Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 349



Đời nào có chuyện Phó Ngọc Thanh chịu ngoan ngoãn nghe lời Mạnh Thanh kia chứ? Anh mới đẩy hờ Mạnh Thanh ra, cố chấp hỏi, “Không được, kiểu gì cũng phải nói cho ra ngô ra khoai đã, chẳng nhẽ em quên hết rồi hay sao?”

Mạnh Thanh liếc anh, “Làm sao quên được?” Chẳng biết hắn nhớ tới cái gì mà tự dưng nghiêm túc hẳn, bảo, “Cũng đúng, là em có lỗi với anh nên em mới phải hầu hạ anh, làm trâu làm ngựa để bù đắp cho anh, làm đến một trăm tuổi cũng chưa đủ, được chưa?”

Phó Ngọc Thanh bỗng xót quay xót quắt cả cõi lòng, anh trừng mắt làu bàu, “Không được! Tôi cũng muốn làm người lao động, cấm em được hầu hạ tôi, đợi bao giờ tôi khỏe thì tôi cũng hầu hạ em, thế nhé?”

Mạnh Thanh muốn cười mà mặt lại sa sầm đi, “Tam gia của em ơi, anh cũng muốn làm người lao động á? Vai anh không vác được, tay anh không khiêng được thì anh làm được gì? Đến cơm anh còn chẳng nấu xong, em không hầu hạ anh thì anh biết làm sao?”

Phó Ngọc Thanh tắc tị, hết đáp, anh nghĩ hoài nghĩ mãi, ngoại trừ nhuộm tóc hộ hắn ra thì chẳng có gì đáng để lấy ra khoe khoang nữa. Việc trong nhà đều có người giúp việc làm, anh đã bao giờ thật sự đụng vào cái gì đâu? Thỉnh thoảng có gấp quần áo cho Mạnh Thanh, cơ mà gấp cũng chẳng vuông vức.

Mặt Phó Ngọc Thanh đỏ lựng lên, anh cáu kỉnh, “Đấy là tại em không chịu dạy tôi ấy chứ. Toàn chuyện dễ như ăn bánh, tôi mà muốn học thì khắc sẽ học được thôi.”

Mạnh Thanh bật cười, khe khẽ dỗ anh, “Vâng vâng vâng, Ngọc Thanh thông minh như thế có gì mà không học nổi?”

Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới hài lòng, “Mai về học luôn.”

Mạnh Thanh đồng ý ngay tắp lự.

Có lẽ là vì bị bệnh, sức khỏe sa sút nên anh rất dễ buồn ngủ, ở chỗ lạ như bệnh viện cũng không ngoại lệ, cơn mệt mỏi ập tới rất mau, tước đi sức chống cự của anh.

Song cũng chẳng biết có phải vì đang trong viện không mà một đêm hiếm có lại nằm mơ thấy Ngọc Đình.

Trong mơ là một miền tuyết trắng phủ dày tới nỗi không nhấc chân lên nổi. Điều kỳ lạ chính là không lạnh, ánh sáng phản chiếu lấp lánh trên mặt tuyết, ông trăng sáng vằng vặc như một chiếc đĩa bạc khổng lồ rọi vào giữa bầu không.

Ngọc Đình khoác một chiếc áo choàng quân nhân dày sụ, cậu mang một khẩu súng, hình như đang đứng gác, hình dáng cậu rõ ràng hơn trong ảnh nhiều, ngỡ như chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.

Mặt cậu rất trắng, nhưng trông lại rất có tinh thần, lưỡi lê thép trên thân súng loang loáng hắt lại ánh tuyết lạnh lẽo, khiến người ta không nén được cơn run rẩy. Phó Ngọc Thanh mừng rỡ, anh không nhịn được vừa gọi tên húy của cậu vừa thở hồng hộc chạy tới. Ngọc Đình ngỡ ngoàng ngoảnh lại, trông thấy là anh thì trước tiên nở một nụ cười ngây thơ, nhưng chỉ chớp mắt sau đó cậu lại biến sắc, vẫy tay xua anh đi, sốt ruột kêu anh ba đi mau, không cho anh nán lại.

Còn chưa dứt lời, anh đã nghe thấy một tiếng ruỳnh khổng lồ như có gì đó rơi xuống đầu, mảnh vỡ tóe ra bắn thủng bụng anh, anh đau đến ngất đi, trước khi mất đi ý thức, anh còn ngây ngẩn nghĩ, không ngờ lại có thể nói một câu với Ngọc Đình.

Sau khi tỉnh dậy, thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Mạnh Thanh, còn có cả Lục Thiếu Du, Đỗ Hâm, Chấn Ngọc đều đang vây quanh bên cạnh, anh mới ngạc nhiên.

Hỏi mới biết giữa đêm anh bị sốc thuốc, may mà Mạnh Thanh ngủ nông, thấy không ổn nên vội vàng báo ngay cho bác sĩ, lúc bấy giờ mới may mắn cứu được.

Phó Ngọc Thanh vẫn còn hơi ho, anh cười, “Đang đêm hôm mà lại làm phiền đến mọi người, tôi xin lỗi.”

Vành mắt Lục Thiếu Du thoáng đỏ, cô gượng gạo kiên cường, “Ngọc Thanh, anh đừng buồn quá, lại làm tổn hại đến sức khỏe thế này.”

