Thẩm Trĩ cũng hoảng loạn, đứng dậy ngay lập tức, sô cô la cũng chẳng buồn ăn nữa, chạy thẳng về phía phòng vệ sinh.
Nhưng không địch nổi phản ứng nhanh nhạy của Thẩm Hà, anh vươn tay ôm chặt lấy eo cô từ phía sau.
Anh đè lên lưng cô, rõ ràng là đang dùng váy ngủ của cô để chà mặt: “Em làm cái gì đấy?” Thẩm Trĩ chỉ cảm thấy anh cọ tới cọ lui rất ngứa ngáy, cô nhịn cười giãy giụa.
Cô định cố gắng tách bàn tay anh ra, nhưng anh càng bóp chặt lại. Hai người giằng co với nhau, cuối cùng vẫn là Thẩm Trĩ thắng. Thời gian mỗi lần bọn họ gây nhau quá dài, lâu dần sẽ thực sự diễn biến thành ẩu đả, chẳng ai biết đường mà thu tay. Thẩm Trĩ đá Thẩm Hà một phát, sau đó chạy vụt đi đánh răng.
Vì có công việc, nên hôm sau trợ lý tới rất sớm. Thẩm Trĩ cũng mang cặp mắt ngái ngủ sửa sang lại bản thân.
Thẩm Hà cũng đã thức dậy.
Anh đã kết thúc buổi tập sáng sớm, đang đun nước trong phòng bếp, có thể nghe thấy tiếng anh đang gọi điện thoại.
Hôm nay vẫn phải tiếp tục quay chụp.
Tài nguyên thời trang của Thẩm Trĩ luôn rất tốt.
Chuyện cô không đóng phim điện ảnh đã từng khiến rất nhiều người chế giễu. Có một cách nói chính là gương mặt không gánh nổi màn ảnh rộng, nhưng Thẩm Trĩ đã từng làm khách mời để trả nợ nhân tình, nhất là bộ phim có sự tham gia diễn xuất của diễn viên Nhật Hàn của năm nay, cô diễn vai một hoa khôi không có lời thoại không có cát xê, cũng có thể xưng tụng là sắc đẹp chấn áp bốn phương, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khán giả. Còn có một cách nói khác chính là cô không bằng lòng gánh vác áp lực phòng vé, đóng vai phụ thì hơi mất giá. Cái này thì còn coi như đáng tin cậy, Thẩm Trĩ cũng thừa nhận điểm này.
Trong giới thì điện ảnh được công nhận cao cấp hơn phim truyền hình một bậc, nhưng quả thực cô chẳng có lòng cầu tiến. Ngoài ra nói dễ nghe hơn chút thì là tôn trọng ý kiến của nghệ sĩ, nói khó nghe thì chính là người đại diện vướng mắc quá nhiều tình cảm cá nhân vào trong công việc.
Đóng phim truyền hình đã đủ đảm bảo chất lượng cuộc sống cao cấp, cô cũng chẳng có môn nghệ thuật nào muốn theo đuổi, còn có điều gì bất mãn, mà phải tự kiếm phiền toái cho mình?
Nhưng mà, sức ảnh hưởng của Thẩm Trĩ trong giới truyền hình là không thể nghi ngờ.
Vậy nên cho dù không đóng phim điện ảnh, cũng có thể hoàn toàn đủ sức nặng lọt vào mắt xanh của tạp chí thời trang hàng đầu [NNI].
Chụp xong ảnh trang bìa, xác nhận hình ảnh ổn thỏa đã tới nửa đêm.
Thẩm Trĩ đeo tai nghe giảm tiếng ồn, thay bộ quần áo thể thao nhẹ nhàng hơn, thấy Đinh Nghiêu Thải lo âu đi tới.
“Ông xã em gây ra họa gì rồi hả?” Chị ta nói, “Sao trợ lý của đạo diễn Hoàng lại liên hệ với em?”
“Đạo diễn Hoàng? Đạo diễn Hoàng nào cơ?” Thẩm Trĩ nghi ngờ.
Đinh Nghiêu Thải nói: “Hoàng Chính Phi.”
Thẩm Trĩ có duyên gặp mặt mấy lần với ông đạo diễn này, nhưng mà trò chuyện thì vẫn là lần đầu tiên. Trong đầu cô vụt qua mấy câu đánh giá liên quan đến ông ta, cơ bản đều xuất phát từ miệng của Thẩm Hà, toàn là nhận xét tiêu cực đến cực điểm.
