Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1064: Gia Thế tiêu điều



~ Edit và Beta: Lá Mùa Thu | Type: Thiên Diệp não tàn si Diệp Thần ~

Vòng chung kết tiến hành với khí thế hừng hực, đoàn người Hưng Hân lại nhận lời mời của Lâu Quan Ninh ở lại câu lạc bộ Nghĩa Trảm mấy ngày. Mỗi ngày hai bên đều mở kèo PvP Vinh Quang, cùng nhau theo dõi các trận đấu đang diễn ra, ngoài ra Lâu Quan Ninh cũng muốn bàn bạc với Hưng Hân về khả năng đôi bên tiếp tục hợp tác về sau.

Sau này hai đội sẽ là đối thủ trực tiếp, xung đột chính diện chứ không còn như trước nay nữa. Động tác của Lâu Quan Ninh coi như mích lòng trước được lòng sau thôi.

Ở chơi mấy ngày, Hưng Hân rốt cuộc cũng phải quay về. Trước lúc tạm biệt, Lâu Quan Ninh kín đáo báo một tin với Diệp Tu: “Bên Gia Thế hình như muốn bán ra Nhất Diệp Chi Thu, đang thăm dò ý của tụi tui.”

“Ồ?” Thế mà Diệp Tu rất bình thản, “Ông có tính mua không?”

“20 triệu… chắc thôi…” Lâu Quan Ninh như cố ý hay vô tình, tiết lộ cho Diệp Tu mức giá, sau đó cười khổ, “Trình độ bây giờ của tụi tui mà cầm vào nhân vật kiểu đó thì phí quá.”

“Biết nhìn nhận tình thế rồi đó!” Diệp Tu khen ngợi.

“Từ từ cũng phải tiến bộ chứ!” Lâu Quan Ninh cười.

“Ừ thôi gặp lại sau đi!” Diệp Tu chào, quay lưng định đi.

“Khoan đã…” Lâu Quan Ninh hơi do dự, nhưng rồi vẫn mở miệng, “Nhất Diệp Chi Thu… nếu ông không đủ tiền thì cứ nói một tiếng.”

“Không cần đâu.” Diệp Tu cười, “Cũng như Gia Thế vậy, đều đã là quá khứ rồi.”

“Có thể đắp cho Tiểu Đường mà!” Lâu Quan Ninh chỉ vào Đường Nhu.

“Nếu em ấy muốn thì để em ấy tự mua.” Diệp Tu nửa đùa nửa thật.

Lâu Quan Ninh ngẩn người, sực nhớ ra thân phận của Đường Nhu. Hắn ha ha cười, cuối cùng bắt tay chào tạm biệt với Diệp Tu, không nhắc đến chuyện này nữa.

Thành phố H, câu lạc bộ Gia Thế.

Đã ngừng huyên náo hết mấy ngày, câu lạc bộ Gia Thế bây giờ dưới ánh nắng chói chang giữa hè lại có vẻ tiêu điều. Không còn fan hâm mộ ngồi biểu tình ngoài câu lạc bộ nữa, các tờ rơi, biểu ngữ dán đầy tường cũng đã bị công nhân vệ sinh thanh lý sạch, chỉ còn thấy vài vết tích mơ hồ.

Cửa lớn Gia Thế vẫn đóng chặt như trước, người sống xung quanh đều nói không thấy cánh cửa ấy mở ra bao giờ.

Lúc này trước cửa lớn, Diệp Tu đang ngẩng đầu nhìn logo chiến đội Gia Thế treo tít trên cao. Hồi trước, logo chiến đội cứ mỗi cuối tuần sẽ mướn người về lau chùi 2 lần. Mà hôm nay, trải qua mấy ngày không được chùi rửa, nó trông có vẻ lu mờ đi nhiều.

Cạch…

Cửa lớn có người thận trọng hé ra một cái khe, nửa cái đầu ló ra ngoài nhìn, thấy Diệp Tu thì sửng sốt, bèn đẩy cửa rộng hơn tí nữa.

Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh bước vào, cửa lớn lập tức lại đóng chặt sau lưng bọn họ. Gia Thế bên trong cũng quạnh quẽ hệt như phía ngoài, ở đại sảnh mà không có lấy một bóng người. Cả hai cùng nhau hướng về phía trung tâm huấn luyện, nơi đó gần như chính là toàn bộ trọng tâm sinh hoạt của tuyển thủ Gia Thế: ăn, ở, huấn luyện,… Ngoại trừ lúc đi đánh giải, tuyển thủ thường sẽ không rời nơi này một bước. Cuộc sống đó, Diệp Tu đã trải qua rất nhiều năm.

Vào trong, lên lầu, đi về phía nơi ở của tuyển thủ, lúc ngang qua phòng huấn luyện, Diệp Tu thình lình nghe thấy tiếng bàn phím và chuột truyền đến từ bên trong.

Là Vinh Quang.

Diệp Tu nghe thấy âm thanh game mà hắn vô cùng quen thuộc. Có khi chỉ cần nghe tiết tấu gõ phím và click chuột, hắn thậm chí cũng sẽ tưởng tượng ra được người ngồi chơi đang thao tác gì.

Vào lúc này mà vẫn còn người đang đánh Vinh Quang trong phòng huấn luyện Gia Thế?

“Em đi dọn đồ trước, anh vào nhìn qua một chút.” Diệp Tu nói.

“Vâng.” Tô Mộc Tranh gật đầu, bước tiếp về phía phòng mình bên khu kí túc xá tuyển thủ. Diệp Tu thì rẽ vào phòng huấn luyện.

Cửa phòng huấn luyện không khóa, Diệp Tu nhẹ nhàng bước vào, lập tức nhìn thấy bóng người đang ôm bàn máy. Người đó đang đánh Vinh Quang, đấu trường trong game, nhân vật sử dụng là một pháp sư chiến đấu, lúc này đang cùng đối thủ chiến đến kịch liệt. Có điều bằng vào trình độ của Diệp Tu, liếc qua một cái là nhìn ra được tình hình. Quả nhiên như hắn nghĩ, chưa tới một phút sau, pháp sư chiến đấu bị đối thủ last hit ngã xuống…

“Kém quá.” Diệp Tu nói.

Người ngồi trên ghế quay phắt đầu lại, nhìn thấy Diệp Tu đứng sau lưng, lập tức ngơ ngác, nhưng cả nửa buổi cũng không mở miệng.

Đào Hiên…

Vào thời điểm thế này, người nằm nhoài trên máy chơi Vinh Quang trong phòng huấn luyện Gia Thế lại là ông chủ Đào Hiên, ông chủ mà mọi thường ngồi tít trên cao, dù có đến phòng huấn luyện cũng chỉ để đốc thúc công việc ấy.

Diệp Tu móc ra gói thuốc lá, thành thạo giũ một điếu ngậm lên miệng, lại đưa về phía Đào Hiên: “Có cai chưa?”

Đào Hiên ngẩn người, sau đó đưa tay ra: “Cho một điếu đi!”

Đốt thuốc, Đào Hiên rít sâu, vẻ mặt như thể đã tìm thấy cái gì đó vỗ về lòng mình.

“Rao bán sao rồi?” Hút được chừng nửa điếu thuốc, Diệp Tu mới đột nhiên mở miệng hỏi.

“Không suôn sẻ lắm.” Đào Hiên nói, “Câu lạc bộ lớn quá, chẳng bao nhiêu người dám mua. Mà bây giờ lại không có tư cách đánh giải, nguy cơ cao, có gặp mấy bên rồi, ai cũng ép giá quá đáng, không kí được.”

“Vậy rồi sao?” Diệp Tu hỏi.

“Xẻ ra bán.” Đào Hiên nói.

“Rồi sao nữa?” Diệp Tu hỏi.

“Sao nữa hả…” Đào Hiên ngớ người, “Ai mà biết.”

