Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 247



Nghe vậy, một cơn giận mơ hồ dậy lên trong lòng Phó Ngọc Thanh, song lại không thể phát tác, chỉ cười: “Hóa ra là tôi đến đúng lúc, lại đỡ phiền Lạc cô nương.”

Anh sốt ruột muốn đọc thư của Mạnh Thanh, vừa ra ngoài đã bảo tài xế tấp vào một quán cà phê bên đường. Việc đầu tiên chính là tìm một góc ngồi xuống, mở thư ra đọc.

Anh hiểu tính Mạnh Thanh nên cũng chẳng mong đợi có thể đọc được lời ngon tiếng ngọt gì trong bức thư này, cẩn thận mở thư ra, chỉ có một tờ giấy mỏng. Trải giấy thư, mới đọc được vài câu đã thấy lửa giận tăng xông, trước mắt choáng váng. Anh vịn vào lan can trấn tĩnh lại, lúc bấy giờ mới tiếp tục đọc nốt thư.

Vì sao mấy hôm nay chẳng thấy tăm hơi hắn đâu, trong thư Mạnh Thanh nói rất rõ ràng. Hắn bảo đúng lúc ngài Đỗ có một số việc cần hắn đến Hồng Kông giải quyết, cho nên hắn tiện đường đi gặp Lục Thiếu Kỳ luôn.

Vụ trại tạm giam rùm beng cỡ ấy, nói cho cùng Phó Ngọc Thanh đi Hồng Kông thì không được tiện lắm. Hắn bảo, hẳn Lục công tử cũng hiểu. Một khi chuyện này xong xuôi, hắn sẽ đánh điện tín từ Hồng Kông đến cho Lạc Hồng Hoa, đến lúc đó nàng hãy gửi lá thư này, trong khoảng một hai ngày hắn sẽ về Thượng Hải.

Lần này hắn giấu anh lên đường một mình, chỉ e thậm chí Lạc Hồng Hoa cũng không biết hành tung của hắn nữa kia. Hắn giao phong thư này cho nàng, lại còn giao ước thế với nàng, hèn gì nàng không đưa thư cho anh sớm hơn, xem ra, ban nãy chính anh lại là người trách lầm nàng rồi.

Trong thư Mạnh Thanh viết, anh không cần phải sốt ruột, lúc nào gặp em, em sẽ giải thích tường tận cho anh.

Phó Ngọc Thanh giận phát run, nghĩ, đùa đấy à? Chuyện lớn thế này, chẳng nói chẳng rằng được một tiếng mà đã tự mình đi tận Hồng Kông rồi là sao?

Lòng anh vừa hoảng vừa loạn, hoàn toàn mù mịt, lật đi lật lại lá thư này xem mấy lần, tự dưng anh lại nghĩ ra một cách.

Trong quán cà phê có tình cờ có lắp điện thoại, anh bèn mượn gọi, định bụng tra số điện thoại của người chuyển thư hộ Lục Thiếu Kỳ. Người kia khẳng định mình họ Lý, chẳng biết cái họ đó là thật hay giả nữa, chuyện đã đến nước này thì cũng chỉ còn nước cố đấm ăn xôi thôi. Anh tra lên tra xuống cả buổi trời, sau rốt cũng chẳng dám chắc chắn đến tột cùng là ai nữa, ở trong quán cà phê gọi từng người một hỏi cũng không được.

Giờ đã hơi muộn rồi, anh bảo với người nhà là muốn ra ngoài đánh bài giải sầu, giờ lại đang đi chỗ khác, rốt cuộc chẳng lấy đâu ra tâm trạng, thế là bèn về thẳng nhà cũ của mình. Người làm ở nhà đâu ngờ anh lại về lúc này? Luống ca luống cuống phục vụ anh, anh sai đi đun nước.

Phó Ngọc Thanh gọi từng số một trên sổ danh bạ điện thoại, chẳng có một ai là ngài Lý lần trước đến đó, gọi một thôi một hồi như vậy, cuối cùng lại là đá chìm đại dương, mông lung vô định.

Khổ sở thế mãi, quả thực anh cũng hết cách, chỉ còn nước ôm một bụng sầu lo đi ngủ. Hôm sau lúc tỉnh dậy, lại nghĩ ra một cách khác, bèn bảo người đi mua báo Hồng Kông, mặc kệ tiếng Trung tiếng Anh gì gom hết về, anh giở từng tờ một ra đọc, chỉ lo thấy tin gì khủng khiếp.

Anh không thấy tên của Lục Thiếu Kỳ trên báo, nhưng anh lại đọc được tin Dương Thu Tâm và Lý Trì Sơn sắp tổ chức hôn lễ. Trên báo còn đăng một tấm ảnh chụp chung của hai người, mỗi tội Dương Thu Tâm cúi đầu nên không thấy được biểu cảm trên mặt.

Phó Ngọc Thanh nhìn mà không khỏi sửng sốt. Dương Thu Tâm trong ảnh vòng eo nhỏ xíu đến nỗi một tay nắm còn không hết, có vẻ như đã gầy đi rất nhiều.

Vốn anh muốn gọi điện qua hỏi thăm cô, lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn thôi. Bây giờ đến thân mình anh còn không lo nổi, tội tình gì phải đi khuấy vũng nước đục này.

Phó Ngọc Thanh lật hết các tin rồi mà chẳng thấy tên của Lục Thiếu Kỳ, nỗi bất an trong lòng rốt cuộc cũng nhẹ đi được chút đỉnh.

Lần này Mạnh Thanh đi Hồng Kông một mình, chẳng biết Lục Thiếu Kỳ có nghĩ đây là anh bày kế cho hắn hay không đây, cho rằng anh đang cố tình trốn không chịu gặp. Phó Ngọc Thanh rất lo gã giở trò với Mạnh Thanh vì chuyện này, chỉ còn biết mong sự như gã đã viết trong thư, gã đã tha thứ cho mình rồi, sẽ không gây sự với Mạnh Thanh đi trước để báo tin đâu.

Vì chuyện này, Phó Ngọc Thanh lại tìm đến Đỗ Hâm một lần nữa, viết sẵn một bức thư, chờ bao giờ Mạnh Thanh về là sẽ chuyển thư ngay cho hắn.