Không cần biết nói ra sao, Thẩm Trĩ cũng không hề ngờ tới Hoàng Chính Phi sẽ hi vọng cô đồng hành tới Việt Nam.
Theo lý mà nói quá trình quay chụp cần được bảo mật, Hoàng Chính Phi mời cô, chắc chắn có lý do của riêng mình.
Thẩm Trĩ kìm lòng không đậu khẽ nói: “Dự toán của đoàn làm phim dư giả thế sao ạ?”
“Người ta ra ngoài chơi đều ngồi máy bay riêng đấy.” Đinh Nghiêu Thải lạnh lùng dội một câu.
Lịch trình gì đó khó sắp xếp, cộng thêm việc bôn ba bên ngoài, tới một nơi xa xôi như vậy cũng chẳng phải chuyện gì tốt.
Càng huống hồ, nếu đi rồi, tất nhiên sẽ phải tương tác với Thẩm Hà.
Thẩm Trĩ nói: “Việt Nam hiện giờ đang là mùa mưa mà.”
*
Ngày Thẩm Trĩ và Lương Nghi hẹn gặp mặt bàn bạc, chẳng rõ là ai thông báo với cánh truyền thông. Tin tức bị lộ ra ngoài, khiến Đinh Nghiêu Thải vừa mới bắt đầu đã tức điên lên, ước gì có thể quyết đấu một trận sống còn với Hoa Tử Sâm đang đi tới.
Hơn nữa, trong cuộc xã giao trước đó gặp được người quen cũ cũng tham gia.
Bố anh ta đã nghỉ hưu, hiện nay trong tình trạng rút tay không lo liệu nữa, thời gian gần đây con trai độc nhất mới quay về tiếp quản, trông thấy Thẩm Trĩ, anh ta cười híp mắt vẫy tay với cô.
Cho dù trước đó đối chọi gay gắt, tính kế và đề phòng vẫn bị cắn một phát, nhưng ngoài mặt vẫn nói cười giả lả, hoàn thuận êm đềm.
Thái độ của Lương Nghi bên này khá mơ hồ.
Điều rõ ràng duy nhất chính là Thẩm Trĩ không thể hủy hợp đồng.
Nhượng bộ lớn nhất mà bọn họ có thể làm được chính là không đóng băng và can dự vào chuyện của cô.
Chỉ đơn giản là cảnh cáo cô, công ty đã dùng tới cách giết địch một nghìn tự tổn tám trăm, khiến người ta khó lòng mà không nghi ngờ đây là dùng việc công để trả thù riêng, cho nên bắ buộc phải nhận được bồi thường.
Cũng chẳng rõ Lương Nghi đang chột dạ, hay là cảm thấy Thẩm Trĩ vẫn còn tiềm năng có thể vắt kiệt nữa, trước kia chẳng phải là chuyện gì to tá, không cần thiết phải gây nhau cương cứng tới mức này, nói tóm lại sau mấy lần bàn bạc, cuối cùng vẫn đồng ý.
Sau khi cuộc đàm phán kết thúc, cơn giận dữ hoàn toàn tan hết là điều không thể, nhưng ít nhất cũng không còn giương cung bạt kiếm nữa.
Thẩm Trĩ bắt tay với Hoa Tử Sâm, một cao tầng khác của công ty cũng ở bên cạnh, cô cũng mang nụ cười như có như không đưa tay qua.
“Thẩm Trĩ, lâu lắm không gặp, cô cũng có tài rồi. Dạo này có nhận phim không? Nếu sức nặng không đủ, tôi có thể hẹn đạo diễn dùng một bữa giúp cô.” Tuổi tác của đối phương lớn hơn Thẩm Trĩ khoảng hai giáp, mái tóc hoa râm, bụng bia to tưởng, nhưng quả thực trong tay nắm rất nhiều tài nguyên và lợi ích, “Có muốn cùng tới Hy Lạp chơi không?”
Vẻ mặt Thẩm Trĩ thản nhiên, chậm rãi từ tốn kiếm cớ chối từ: “Ngài đúng là người thích nói đùa. Thời gian này tôi phải cùng anh nhà đi quay phim, thực sự không đi nổi. Hơn nữa, trẻ tuổi xinh đẹp nhiều như thế, làm gì tới lượt tôi đi cùng chứ.”
