại gửi con cho Lạc Hồng Hoa, hắn gặp chuyện gì rồi, sao cứ khăng khăng không chịu cho mình biết vậy?

Lòng anh thấp tha thấp thỏm, sốt ruột tợn, song không thể lộ ra, chỉ nói: “Hóa ra là ở chỗ cô hả.” Rồi cười: “Biết thế tôi đã mang quà tới rồi, đi tay không đúng là chẳng ra làm sao.”

“Làm sao mà tôi dám đòi quà chứ, A Sinh về mà biết được lại chẳng trách tôi?”

Phó Ngọc Thanh còn đang không biết nên mở lời thế nào, vừa nghe nàng nói thế, bèn tiện đà hỏi nàng luôn: “À mà, ông chủ Mạnh đi đâu thế? Cũng chẳng hay bao giờ anh ta mới về?”

Lạc Hồng Hoa nhìn anh cái, nói: “Anh ta sắp về rồi, tam gia vội làm gì?”

Phó Ngọc Thanh chỉ còn biết cười trừ, chẳng hỏi thêm được gì nữa.

Đến lúc Lạc Hồng Hoa bế Đình Ngọc ra cho anh, Lạc Hồng Hoa chẳng nói chẳng rằng, chỉ đứng một bên nhìn. Phó Ngọc Thanh bị nàng nhìn mà ríu hết cả tay chân, thế nhưng vẫn giả vờ như không có chi.

Đình Ngọc không vui, tinh thần cực kém. Anh rất ít khi dỗ trẻ con, lại không có Mạnh Thanh ở đây nên chẳng nghĩ ra cách nào, bèn hỏi: “Nóng không? Cha nuôi mua kem cho con ăn nhé?”

Người làm vội nói: “Ngài phó, thôi đừng. Vốn cậu ấy đã biếng ăn rồi. Lúc đi ông chủ Mạnh còn dặn đi dặn lại không được cho cậu ấy ăn mấy thứ này đâu.”

Phó Ngọc Thanh biết Đình Ngọc khảnh ăn, không khỏi cười: “Con không sợ cha về biết chuyện hả?” Rồi sờ tóc thằng bé, hỏi nó: “Nhớ cha con không?”

Bao lâu Đình Ngọc chưa gặp anh nên có chút e dè, thẹn thùng cúi gằm mặt, lẳng lặng chơi ngón tay. Người làm bật cười, Phó Ngọc Thanh khó hiểu nhìn bác, Lạc Hồng Hoa mới nói: “Sao mà không nhớ chứ, thằng bé không thấy cha đâu, khóc dữ lắm đấy, y như bé gái vậy.”

Phó Ngọc Thanh nghe nàng nói, rồi lại nhìn Đình Ngọc, quả nhiên thấy mắt thằng bé hơi sưng, lòng rất không yên, nếu bảo sắp về rồi thì sao lại trì hoãn chứ? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Mỗi tội trông Lạc Hồng Hoa lại chẳng lo lắng gì ráo, đành phải tự trấn an bản thân, chắc là không có gì đáng lo đâu.

Chuyện này chung quy là để hỏi thăm về Mạnh Thanh, xem như tới cũng không uổng, Phó Ngọc Thanh biết Lạc Hồng Hoa có khách nên không nán lại nữa, ngồi một chặp rồi cáo từ.

Lúc anh sắp sửa đi, Lạc Hồng Hoa bỗng dưng vỗ tay một cái, bảo: “Tam gia, chờ chút.” Nàng quay người đi vào, một hồi lâu sau thấy cầm một lá thư ra, nhoẻn miệng cười đưa anh: “Tí thì quên. Thư này là A Sinh dặn gửi cho anh, tôi đang định nhờ người qua đưa, may mà tình cờ anh đến.”