Ừ, hắn không biết…

Dù bán nguyên câu lạc bộ Gia Thế hay xả hàng thanh lí, nói chung hắn vẫn có thể thu hồi một khoản vốn lớn. Nhưng thời điểm rao bán lúc này khá tệ. Bên bán không thể không bán, còn có tình thế nào tệ hơn như vậy được nữa? Nhìn nhận rõ điều đó, bất kể ai tới mua cũng có thể thoải mái ra giá, ép giá cho tới khi nào hắn chịu giảm thì thôi.

Đào Hiên xưa nay luôn nhắm đến việc tối đa hóa lợi ích, nhưng đến sau cùng, lại chỉ có thể trơ mắt mà nhìn giá trị tài sản vốn có cứ bị người ta dìm hàng từng chút một, thật có khác gì một pha trào phúng đâu.

Nhưng bất kể thế nào, tóm lại Đào Hiên vẫn sẽ lấy về được khoản vốn không nhỏ. Nhưng rồi sau đó thì sao? Sau đó cái gì chứ, giới Vinh Quang liệu còn mảnh đất nào cho hắn đặt chân nữa chăng? Có thể làm bạn với hắn, chỉ sót lại món tiền bán Gia Thế này thôi.

Sau đó…

Đào Hiên đã nghĩ đến chuyện về sau, nhưng hắn nghĩ không ra. Cầm trong tay một số tiền lớn đến vậy, đối với bất kì người nào khác đều là hạnh phúc, nhưng bản thân hắn mông lung lắm, hắn phát hiện mình dường như đã rơi vào tình cảnh nghèo đến mức ngoài tiền ra thì không còn gì cả. Hắn không biết phải làm sao thoát khỏi tình cảnh đó. Dùng số tiền này đi đầu tư? Đi kinh doanh cái khác? Đào Hiên có nghĩ tới rồi, nhưng nghĩ kiểu gì cũng không hứng thú. Có vẻ như còn không vui bằng ôm bàn phím đánh vài ván Vinh Quang nữa kìa.

Vinh Quang.

Ban đầu hắn cũng là một người chơi, chứ nếu không làm sao quen được Diệp Tu, quen được Tô Mộc Thu chứ? Nhưng trình hắn có hạn, tuổi lại lớn, không cách nào trở thành tuyển thủ đứng trên sân đấu, cuối cùng chỉ đành làm người điều hành chiến đội.

Một người xông pha trên chiến trường, một kẻ trù định kế hoạch dưới thương trường.

Đào Hiên vốn cho rằng bọn họ sẽ tổ hợp tốt nhất, ai ngờ hắn phát hiện, họ càng đi càng xa rời nhau.

Nơi thương trường không nói cảm tình, hắn bắt đầu theo đuổi việc tối đa hóa lợi ích thương mại, mà tên kia thì vẫn chỉ biết đánh đánh, giết giết trên sàn thi đấu như ngày xưa, không chịu theo kịp bước tiến của mình.

Dần dần, Đào Hiên cứ nghĩ, nếu không phải tên này kéo chân mình, Gia Thế hiện tại sẽ tỏa sáng đến mức nào?

Sau đó Gia Thế hết năm này đến tháng nọ không có thành tích cao, ý nghĩ ấy càng lúc càng chiếm cứ đầu óc Đào Hiên. Người bạn hợp tác mà hắn từng xem là tổ hợp tốt nhất, nay trong mắt hắn, đã trở thành chướng ngại lớn nhất hạn chế Gia Thế phát triển.

Cuối cùng, hắn đã ra tay đuổi Diệp Tu đi. Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, mọi việc xảy ra đến nước này là bởi mình bị thương trường dồn ép, hay bởi đáy lòng ôm đố kị? Đào Hiên không biết. Hắn chỉ nhớ rằng, mỗi lần nghĩ nếu không phải tên này kéo chân mình, hoặc nghĩ nếu mình mới là Đấu Thần, nếu mình mới là Nhất Diệp Chi Thu, để cho mình dẫn dắt Gia Thế, Gia Thế chắc chắn sẽ càng thêm phồn thịnh, xuất chúng hơn hiện nay nhiều.

