Đối mặt với lời mời mọc nhiệt tình trở thành bạn chơi bời của Trình Duệ Y, Thẩm Trĩ rơi vào trong giây phút suy ngẫm ngắn ngủi. Theo lý mà nói, ấn tượng cô để lại cho người khác không phải là nghệ sĩ chơi bời, đóng phim cũng chẳng khi nào đi đường tắt. Giới giải trí là một chiếc chậu nhuộm lớn, nhưng cô tự thấy rằng cô không chịu ảnh hưởng lớn gì bởi nó.
Ngập ngừng một lát, Thẩm Trĩ nhẹ nhàng nói: “Không cần phải nghiêm túc như vậy đâu.”
Không đợi đối phương phản ứng lại, cô tiếp tục xuề xòa cho qua: “Chẳng qua bình thường chúng tôi cũng chỉ đi luyện yoga gì đó, mấy người trẻ tuổi các cậu chắc chắn không có hứng thú.”
Trình Duệ Y định phản bác.
Thẩm Trĩ đã đẩy cửa đi mất rồi.
Trong ý thức của Thẩ Trĩ cô đã quen coi mình là người bình thường đóng phim kiếm cơm ăn. Dầu rằng, con người bình thường này thi thoảng cũng sẽ làm ra một vài chuyện lạ lùng.
Trình Duệ Y đã tìm nhầm người.
Cô chẳng có hơi sức đâu mà chơi trò chơi với người ta, cũng chẳng có suy nghĩ này.
Bữa tiệc của buổi tối ngày hôm nay, Thẩm Trĩ cũng chẳng ôm hi vọng nắm chắc thứ gì đó mà tới.
Là Đinh Nghiêu Thải tới đón cô.
Thẩm Trĩ định về nhà, nhưng Đinh Nghiêu Thải tự làm theo ý mình lái xe tới tiệm thuốc bắc của bạn mình, không nói hai lời, trước tiên bắt mạch, sau đó kê đơn thuốc, sau đó nữa còn giác hơi____Vì một thời gian nữa Thẩm Trĩ phải chụp ảnh họa báo lộ lưng, mục này không thể nào trốn nổi.
Thẩm Trĩ miễn cưỡng uống môt trà bên trong toàn là nguyên liệu thuốc Bắc.
Sau đó đắng ngắt tới nỗi bắt đầu nôn khan.
Đinh Nghiêu Thải vỗ lưng cho cô, nét mặt từ ái hệt như Dung ma ma: “Không sao, từ từ uống. Lúc về ngày nào Tiểu Thu cũng sẽ mang tới cho em. Chị bảo người ta kê mấy thang liền đó.”
Thẩm Trĩ chẳng còn gì luyến tiếc, nước mắt chảy dài ra nói: “Chị Thải, chị hãy cho em một nhát dứt khoát luôn đi.”
Đinh Nghiêu Thải vô tình vô nghĩa, quả quyết từ chối: “Em là cây rụng tiền của chị, bắt buộc phải đảm bảo sức khỏe.”
Vậy nên, ngay trong quá trình Thẩm Trĩ điều dưỡng cơ thể, Đinh Nghiêu Thải bắt đầu trần thuật công việc và các sắp xếp thời gian gần đây.
Liên quan tới phong ba ly hôn của cô và Thẩm Hà, mọi thứ đã được xử lý thỏa đáng.
Trước tiên là phủ nhận chính diện.
Như vậy, thứ nhất là ổn định lòng quân của các fan điện ảnh, đồng thời cũng đưa ra câu trả lời cho các bên liên quan.
Một mặt khác chính là, cùng với thời gian và độ quan tâm của công chúng, tin tức đã thay hình đổi dạng, từ việc Thẩm Hà và Thẩm Trĩ thỏa thuận ly hôn phát sinh ra chuyện Thẩm Hà và Thẩm Trĩ trở mặt ngay tại hiện trường, rồi thì Thẩm Hà và Thẩm Trĩ giẫm đạp lẫn nhau. Tuy rằng trên một mức độ nào đó, những thứ này đều là sự thật, nhưng e-kip tiến hành dẫn dắt, tung đủ các loại bình luận để thay đổi chiều hướng, thái độ của mọi người bỗng từ nửa tin nửa ngờ trở thành cười bất lực.
Dù sao tin đồn cũng quá mức cụ thể, khiến người ta nghi ngờ “Bạn núp dưới gầm giường nhà họ sao?” ; Hoặc là quá mức kịch tính, khiến người ta trách móc “Đừng có bịa chuyện nữa” .