Đối phương cũng cười.
Những người xung quanh cũng chuyển chủ đề sang cô minh tinh đang nổi gần đây. Trong mắt fan hâm mộ, bọn họ cao quý không thể với tới, nhưng mà, ở trong mắt tư bản và quyền lợi, bọn họ cũng chẳng qua chỉ là một cơ thể trẻ tuổi tươi mới và là một món thương phẩm có giá trị mà thôi.
Mọi thứ đã sớm thành thói quen, trở thành phép tắc tồn tại tự nhiên.
Thẩm Trĩ ngồi trên xe, sau khi về nhà, Đinh Nghiêu Thải bắt đầu dị nghị với cô về thỏa thuận ly hôn giữa Thẩm Trĩ và Thẩm Hà.
Xử lý tài sản là bọn họ đã thảo luận trước kết hôn và khi vừa mới kết hôn, bản thỏa thuận ly hôn này của Thẩm Trĩ cũng căn cứ vào kết luận của khi đó. Nhưng hoàn cảnh đã biến đổi, hiện nay có khá nhiều thứ đã biến động.
Ví dụ như khi mới bắt đầu bọn họ thuê nhà ở, sau đó là vì phát hiện ra quá thích căn nhà hiện tại, hai người phút chốc nóng đầu đã chia đều tiền ra mua___Đối với bọn họ của năm đó mà nói, đó thực sự là một khoản tiền khổng lồ. Đáng nhắc tới nhất là, vì mức tiêu phí của bọn họ tăng lên hơn trước kia, khiến tin tức Thẩm Trĩ bị người ta bao nuôi ầm ĩ lên, hai người đành bất đắc dĩ chạy đi thuê nhà ở hơn nửa năm.
Đinh Nghiêu Thải không nén nổi lau mồ hôi hột: “Thực sự không biết nói hai đứa cái gì mới tốt.”
“Vâng?” Thẩm Trĩ chưa nghe hiểu.
“Tại sao có thể vừa bàn bạc thỏa thuận ly hôn lại vừa tiếp tục trải qua cuộc sống của hai người thế?” Đinh Nghiêu Thải thở ngắn than dài.
Mới bắt đầu, Thẩm Trĩ cũng chẳng hiểu nổi.
Mấy ngày gần đây, Thẩm Trĩ vẫn luôn chuẩn bị đủ các chuyện để ly hôn hòa bình, bên Thẩm Hà cũng phối hợp tích cực với toàn bộ lưu trình ly hôn trong hòa bình. Thế nhưng quan hệ giữa hai người họ lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào.
Thậm chí có thể nói thế này, tình cảm giữa hai người họ dường như còn tốt hơn trước kia.
Đinh Nghiêu Thải nói: “Tại sao?”
Thẩm Trĩ không trả lời.
Có lẽ bọn họ cần một cơ hội.
Cô cần đảm bảo bản thân mình có thể thoát ra bất cứ lúc nào, mà anh cũng chấp nhận có quyền buông tha cô. Bọn họ quen thuộc với đối phương quá lâu, đã ngầm thừa nhận bản thân và đối phương là một chỉnh thể không thể tách rời. Cho nên, cơ hội này mới trở thành hiếm có khó được, và quan trọng nhất.
Anh có thể rời bỏ tôi, tôi cũng có thể rời bỏ anh.
Để chúng ta tạm gác lại lựa chọn lợi ích.
Mà bọn họ đang hưởng thụ cơ hội như thế này.
*
Thẩm Trĩ làm xong các bước dưỡng da, sau đó trợ lý lái xe đưa cô về nhà. Cô ngồi trên xe đọc kịch bản, điện thoại bỗng rung lên, cô vừa lôi ra, nét mặt vốn nghiêm túc cũng thả lỏng hơn nhiều.
Thẩm Hà nói: “Em đang ở đâu vậy?”
Thẩm Trĩ nghĩ ngợi, sau đó gõ chữ trả lời: “Chuẩn bị về nhà. Sao thế?”
Anh nói: “Có phải em ngồi trên xe chị Thải không? Chiếc màu khói ấy.”
“Phải đó,” Thẩm Trĩ nói, “Nhưng mà là trợ lý lái. Sao anh biết vậy?”
Câu cuối cùng cô còn chưa gõ xong, Thẩm Hà đã gọi tới. Giọng nói của anh rất thong dong nhàn nhã, nghe có vẻ rất lười biếng, cực kì thoải mái: “Tôi nhìn thấy em rồi. Bảo Tiểu Đông xuống xe.”
