Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 277



Lúc trên giường, người ta rất dễ lỡ miệng nói mấy lời ngớ ngẩn. Những câu tán tỉnh mật ngọt anh đã nói mòn lưỡi rồi, chính bản thân anh cũng chẳng cảm thấy mới mẻ gì, vả lại anh thích trêu Mạnh Thanh hơn, càng nhìn hắn lúng túng không nói nổi nên lời, anh lại càng khoái trá.

Bình thường khi đùa, Mạnh Thanh thường có một hai câu để đối đáp lại, thỉnh thoảng còn có thể chiếu tướng anh một nước, thế nhưng lúc ở trên giường thì vẫn ngây thơ vô cùng, chẳng đỡ nổi những lời bông lơn của anh.

Có đôi khi tình nồng thắm, hắn không dằn được lòng mà tỏ bày vô vàn lời yêu thương với anh. Một lần còn rủ rỉ bên tai anh rằng mình cứ như bị ma ám vậy, ngày nào đêm nào cũng nhớ anh, nằm mơ cũng nhìn thấy anh, rồi hỏi có phải anh cũng nhớ mình như vậy hay chăng.

Phó Ngọc Thanh cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình cứ như bỗng dưng bị dộng một cú tàn nhẫn, rúng động đến tận đáy lòng. Anh không kìm được hôn hắn, ngấu nghiến hành hạ bờ môi ngọt ngào ấy, trách móc hắn sao lại đi nói những lời bùi tai như vậy, thế thì làm sao mà người ta nhịn nổi.

Anh hôn mắt hắn, ngực hắn, dùng răng lưỡi liếm nhũ hoa hắn, dùng ngón tay xoa nắn cặp đùi rắn chắc của hắn, rồi mơn trớn bờ eo căng cứng của hắn, nhìn hắn phục đầu trước anh như một con ngựa hoang đã được thuần hóa, đùa giỡn liếm láp lòng bàn tay hắn.

Anh trả lời đầy dịu dàng, ngày nào cũng nhớ em.

Thế rồi như một con dao găm sắc bén, anh đâm thật sâu vào thân thể hắn, mà vỏ dao cũng bao thật khít lấy anh, không chịu để anh rời đi.

Ba thứ chuyện này, anh cứ ngỡ chỉ có thanh niên choai choai mồm suốt ngày xoen xoét tình yêu tình báo romantic mới làm được, nào ngờ bây giờ, chính anh lại say sưa đến thế.

Khi trời chuyển lạnh, Mạnh Thanh còn làm áo khoác mới cho anh, chắc là may theo kích cỡ cũ của anh. Bây giờ anh đã gầy đi chút ít nên khoác vào hơi lớn. Song anh lại thấy khoác như thế thích lắm.

Anh không muốn để Mạnh Thanh phải cảm thấy kém cỏi hơn người ta, cho nên cũng chẳng nhắc lại chuyện làm vệ sĩ nữa. Huống hồ kinh doanh đàng hoàng là chuyện tốt, miễn không dính dáng đến thuốc phiện hay ma túy thì anh cũng chẳng có gì để nói cả.

Trái lại, Mạnh Thanh bận đầu tắt mặt tối mà lúc nào cũng muốn gặp anh, gọi điện đến công ty của anh cũng chẳng nói gì, chỉ bảo mời anh đi uống trà, hoặc là mời anh đi ăn cơm, thế là anh hiểu ngay. Hai người lại gặp nhau ở khách sạn.

Lén lút thậm thụt thế chẳng khác nào mấy đôi trai gái vụng trộm sau lưng bạn đời, cứ như chuyện gì đê hèn xấu mặt lắm. Đôi khi anh nhớ tới cái đêm dông hôm nao, bọn họ đê mê ái ân trong phòng, ngoài cửa là lôi đình ác liệt cùng mưa dông vũ bão, thế mà anh lại cảm thấy thế giới thật thanh tĩnh tươi đẹp biết bao.

Hẳn Mạnh Thanh cũng nghĩ thế, có đôi khi hắn bảo muốn về quê sống, Phó Ngọc Thanh không nén nổi nỗi xót xa, chỉ đành dỗ hắn chờ thêm vài năm nữa là sẽ có thể cùng nhau về quê thôi. Mạnh Thanh bảo vậy chứ cũng biết khả năng chẳng có bao nhiêu, mới cười: “Tam gia không quen ở đó đâu, em nói vậy thôi.”