Nói tóm lại, dư luận luôn kiểu không đen thì trắng, qua một thời gian cộng với không có căn cứ thì tin đồn này sẽ dễ dàng bị phủ định.
Không chỉ như thế, bọn họ còn có được thu hoạch ngoài ý muốn.
“Sao lại có thể để cho Cát Lạc Lạc ngồi không mà đợi cái bánh từ trên trời rơi xuống chứ? Vừa soạn bài vừa đẩy tin của chúng ta lên hotserch,” Đinh Nghiêu Thải lộ ra nụ cười thong dong, “Cô ta và người yêu vệ sĩ của mình bị chụp dưới bãi đậu xe. Muốn bỏ tiền ra giải quyết, chi mua lại với giá gấp đôi, bây giờ có lẽ đã bay đầy trời rồi.”
Thẩm Trĩ chăm chú nhìn hoa văn điêu khắc trên tách trà, nói: “Đúng là phiền phức.”
“Phải đấy. Cô a còn chưa phải là người phiền nhất đâu,” Đinh Nghiêu Thải nói tiếp, “Em có biết Phùng Bân không?”
Cái tên này vừa quen thuộc vừa xa lạ, chốc lát đã đẩy Thẩm Trĩ vào trong dòng hồi ức.
Cô hỏi: “Bạn đại học của em?”
“Đúng, chính là hắn ta. Bao nhiêu năm rồi, chẳng nổi cũng chẳng rút lui.”
Thẩm Trĩ nhướng mày: “Cậu ta sao thế?” Trước đó có chạm mặt trong buổi họp lớp, nhưng mà không thể nói là thân thuộc được.
Đinh Nghiêu Thải lắc đầu: “Hắn ta theo dõi một blogger.”
Thẩm Trĩ nhận lấy iPad, khẽ lướt qua màn hình. Có thể nhìn thấy Phùng Bân vẫn là bộ mặt tầm thường như năm nào, trên weibo của hắn ta có phát ngôn về hotserch của cô, nói trong quãng thời gian học đại học quan hệ giữa cô và Thẩm hà rất tồi tệ, những người cảm thấy hai người bọn họ ngọt ngào cực kì cực kì ngu xuẩn.
Thẩm Trĩ nhìn tới nỗi chẳng có biểu cảm gì.
Bởi vì là nhân vật của công chúng, vậy nên có những lúc, địa vị của bọn họ trông rất cao. Nhưng mà, Thẩm Trĩ chưa từng nghĩ như vậy bao giờ.
Mọi người quan tâm tới hôn nhân của cô và Thẩm Hà như vậy, là bởi vì bọn họ khát khao hướng tới tình yêu đẹp đẽ.
Điều này chẳng phải là chuyện gì ngu xuẩn.
“Cậu ta xóa rồi sao?” Thẩm Trĩ biết, chuyện này chắc chắn được giải quyết rồi.
Đinh Nghiêu Thải ôm cánh tay, ánh mắt cũng sâu xa hơn: “Đương nhiên xóa rồi, nhưng chúng ta không ra tay.”
“Dạ?”
“Là Thẩm Hà.”
Ngay sau khi Phùng Bân đăng bài đó lên weibo, Thẩm Hà đã đại giá quang lâm, anh bình luận nói: “Con người này của cậu sao không nhớ đòn?”
Năm phút sau, tin tức mới lọt lên bảng hotserch đã bị xóa mất, không có giải thích, cũng không có tiếp theo, còn lại mọi người ào ào truy hỏi: “Trước kia Thẩm Hà còn đánh nhau vì Thẩm Trĩ sao?”
Mà Đinh Nghiêu Thải cố ý tới nhắc đến chuyện này, cũng vì vấn đề này. Chỉ thấy hiếm khi chị ta hứng thú với chuyện gì, sấn tới gần đánh giá vẻ mặt của Thẩm Trĩ nói: “Tốt xấu gì em cũng giải đáp thắc mắc cho người đại diện của mình đi chứ?”
Thẩm Trĩ có hơi cạn lời.
Một mặt cảm thấy người đại diện muốn đào sâu tin tức từ đương sự là hành vi xấu xa, một mặt khác cũng nhằm vào Thẩm Hà____Sao không có việc gì lại thích giở lại nợ cũ chứ?
Nhớ lại chuyện cũ, cô chỉ đành ba năm rõ mười kể hết ra: “Hồi học đại học, hai bọn em đều là lớp trưởng. Phùng Bân không chịu tới lớp học, em đi đưa kịch bản cho cậu ta. Không ngờ Thẩm Hà cũng tới. Phùng Bân lắm miệng, lại định động chân tay, chọc điên Thẩm Hà, nên bị anh ấy tẩn cho một trận ngay tại chỗ.”