Vinh quang trên sàn đấu, phải chăng mình cũng khao khát? Dù sao đi nữa, mình cũng từng là một người chơi Vinh Quang…

Nhưng bây giờ nghĩ tới mấy thứ này để làm gì nữa chứ?

Đào Hiên cười khổ lắc đầu, đột nhiên cửa phòng huấn luyện lại cạch một tiếng vang lên, có người đẩy cửa bước vào.

Diệp Tu vốn dĩ cho rằng Tô Mộc Tranh tới, ai ngờ quay đầu nhìn lại, mới thấy đó là Khưu Phi đang đi vào phòng huấn luyện.

“Tiền bối…” Nhìn thấy Diệp Tu, Khưu Phi cũng ngạc nhiên.

“Đã lâu không gặp.” Diệp Tu cười, chào cậu một tiếng.

Nhưng ngay sau đó bỗng thấy Khưu Phi nhíu mày nhìn hai người: “Trong phòng huấn luyện không cho hút thuốc.”

Trong phòng huấn luyện không cho hút thuốc? Hai người đều sửng sốt. Đây đúng là quy định của câu lạc bộ đấy, nhưng bây giờ còn ai buồn tuân thủ những quy định đó nữa?

Một ông chủ câu lạc bộ, một cựu đội trưởng át chủ bài của chiến đội, cứ thế mà ngu mặt dập tắt thuốc, rồi cùng nhau quay qua nhìn Khưu Phi đi thẳng một mạch về chỗ ngồi mọi ngày của mình, ngồi xuống, mở máy lên, bắt đầu chạy chương trình huấn luyện trên màn hình.

Huấn luyện?

Diệp Tu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường.

9:00.

Đúng, đây chính là giờ huấn luyện mỗi sáng của chiến đội Gia Thế. Thường thì buổi sáng sẽ luyện thao tác tổng hợp bằng chương trình chuyên dụng, buổi chiều mới vào platform Vinh Quang thật. Lúc này Khưu Phi đang nề nếp tiến hành bài huấn luyện buổi sáng, ở vào thời điểm chiến đội Gia Thế không biết có sẽ tồn tại được không.

Diệp Tu ngây ra một lúc. Cuối cùng hắn chỉ nở nụ cười, đứng dậy rời khỏi phòng huấn luyện. Còn Đào Hiên? Vẫn ngồi nơi đó nhìn Khưu Phi chăm chú luyện tập, nhìn rất rất lâu.

Ra ngoài rẽ hết mấy khúc ngoặt, đi chưa bao lâu, Diệp Tu bỗng thấy một bóng người như cô hồn lướt qua trước mặt mình. Người đó nhanh chóng bước lùi ba bước, về lại cái góc cua mà hắn vừa chui ra, vẹo cổ qua trợn mắt nhìn Diệp Tu.

“Lão Diệp? Ông về rồi à?” Hắn đột nhiên hỏi.

“Tui ghé qua thôi.” Diệp Tu cười cười, “Ông đang làm gì đó?”

“Mọi bộ phận đều ngưng làm cả rồi nên tui cũng phải đi, haizz, tiếc quá, tui mới phát hiện ra phương án mới…” Người nọ hầm hừ. Công việc của các bộ phận đình chỉ, các nhân viên chắc chắn đều phải thất nghiệp, thế mà tên này lại chỉ lo tiếc phương án hắn mới phát hiện không thể áp dụng.

“Thôi, Dung Phi, qua ôm khâu nghiên cứu bên tui đi!” Diệp Tu nói.

“Bên ông?”

“Ừ, chiến đội Hưng Hân.” Diệp Tu nói.

“Ể, nghiên cứu cái gì?”

“Nhiều lắm, ví dụ như… Ô Thiên Cơ. Có từng nghe qua chưa?” Diệp Tu nói.

“Ô Thiên Cơ!” Hai mắt người này vụt sáng, hỏi ngay: “Chừng nào đi?”
— QUẢNG CÁO —