Thấm thoắt một năm qua đi, cuối cùng Diệp Lệ Văn có hỉ, Phó Cảnh Viên mới thôi không nhắc đến Đình Ngọc nữa.

Song cuối năm dù gì cũng lắm việc, công xưởng cùng công ty thủy vận của nhà thì khỏi phải nói. Có một hôm nọ ngài Đỗ bỗng dưng phái người đến gặp anh, bảo là muốn mời anh làm thành viên hội đồng quản trị cho nhà máy bột mì Hoa Phong. Từ trên trời không dưng rơi xuống một chuyện béo bở, ấy thế mà Phó Ngọc Thanh lại thấy lòng mình cộc một tiếng, anh muốn từ chối.

Chỉ là, hồi anh bị giam trong trại tạm giam, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, dẫu gì cũng là người ta nói một câu để cứu anh một mạng. Anh biết tính ngài Đỗ hào sảng, thế là bèn dứt khoát đồng ý luôn, xong còn chẳng từ nan ngồi đánh mấy ván bài với bọn họ, tiền chảy ra từ tay như nước.

Năm ấy là năm cả nhà họ Phó ở Thượng Hải, mấy năm trước đã nghe nói chính quyền trung ương ở các nơi đang diệt trừ quân phiến loạn, thỉnh thoảng Phó Ngọc Thanh lại thấy trên báo Đại Công[1] nhắc đến Hồng quân, báo viết kỷ luật quân kỷ của bọn họ rất nghiêm minh, làm cho anh không khỏi toát mồ hôi lạnh thay mấy tay nhà báo này.

Qua hết năm mà thế sự vẫn không yên ổn, đầu tiên là tin mỏ than của công ty Đường sắt Nam Mãn Châu[2] ở Phủ Thuận xảy ra tai nạn mỏ, thiệt mạng mất hơn ba nghìn thợ mỏ. Nguyên nhân do mỏ than gặp hỏa hoạn, người Nhật chặn cửa hầm không cho thợ mỏ chạy thoát thân, thế nên số người chết mới khủng khiếp đến vậy.

Sự tàn ác gian xảo của người Nhật Bản, anh đã từng chứng kiến ở Thanh Đảo rồi, song sự kiện này vẫn đả kích anh dữ dội. Anh là người từng mở công xưởng, anh hiểu rõ tầm quan trọng của mỏ than mỏ sắt đối với công nghiệp, chúng thực sự có thể coi như mạch máu của cả một quốc gia, nhưng dường như chính phủ Quốc dân đã coi vùng Đông Bắc là lãnh thổ của một đất nước khác rồi, ngay đến Bắc phạt cũng vòng qua Đông Bắc một cách rất hời hợt, tránh đi thế lực của người Nhật Bản, thậm chỉ còn chẳng dám đánh vào Tế Nam.

Phó Ngọc Thanh bàn bạc với mấy người bạn, dự định vào nội địa hùn vốn khai thác mỏ và mở nhà máy.

Sau đó, một chuyện nữa xảy ra khiến Phó Ngọc Thanh cực kỳ thất vọng với chính phủ. Tưởng Giới Thạch giam lỏng Hồ Hán Dân[3] ở Nam Kinh, kế tiếp nói dối với bên ngoài là Hồ Hán Dân bị bệnh, không thể tiếp khách. Hành động độc tài quá quắt và vô lí này đã dẫn đến sự phản đối tới tấp, khó lòng trấn át từ các nhóm phản Tưởng trong nước. Diễn đàn chính trị ở Thượng Hải và Nam Kinh chấn động liên miên, Quảng Châu lại thành lập chính phủ Quốc dân mới, chiến tranh sắp nổ ra rồi.

Về đằng anh, bao nhiêu chuyện não lòng cũng đổ ập lên đầu. Công ty vận tải đường thủy của anh kinh doanh thua lỗ, ngài Đỗ lại cho người đến mời anh làm phó tổng giám đốc công ty tàu thủy Đại Đạt. Lúc bấy giờ anh mới biết té ra Dương Quản Bắc đã đứng ra thay ngài Đỗ mua lại một phần cổ phần của công ty tàu thủy Đại Đạt, ngài Đỗ nói chuyện rất lịch sự khách sáo, là nhờ anh hỗ trợ, song anh thừa hiểu chuyện này nào có đơn giản thế, nhưng sao có thể đắc tội nhà họ Đỗ được đây? Càng không thể từ chối, vậy chỉ còn nước đáp ứng thôi.