Cô cố gắng hết sức để mềm mại hóa tình tiết.
Nhưng không địch nổi nụ cười tỉ mỉ và ánh mắt sâu xa của Đinh Nghiêu Thải: “Phùng Bân định đánh em đúng không? Vậy nên Thẩm Hà mới nổi giận, đúng không? Tại sao cậu ta lại thế nhỉ? Thực ra cũng chẳng thân mà.”
Thẩm Trĩ giật mình, nghĩ ngợi rồi nói: “Em cũng từng hỏi. Không thể đánh phụ nữ, bố anh ấy dạy thế.”
*
Khi Thẩm Hà về tới nhà, Thẩm Trĩ đang đắp mặt nạ, tiện thể quay người lại hỏi anh có cần đắp không.
Ngày hôm nay anh họp hội nghị video với Hoàng Chính Phi, cả quá trình đều bị khiêu khích. Thẩm Hà không làm gì được, hơn nữa trong lòng đã tê dại, cứ coi như là quan tâm tới người gia cô quả lại chẳng có bạn bè gì đi.
Lúc về tới nhà đã mệt phờ người, ngay cả trả lời một câu “Không” anh cũng chẳng còn sức, ngả người nằm vật trên ghế sô pha.
Thẩm Trĩ chẳng lạ lẫm gì, tiếp tục đắp mặt nạ.
Thẩm Hà nằm một lát, lúc này mới khó khăn xoay người lại, trong lòng anh nghĩ, ít nhất không cần phải ở trong khách sạn nữa.
“Mấy ngày nữa phải sang Việt Nam.” Anh nói.
Thẩm Trĩ hỏi: “Đi quay phim à?”
“Đúng,” Thẩm Hà bò dậy, chạy tới bên cạnh tủ lạnh, lúc tìm đồ ăn anh nói, “Hình như thời tiết bên đó không tốt lắm. Nhưng mà bọn họ muốn quay như vậy. Em có muốn ăn không?” Tuy là câu hỏi, nhưng anh đã ném qua rồi.
Là sô cô la. Vừa vặn lúc này Thẩm Trĩ đang đắng miệng, nhưng tiếc là đang đắp mặt nạ, cho nên cô đặt sang một bên.
Thẩm Hà nhìn cô, lại nghĩ tới cuộc đối thoại của Hoàng Chính Phi với bản thân hôm nay.
Lúc ấy biên kịch đang nói tới chuyện kịch bản, Thẩm Hà hỏi han mấy vấn đề. Hoàng Chính Phi yên lặng nghe hết toàn bộ, bỗng nhiên hỏi anh: “Tới lúc đó vợ cậu có thời gian không?”
Dường như Thẩm Hà đã cảm nhận được động vật nguy hiểm nào đó: “Ông muốn làm gì?”
Thời gian và hoàn cảnh xoay chuyển tới giờ phút này, chẳng hiểu sao, Thẩm Hà lại truyền đạt lại lời của Hoàng Chính Phi: “Em có muốn sang Việt Nam không?”
Thẩm Trĩ đang xem video, câu hỏi của anh quá đột ngột, cô chưa kịp tỉnh táo lại.
Trong chớp mắt, Thẩm Hà đã loa loa xong chuyện: “Hay là đừng đi nữa. Điều kiện cũng không tốt lắm.”
Anh quay đầu lại, nên làm gì thì tiếp tục làm cái đó.
Thẩm Trĩ lau đi lớp mặt nạ, lúc quay lại nằm vật xuống tiếp tục xem video, mãi lâu sau mới nhớ tới chuyện ăn sô cô la.
Cô không muốn nhúc nhích, dứt khoát bảo Thẩm Hà giúp đỡ. Thẩm Hà đang chơi trò đá bóng, giả bộ không nghe thấy.
“Thẩm Hà! Thẩm Hà!” Cô không còn kiên nhẫn nữa, đá thẳng vào người anh.
Thẩm Hà chăm chú nhìn vào điện thoại, thuận miệng khiêu khích: “Thái độ em cầu xin người khác có thể tốt hơn chút được không? Kêu tiếng dễ nghe hơn đi.”
Cuối cùng Thẩm Trĩ phân tâm, liếc anh một cái. Mãi sau, cuối cùng cô cũng chẳng vui vẻ gì mà mở miệng: “Ông xã yêu dấu, có thể giúp em một chuyện được không?” Hoàn toàn là châm chọc, chẳng hề có chút dịu dàng ngọt ngào nào của danh xưng này.