Thẩm Trĩ chẳng hiểu ra sao. Chỉ bảo trợ lý làm theo y như thế.
Tiểu Thu đậu xe bên lề đường, vừa mới xuống xe. Chẳng bao lâu, một chiếc xe khác cũng dừng bên lề đường, Thẩm Hà mang quả tóc rối tung, đeo khẩu trang và kính mát xuất hiện. Anh vội vã chào hỏi với Tiểu Thu, sau đó thay thế vị trí của cô ấy ngồi lên ghế lái. Để Tiểu Thu lên chiếc xe mà anh vừa lái tới.
“Đi đi đi.” Vừa lên xe, Thẩm Hà đã mở miệng.
Thẩm Trĩ quay sang nhìn Tiểu Thu: “Anh có thể đừng lúc nào cũng đột ngột thế này được không hả?”
“Trên xe có vệ sĩ với Long Nhật nữa, không sao đâu.” Thẩm Hà nói xong, vui vẻ mở bản đồ dẫn đường lên.
Thực ra rất nhiều nghệ sĩ đều không tự mình lái xe.
Chẳng phải bởi vì bằng lái xe thi khó đậu tới mức nào, mà một khi xảy ra tai nạn giao thông, treo bằng không thể nào giải quyết được vấn đề. Đó là một ván đặt cược có thể hủy hoại kế sinh nhai của nghệ sĩ, nên rất nhiều người không dám liều mạng.
Nhưng Thẩm Hà và Thẩm Trĩ chỉ muốn bớt chuyện.
Hai người đã đạt được sự nhất trí trong việc “Làm nghệ sỹ lớn, trải qua những ngày bình dị” mọi thứ bắt đầu từ những việc đơn giản nhất.
“Đi đâu vậy hả?” Nói xong, Thẩm Trĩ nhìn qua điểm đến trên bản đồ dẫn đường của anh.
“Đi chơi đó,” Thẩm Hà nói, “Tôi muốn đi đánh bolling.”
Sau đó, Thẩm Trĩ trơ mắt nhìn Thẩm Hà gọi điện cho câu lạc bộ bóng bolling đặt lịch, sau khi đề ra yêu cầu, anh đạp thẳng chân ga chạy tới đó.
Trong câu lạc bộ được bảo mật tuyệt đối, bọn họ lái thẳng xe vào bên trong, bước vào đó trong ánh nhìn chăm chú có thể chấp nhận được.
Thẩm Trĩ chưa từng tới chỗ này, nhưng có ấn tượng với bức ảnh trên dòng thời gian của bạn bè. Nơi đây thuộc sở hữu của một đồng nghiệp nào đó, mở ra để cung cấp dịch vụ cho bản thân và bạn bè, điểm nổi bật nhất ở đây chính là khiến cho nhân vật của công chúng cũng có thể lui tới thoải mái.
Quầy bar cửa hàng bên trong có bán bánh kếp.
Bổng sải bước của Thẩm Trĩ không nhúc nhích được, đứng nguyên ở chỗ cũ nhìn chằm chằm.
Thẩm Hà đang vội muốn đánh bóng bolling, nhưng vẫn quay người lại, ra hiệu cho cô muốn ăn thì ăn đi.
“Không được, món này ăn hai miếng là ngấy lắm rồi. Sẽ lãng phí lắm đó.” Thẩm Trĩ nói.
Thẩm Hà lại rất thẳng thắn, nói như lẽ đương nhiên: “Vậy em đưa tôi ăn không phải là ổn rồi sao.”
Cô nhìn anh, anh nhìn lại cô.
Cuối cùng Thẩm Trĩ mua một chiếc bánh kếp kem bơ hoa quả.
Cô ăn mấy miếng, sau đó giao cho Thẩm Hà luôn.
Thẩm Hà cầm lấy thìa ngồi một bên chậm rãi ăn hết, Thẩm Trĩ sung sướng đánh một trận bóng.
Cô chưa từng đánh môn này, may mà có Thẩm Hà hướng dẫn. Hai người mỗi người đánh một lượt, làm mới máy tính điểm.
Sau khi kết thúc, bọn họ lại xuống khu trò chơi dưới lầu.
