Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 278



Bất đồ rằng, chính vì chuyện công ty tàu thủy Đại Đạt này mà anh với Mạnh Thanh lại cãi nhau một trận ỏm tỏi.

Ban đầu anh không biết chuyện này có dính dáng đến Mạnh Thanh.

Còn về phần làm sao mà Đỗ Nguyệt Sênh lại giành được chỗ cổ phần kia thì thật ra anh có loáng thoáng nghe thấy vài tin đồn. Nói đến cùng thì cũng chẳng phải gì quang minh chính đại, giống như hồi xưa Lục Thiếu Kỳ ép mua ép bán nhà của anh đấy, anh mà nhịn thì chẳng qua cũng là vì mình không quyền lực bằng người ta nên phải tiêu tiền tiêu tai thôi. Chứ mà bảo cái vụ mua bán đó là công bằng thì quá ư chối tỉ.

Anh cũng đã bàn bạc chuyện này với gia đình rồi, tuy không nói nhiều với Phó Cảnh Viên, nhưng cha anh cũng rất hiểu, không hỏi thêm gì mà chỉ dặn anh: “Mấy người này, anh mà đối chọi với bọn họ thì chỉ tổ rước họa vào thân thôi. Ông ta muốn cái gì thì anh cứ từ từ cho là được, tuyệt đối đừng có làm mích lòng những người như bọn họ.”

Phó Ngọc Hoa nghe anh kể thì cũng bảo chuyện này vừa là phúc cũng vừa là họa, chưa biết thế nào được, cũng chẳng biết có phải Đỗ Nguyệt Sênh đang nhắm vào công ty thủy vận của anh không, lúc nào cũng phải cảnh giác cao độ.

Anh đã đồng ý đi làm phó giám đốc cho công ty tàu thủy Đại Đạt rồi thì nên bảo Mạnh Thanh một câu. Tuy không cần thực sự sang hẳn bên Đại Đạt làm việc, song tương lai nếu mà Đỗ Nguyệt Sênh có việc gì cần anh đứng ra thì cũng chẳng tránh được.

Sau đó, vì anh muốn đầu tư mỏ với mở nhà máy, bạn bè ở Nam Kinh đã hay tin. Ở Hoài Nam có một nhà máy than kinh doanh bết bát, muốn đổi phát cổ phiếu, góp vốn, anh định bụng rủ thêm mấy người tự mình đi một chuyến đến khảo sát.

Phó Ngọc Thanh hẹn gặp Mạnh Thanh ở quán trà, đầu tiên là để báo tin anh phải đi Hoài Nam. Mạnh Thanh vô cùng sửng sốt, giận anh quá ẩu tả bừa bãi, nhất quyết không cho anh đi. Lý do thì hết sức đơn giản thôi, hắn bảo: “Tam gia, tính anh thế nào em biết, nếu anh mà đi thì có phải sẽ định tự mình xuống xem không? Thế không được, nguy hiểm lắm, anh không thể đi được.”

Hẳn là hắn cũng đã nghe đến vụ tai nạn mỏ than ở Phủ Thuận rồi nên mới sợ, rất không yên tâm về chuyện này.

Phó Ngọc Thanh thấy hắn bực thì lại không nhịn được cười, bèn phân trần: “Em yên tâm đi, tôi làm gì liều thế? Tôi còn đặc biệt bỏ tiền ra mời một tiến sĩ ngành mỏ người Mỹ về để đi cùng với tôi đấy. Người ta không sợ thì tôi sợ gì? Không sao đâu, chuyện này em đừng lo.”

Nhưng nói thế nào Mạnh Thanh cũng không chịu đồng ý, hắn kiên quyết: “Thế thì để em bỏ tiền, trả người ta gấp đôi thù lao để họ đi xem rồi quay về nói lại cho tam gia. Anh ở yên ở Thượng Hải đi, đừng có đi đâu hết!”

Câu này hắn nói vô cùng đanh thép, Phó Ngọc Thanh đâm ra không dễ chịu cho mấy, anh mới bảo: “Chuyện làm ăn sao có thể như thế? Vẫn phải đi xem mới biết được.”

Bởi vì kiểu gì thì kiểu anh cũng nhất quyết đi, Mạnh Thanh cũng hơi nổi nóng: “Tam gia, anh còn đang làm cả thành viên hội đồng quản trị cho nhà máy bột mì Hoa Phong, tháng nào cũng thu về rõ lắm, sau này lại còn lo cả công ty tàu thủy Đại Đạt, trong tay trăm công nghìn việc như thế thì làm sao còn đoái hoài đến đây nữa?

Anh không ngờ Mạnh Thanh biết cả chuyện này, sững người giây lát mới mở miệng nổi: “Nói mới nhớ, đang yên đang lành sao tự dưng lại cho tôi vào làm thành viên hội đồng quản trị?”

Mạnh Thanh hơi lung túng, cả buổi trời sau mới đáp: “Là em nhờ ngài Đỗ.”

Phó Ngọc Thanh ngạc nhiên, hỏi gạn: “Tại sao?”

Mạnh Thanh không hiểu sao anh lại thắc mắc, bèn giải thích cặn kẽ cho anh: “Tam gia, làm thế là vì tốt cho anh thôi. Ngài Đỗ không phải dân kinh doanh, mấy chuyện kiểu này đều cần có người giúp đỡ. Tam gia, anh giúp ông ấy thì sau này cũng sẽ có lợi cho công ty thủy vận của anh. Ông ấy quen biết rộng rãi, kinh doanh là chuyện làm ít ăn nhiều, anh ở Thượng Hải, sau đó đưa thiệp cho ông ấy, thế cũng coi như là đệ tử danh chính ngôn thuận của ông ấy rồi, chuyện làm anh ăn hiểu biết hơn người khác, đứng ra làm mấy thứ này chỉ tốt chứ chẳng hại ai đâu.”

Hốt nhiên, anh mới vỡ lẽ ra. Chuyện công ty tàu thủy Đại Đạt, Mạnh Thanh chẳng những biết, mà lại còn dính dáng rất nhiều.

Song, cơ nghiệp của nhà họ Đỗ được gầy dựng nên từ lừa lọc thì nhiều mà kinh doanh đàng hoàng thì ít. Chẳng nói đâu xa, cái ngân hàng Trung Hối mà Đỗ Nguyệt Sênh mở hai năm trước đấy, bao nhiêu món tiền trong đó từ đâu mà ra chứ, nhưng ông ta chỉ cần nói một câu là mọi người đã ào ào rút tiền ra, còn người ta có tình nguyện hay không thì không biết được. Chuyện kiểu này, Phó Ngọc Thanh đã chứng kiến quá nhiều rồi. Mạnh Thanh là người giang hồ, hắn hiểu được bao nhiêu về giới kinh doanh đây? Hắn chỉ cho rằng đó là nghĩa khí giang hồ, đó là mọi người tôn trọng ngài Đỗ. Chưa kể trước giờ hắn luôn luôn kính nể Đỗ Nguyệt Sênh, tuy cũng có vài chỗ không đồng tình, song nói cho cùng thì phần lớn vẫn là xuôi theo nhiều mà bác lại thì ít. Có những lời anh có thể nói với người nhà, chứ lại không nói được với Mạnh Thanh.