Thực ra Phó Ngọc Thanh hiểu, song vẫn đáp lời cô, “Ừm, Ngọc Đình hy sinh vì Tổ quốc, kỳ thực đây là chuyện vinh quang. Tôi à, tôi muốn dưỡng bệnh tử tế, vẫn còn nhiều chuyện phải làm lắm.”

Đỗ Hâm xen vào, “Thiếu gia, tôi đã bảo rồi mà, người phúc lớn mạng lớn như cậu đã đến cửa tử một lần rồi mà Diêm Vương cũng còn không nhận. Thiếu gia, nghĩ thoáng vào, đừng nhớ cậu Ngọc Đình nữa, cậu sẽ khỏe lại ngay thôi.”

Phó Ngọc Thanh cười cười, “Không nhớ nó nữa, không nghĩ nữa.”

Mình Mạnh Thanh chẳng nói gì mà chỉ ngồi cạnh giường anh, tay vẫn đặt trên chân anh, mặt hơi đờ đẫn.

Nghe nói lúc anh tỉnh dậy, y tá đuổi hết mọi người ra ngoài, bác sĩ cũng tới, anh không nỡ để Mạnh Thanh đi nên bèn xin xỏ mấy câu mà vẫn công cốc, người không liên quan đều bị đuổi ra ngoài. Mạnh Thanh theo những người khác ra ngoài, nhưng bóng lưng hắn lại đầy nỗi hoang mang.

Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới nghĩ, nếu mình mà không tỉnh dậy thì hắn sẽ ra sao đây?

Ngực anh bỗng đau như bị kim châm, đau tới nỗi không thở nổi. Anh xin bác sĩ cho Mạnh Thanh vào ngồi bên cạnh mình, đến khi đó anh mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Vì lần bị sốc ra máu giữa đêm này mà tạm thời anh chưa được cho ra viện mà phải ở lại thêm một thời gian nữa. Hết bác sĩ này tới bác sĩ khác đến khám, người Phó Ngọc Thanh mệt rã rời, mấy lần anh đòi Mạnh Thanh cho về thì Mạnh Thanh đều an ủi anh rằng, chờ bao giờ anh khỏe sẽ về.

Phó Ngọc Thanh hiểu rõ, e là bệnh này không khỏi được nữa rồi, song anh không dám nói ra câu ấy với Mạnh Thanh. Nếu đến cả mình còn nói lời tuyệt vọng như vậy thì anh chẳng biết Mạnh Thanh có chịu nổi không nữa.

Mạnh Thanh cứ nghĩ mình giấu giỏi lắm, đinh ninh rằng anh chẳng biết gì. Song anh thừa hiểu anh đã bước một chân qua rồi, ngày mà anh bước nốt chân còn lại sợ là chẳng còn xa nữa.

Phó Ngọc Thanh lén xin y tá giấy bút sau lưng Mạnh Thanh, tranh thủ lúc hắn không có mặt thì lén viết vài câu, nghe tiếng hắn về là lại vội vàng giấu giấy bút xuống dưới gối, giả vờ như không có gì. Những lời anh muốn viết cứ viết đứt quãng như vậy, trang giấy chằng chịt những vết gạch xóa, cuối cùng đến anh nhìn cũng thấy chán nên mới nghĩ lúc nào viết xong thì chắc chắn phải cẩn thận chép lại.

Tóc Mạnh Thanh dần dần điểm bạc, nhất là khi quay lưng, trông hắn già một cách lạ thường. Mỗi lần nhìn hắn lại là một vết dao cứa vào lòng anh, khiến anh khó lòng chịu thấu.

Vì cơ thể anh ngày càng kém nên ăn cũng ngày một ít, nôn cũng dữ dội hơn, thành ra chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, Mạnh Thanh thường bảo đầu bếp nấu cháo rồi sẽ tự mình đút cho anh ăn, nhưng cũng sợ anh ăn vào thấy khó chịu nên mỗi lần chỉ đút cho nửa bát con, đợi một lát rồi mới đút tiếp. Hắn còn mua cả một cái bình giữ nhiệt cho việc này.

Phó Ngọc Thanh muốn tự ăn mà Mạnh Thanh lại không cho, tính tình tên này vốn đã cố chấp, càng già càng ngang.

Người yếu nên Phó Ngọc Thanh không đôi co nổi với hắn, anh cũng chỉ còn nước nghe lời. Vì sức khỏe sa sút nên có nhiều việc anh thích mà chẳng làm được, hồi chưa nằm viện thì còn tới được công ty, nhưng bây giờ chẳng khác nào bị giam cầm trong bệnh viện, hệt như đang ngồi tù.

Đôi lúc Mạnh Thanh đùa anh rằng mình đang nuôi chim sẻ, ý là anh ăn ít nhưng không chịu ngồi yên mà cứ nhích tới nhích lui. Phó Ngọc Thanh mới chọc hắn là đồ con chuột nhát gan, không dám rời hang chuột, nói chung là anh rất ghét phải nằm viện, chỉ sốt ruột muốn về.

Lục Thiếu Du năng tới thăm anh, anh không nhịn được hỏi thăm tin tức của Đình Ngọc, bởi đã lâu không nhận được thư thằng bé. Trước đây thư từ hay bị bên Mỹ chặn, Lục Thiếu Du là người tìm cách bắc cầu cho anh, gửi tới từng lá thư một.

Dạo này không biết sao mà lại chẳng thấy có tin tức gì.