Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 348



Phản ứng của Phó Ngọc Thanh lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Anh cực kỳ kích động, nhất quyết không chịu tin cái tin dữ kinh khủng ấy, anh hỏi ngược lại người đưa tin: “Nếu Ngọc Đình hy sinh thì sao không đưa hài cốt về?”

Dẫu thế nào anh cũng không chịu đưa tay ra nhận lấy tờ giấy chứng nhận liệt sĩ.

Kỳ thực, số binh lính hy sinh ngoài tiền tiến quá đông, đặc biệt là trong thời kỳ đàm phán thì chiến sự càng dồn dập hơn, thậm chí ngay gần địa điểm đàm phán còn có máy bay địch lượn lờ lăm le ném bom. Đến khi đàm phán kết thúc, vĩ tuyến ba tám[1] đã được vạch ra rõ ràng thì nơi ngã xuống của các chiến sĩ đã trở thành vùng bất khả xâm phạm, nào có ai đành lòng bỏ lại những người bằng hữu đã cùng sóng vai chiến đấu với mình ở nơi xa xứ lạ chứ? Nhưng là quân nhân, dù muốn hay không cũng chỉ có thể tuân thủ mệnh lệnh và kỷ luật, biệt ly miền đất mẹ nhuốm màu máu đỏ.

Sĩ quan tới báo tin giải thích thế nào anh cũng không chịu tin, cuối cùng nén lệ ra về.

Phó Ngọc Thanh vẫn vô cùng giận dữ, anh bảo Mạnh Thanh lúc không có ai, “Chắc chắn là bị bắt làm tù binh rồi, nó không cầm súng cũng không lên tiền tuyến thì không thể nào chết được.”

Anh như thế, Mạnh Thanh cũng chẳng biết khuyên bảo thế nào, chỉ đành nói theo, “Chắc là nó phúc lớn mạng lớn nên có lẽ vẫn còn sống.”

Miệng thì bảo không tin, song lòng anh vẫn rất hoài nghi. Sau khi người từ quân đội tới, suốt mấy ngày liên tục anh cứ cảm thấy ngực khó chịu, khó thở, thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm, mình vã mồ hôi lạnh, hoảng loạn vô cớ. Qua vài ngày nữa, bệnh dạ dày lại tái phát, hễ ăn vào là nôn ra, Mạnh Thanh đòi đưa anh đến bệnh viện kiểm tra thì anh cứng đầu không chịu, bảo là không có gì nghiêm trọng, đòi ở nhà chăm bệnh. Mạnh Thanh nóng ruột đưa ra tối hậu thư, “Hoặc là tự anh đi, hoặc là em bế anh đi.”

Phó Ngọc Thanh đớ người, bỗng dưng giở giọng ngả ngớn, “Còn lâu tôi mới tin. Em đánh quyền có giỏi cách mấy thì cũng chẳng phải lực sĩ!”

Mạnh Thanh chẳng nói chẳng rằng, bất thình lình đưa tay bế thốc anh lên luôn, Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng vội vàng xin tha, lúc bấy giờ Mạnh Thanh mới để anh xuống.

Phó Ngọc Thanh hẵng còn muốn lý do lý chấu, anh lầm bầm, “Hai hôm nay tôi chẳng ăn vào gì cả, gầy đi rồi, tại em cả đấy.”

Mạnh Thanh bỗng quay đi, Phó Ngọc Thanh cuống lên, vội vàng túm tay hắn, “Tôi không sao mà, trời nóng quá nên không muốn ăn thôi.”

Mạnh Thanh cúi gằm mặt, giọng nghèn nghẹt như thể không phải từ họng hắn phát ra, hắn nói, “Thật tình, em đang cười anh thôi, anh đấy, cái gì cũng dám nói.”

Ngực Phó Ngọc Thanh nghẹn lại, khóe mắt cay cay, anh cũng phì cười tính đáp lại đôi câu dí dỏm, vậy mà rốt cuộc lại chẳng nói được lời nào. Anh ngồi xuống nắm tay Mạnh Thanh thật chặt, hồi lâu sau mới khẽ bảo, “A Sinh, mình đừng đến bệnh viện nhé, được không?”

Mạnh Thanh dùng thêm lực trên tay bóp tay anh đau, “Đi xem một tí thôi, bác sĩ bảo không sao thì mình lại về.”

Thế là anh lại vào viện lần nữa.

Lục Thiếu Du cũng tới thăm, anh trông thấy lúc đang đứng cạnh cửa sổ, cô đi hớt hải như đang bị cái gì đuổi theo. Anh trầm ngâm rời khỏi cửa sổ, ngồi xuống ngẩn người một mình trong phòng bệnh cho đến khi bị tiếng bước chân trong hành lang kéo lại, lúc bấy giờ anh mới vội vàng chỉnh đốn lại tâm trạng, giả vờ như chẳng có chuyện gì.

Lúc đến chỉ có mình Mạnh Thanh, không thấy Lục Thiếu Du đâu. Phó Ngọc Thanh không hề hỏi tới cô, giả vờ mình chẳng hay biết gì, trách, “Sao đi lâu thế.”

Mạnh Thanh ừ một tiếng nhẹ tênh, đoạn bảo, “Bác sĩ bảo không sao, em hỏi người anh yếu quá, phải chăm sóc kiểu gì thì bác sĩ giải thích nhiều thứ cho em. Sáng mai mình hẵng về nhé, tối nay ngủ đây một giấc, đừng đôi co.”

Nghe hắn nói thế, Phó Ngọc Thanh không chịu mà cứ khăng khăng đòi về. Mạnh Thanh ngồi ở mép giường nhìn anh, thế rồi hắn bỗng đưa tay lên sờ mặt anh dỗ dành, “Ngọc Thanh, đừng bướng.”

Phó Ngọc Thanh hiếm khi thấy áy náy, anh húng hắng đôi tiếng mới bảo, “Không gọi tôi là tam gia nữa sao?”

Mạnh Thanh chẳng nói gì, song khóe mắt lại nhăn lại thành một nếp cười, hắn ngồi cạnh giường tháo giày ra rồi chen vào nằm cùng anh.

Phó Ngọc Thanh đùa đùa đẩy hắn một tí, bảo, “Cẩn thận y tá tới mắng em giờ.”

Tay Mạnh Thanh đặt trên chân anh, vô lí bác lại, “Em mặc kệ, thích mắng thì mắng.”

Phó Ngọc Thanh bật cười bảo hắn sao bướng thế, không hợp tác để con gái người ta làm việc.

Mạnh Thanh tỉnh bơ, “Thì em bướng thế nào anh chẳng biết từ lâu rồi còn gì?”

Phó Ngọc Thanh chậc một tiếng, “Trông cái kiểu của em này, đúng là ương ngạnh chẳng ra làm sao.”

Mạnh Thanh nói thẳng, “Em ương ngạnh đấy thì sao. Bao nhiêu năm nói lí với anh có giúp ích được gì không? Còn chẳng bằng bướng, em là thế đấy, em hối hận cũng vô ích thôi, dù anh có đuổi em em cũng không đi đâu.”

Phó Ngọc Thanh không chịu thua, hùng hồn bác lại, “Này này Mạnh A Sinh, em ăn nói vô lí ngang ngược như vậy là không được đâu nhé. Người hối hận chẳng phải tôi đâu. Tôi còn phải tính sổ với em ấy chứ, tôi đuổi em đi có một lần mà em đuổi tôi đi những mấy lần rồi đấy nhé!”

Mạnh Thanh á khẩu một lúc lâu, thế rồi hắn mới vỗ giường, mặt tối sầm, “Ngủ!”