Cuối cùng Thẩm Hà cũng hiểu rõ, dùng thái độ y hệt để trả lời: “Cực kì được luôn.” Nói xong ném thanh sô cô la qua.
Thực ra cũng đã tới giờ nên đi nghỉ ngơi rồi, nhưng mệt mỏi đúng là một loại năng lực. Khi mệt, ngay cả việc quay về phòng ngủ cũng mệt như thế này.
Cho dù đã lấy được sô cô la, Thẩm Trĩ cũng không vội bóc nó. Mãi đến khi ván game của Thẩm Hà kết thúc, anh đứng dậy đi uống nước, trông thấy cô vẫn lười nhác nằm trên ghế sô pha.
“Đây là mùi gì thế?” Anh hỏi.
“Mùi gì là mùi gì?” Thẩm Trĩ nói, “Có phải là vì tôi chưa gội đầu không. Dù sao ngày mai cũng phải tới thẩm mỹ viện.”
Dù sao cũng phải chuyên môn đi làm tạo hình, dứt khoát không cần chăm chút nữa.
Thẩm Hà lắc đầu, cúi người xuống. Anh tỉ mỉ nhìn quanh một lượt, hệt như đang hôn chào hỏi vậy.
Anh nói: “Sao lại có mùi thuốc?”
Lúc này Thẩm Trĩ mới ngộ ra.
“À, cái này đó hả.” Thẩm Trĩ giải thích, “Là vì dạo này chị Thải bốc mấy thang thuốc Bắc cho tôi.”
Vừa nghe thấy thế, Thẩm Hà cũng ngồi lên ghế sô pha, dính sát vào cô: “Em bị bệnh à?”
“Làm gì có, chỉ là điều dưỡng thôi.”
Bọn họ ngồi sóng vai với nhau, so với ghế ngồi ở phòng khách dưới lầu, thì mấy chiếc sô pha trên lầu đều mềm mại. Thẩm Trĩ thu chân, vô thức khoanh đầu gối lại, Thẩm Hà một tay cầm cốc nước, tay còn lại đặt bên sườn.
Trên màn hình còn đang chiếu video.
Nhưng bỗng nhiên, Thẩm Trĩ không thể nhìn vào được nữa.
Cô giả bộ như đang xem vậy, yên lặng không lên tiếng, dúng dư quang đánh giá anh. Anh chỉ ngồi ngẩn người ở đó, cũng chẳng rõ là đang nghĩ gì.
Thẩm Trĩ quay đầu lại, nói: “Anh rất ghét mùi thuốc à?”
Cô thấy Thẩm Hà có hơi trì độn, có lẽ là buồn ngủ. Dáng vẻ như vậy của anh cũng rất hiếm gặp, cũng có chút đáng yêu.
Thẩm Hà lắc đầu.
Anh nói: “Em uống thuốc à?”
Thẩm Trĩ gật đầu, sau đó hơi há miệng ra, lúng búng nói: “Bây giờ cảm thấy đều là vị này luôn.”
Nghe thấy thế Thẩm Hà dính sát lại.
Anh nghiêng người, đỡ lấy hai vai cô, trên mặt hiện ra biểu tình nghiêm túc. “Đâu có.” Anh nói, “Mùi không nặng lắm mà.”
Thuốc bắc nếm thì có vị đắng, nhưng lại có mùi thơm thoang thoảng của cỏ cây.
Thẩm Trĩ nhìn anh trong cự li gần, cũng chẳng rõ cảm xúc nào làm loạn, cô hoảng hốt rướn người lên trước, chẳng hề chuẩn bị gì mà hôn lên xương mày của Thẩm Hà.
Cô nghĩ, có lẽ cô lại bị mê hoặc mất rồi.
Nhưng mà bỗng chốc trên mặt Thẩm Hà có vẻ cứng đờ không ngờ tới. Gương mặt này đẹp đến nỗi có ngắm nhìn bao nhiêu lần cũng không chán. Khiến Thẩm Trĩ vô số lần thuyết phục bản thân không biết tiến bộ. Mà cô có điều không biết chính là, Thẩm Hà không hề thích vẻ mặt này của cô, có chút xấu hổ, rất lúng túng, cực kì dễ chuốc họa vào thân.
Anh không nói chuyện, cô cũng tỉnh táo lại.
Bỗng Thẩm Trĩ ý thức được bản thân mình làm cái gì.
Vậy nên, trong lúc anh vẫn chưa phản ứng lại cô nhanh chóng làm ra một chuyện khác_____