Thẩm Trĩ cực kì không thích những trò chơi kích thích, vậy nên sau đó chỉ chuyên tâm câu cá, nhìn chăm chú vào đó. Thẩm Hà chạy xe đua hai vòng, cuối cùng lại chạy tới bên cạnh cô, yên lặng nhìn cô câu cá.
Thẩm Trĩ chơi trò câu cá rất kiên nhẫn.
Thẩm Hà đứng xem cũng rất kiên nhẫn.
Hai người yên lặng ngồi đó đợi cá.
Có cá mắc câu, Thẩm Trĩ vui mừng nhảy lên. Lọn tóc chưa được buộc chặt xõa xuống bên má, Thẩm Hà nhìn thấy, thản nhiên giúp cô sửa sang lại.
Sau đó bọn họ đi tư vấn tâm lý cá nhân.
Bác sĩ tâm lý vui vẻ trò chuyện rất nhiều thứ với bọn họ, giới thiệu khá nhiều sách, lại trùng hợp đều tới phòng tập yoga với Thẩm Trĩ. Vừa ra ngoài, Thẩm Trĩ đã lên giao diện mua sắm bỏ rất nhiều sách vào giỏ hàng.
Khi quay lại xe, Thẩm Trĩ hạnh phúc tràn đầy, tâm trạng cũng vô cùng tốt: “Tiếp sau đây thì sao? Tiếp sau đây đi chỗ nào chơi vậy?”
Thẩm Hà không vội khởi động xe, anh cúi người xuống, gục đầu vào vô lăng, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ.
“Em muốn đi đâu?” Anh hỏi.
Cô nhìn anh.
Bọn họ đã kết hôn nhiều năm rồi, Thẩm Hà đã từng nổi cáu, thi thoảng cũng chê nhạo châm chọc cô; cô cũng thạo nghề bởi lông tìm vết, thậm chí còn vì một chuyện chẳng hề liên quan mà nổi điên với anh. Giữa bọn họ có quá nhiều những lần tranh cãi không rõ ràng, không thể chấp nhận, cho dù mỗi người một ngả ngay lập tức cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng mà, Thẩm Trĩ vĩnh viên luôn thành thật với Thẩm Trĩ. Anh tuyệt đối sẽ không vì những lần va chạm mà sinh lòng oán hận, sau khi xong việc luôn tự kiểm điểm bản thân, điều chỉnh lại nhịp điệu. Thẩm Trĩ cũng đạt được quá nhiều lợi ích bởi điều này, chỉ cần bước xuống theo bậc thang được trải sẵn, hai người vẫn có thể tiếp tục chung sống hòa bình.
Thẩm Trĩ đánh giá anh liên tục, nụ cười trên mặt dần dàn nở rộ.
Thẩm Hà không hiểu nổi, tiếp tục dùng ánh mắt chất vấn.
“Đi nơi nào cũng được sao?” Cô nói.
Thẩm Hà do dự chốc lát, trả lời một cách khách quan: “Những nơi đông người có lẽ không tiện lắm….Em muốn ra nước ngoài chơi không?”
Là nhân vật của công chúng, ra nước ngoài du lịch sẽ càng tự do hơn. Dù sao độ nổi tiếng thấp, hành động và chọn lựa cũng đầy đủ hơn.
Thẩm Trĩ lắc đầu.
Cô mỉm cười nói: “Cái đó thì sau này có thể đi. Hiện tại thì, muốn tới phòng tập thể hình.”
Ý của cô là để Thẩm Hà về trước, nhưng mà anh lại tiện thể nói: “Tôi đi cùng em.”
“Anh cũng muốn đi à?”
Anh phủ nhận: “Tôi đợi em ở bên ngoài.”
Bọn họ nhìn nhau mấy giây, sau đó vẫn là Thẩm Trĩ phá vỡ tĩnh mịch trước.
“Anh có nhất thiết phải đối xử tốt với tôi như vậy không? Phải chăng là có chuyện muốn cầu tôi?” Cô phân tích hợp tình hợp lý, ngẫm nghĩ một hồi, bỗng nhiên cô tỉnh ngộ, “Tôi biết rồi.”
Thẩm Hà không nhúc nhích, đợi cô nói tiếp.
Hai mắt Thẩm Trĩ xẹt qua tia sáng: “Sao anh biết tôi đang trong kì an toàn?”
Tác giả có lời:
Cô Thẩm nữ: có phải anh thèm cơ thể của tôi không?