Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1065: Không bao giờ quay về



Edit & beta: Lá Mùa Thu

Nếu bàn về chức vụ, Quan Dung Phi bất quá chỉ là một nhân viên bình thường ở phòng kỹ thuật Gia Thế. Nhưng nếu bàn về tầm quan trọng, hắn mới là chủ chốt thật sự của phòng kỹ thuật. Lòng cuồng si của hắn đối với việc nghiên cứu các loại trang bị bạc không hề thua kém sự truy cầu thắng lợi của tuyển thủ chuyên nghiệp. Bây giờ nghe thấy ba chữ Ô Thiên Cơ, tên này đã chịu hết nổi muốn phi ngay, khiến Diệp Tu dở khóc dở cười: "Chờ lát đi ba!"

Nói xong bỗng thấy Tô Mộc Tranh từ trong phòng bước ra, tay xách theo vali to khủng. Chuyến này về chủ yếu là để dọn đồ cho cô.

"Dung Phi cũng đi chung với mình luôn." Diệp Tu nói với cô.

"Thật ạ?" Tô Mộc Tranh cười hì hì nhìn Quan Dung Phi, "Vậy anh đỏ rồi, thứ đáng cho anh làm bên đó nhiều lắm."

"Giờ đi được chưa?" Cái kiểu nhấp nhổm của Quan Dung Phi nếu để người Gia Thế nhìn thấy chắc sẽ nhức nhối lắm. Gì thì gì, đã làm việc ở Gia Thế suốt bấy nhiêu năm, tên này thế mà một chút tình cảm cũng không có. Bây giờ đúng là Gia Thế sắp giải tán thật, nhưng nhìn điệu bộ của hắn, nói không chừng lúc Gia Thế yên lành mà có ai đó chạy tới bảo: "Ê, đi nghiên cứu Ô Thiên Cơ không?" chắc hắn cũng xách dép phắn luôn!

Bên Gia Thế đã đụng độ Ô Thiên Cơ của Quân Mạc Tiếu trong game và báo lên câu lạc bộ từ lâu rồi, phòng kỹ thuật Gia Thế vì vậy có từng nghiên cứu về nó. Đấy là lần đầu tiên Quan Dung Phi tiếp xúc với tác phẩm thiên tài này. Tuy nhiên, phạm vi sử dụng của món vũ khí Ô Thiên Cơ chỉ gói gọn trong tán nhân, không có quá nhiều giá trị với Gia Thế nên họ không nghiên cứu sâu làm gì. Nhưng việc ấy không ngăn cản được Quan Dung Phi hễ có thời gian rảnh là cắm đầu nghiên cứu xem cái thứ này làm sao mà chế ra được.

"Đi luôn vậy đó hả? Không định đem theo cái gì hết?" Diệp Tu nhìn Quan Dung Phi, thiệt bó tay.

"Ế, đúng ha!" Quan Dung Phi vỗ cái bộp lên trán, té mất.

Và rồi không lâu sau, tên này lại cực nhanh chạy về, hai tay trống trơn, không thấy cầm cái gì theo nhưng mặt mày có vẻ yên tâm: "Rồi, xong rồi."

"Anh... đem cái gì theo vậy?" Tô Mộc Tranh hỏi.

"Tư liệu nghiên cứu Ô Thiên Cơ của anh, suýt nữa thì quên." Quan Dung Phi móc trong túi quần ra một cái ổ cứng di động, quơ quơ lên mấy cái rồi đút túi lại, mặt hớn hở nhìn hai người như muốn nói: Sao còn chưa đi?

"Go go go." Diệp Tu bèn xách vali giúp Tô Mộc Tranh. Ba người cùng nhau rời khỏi, giữa đường lại đụng trúng Đào Hiên đang từ phòng huấn luyện đi ra.

Nhìn thấy Quan Dung Phi chung một hội với Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, Đào Hiên đoán được ít nhiều nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu về phía ba người coi như chào một tiếng. Thế mà Quan Dung Phi liếc cũng không liếc ông chủ đã phát lương cho hắn ăn cơm suốt mấy năm nay, hất đầu đi tiếp.

"Mộc Vũ Tranh Phong, ông ra giá đi!" Diệp Tu nói với Đào Hiên.

Đào Hiên ngẩn người, không khỏi nhớ đến lời hứa lúc mình qua Hưng Hân tìm Diệp Tu. Khi ấy hắn vốn dĩ cho rằng Diệp Tu sẽ đòi Nhất Diệp Chi Thu, không ngờ lại là Mộc Vũ Tranh Phong.

"450k đi!" Đào Hiên nói.

Diệp Tu và Tô Mộc Tranh liếc mắt nhìn nhau.

Con số này dĩ nhiên không phải mức giá thật sự của Mộc Vũ Tranh Phong. Là nhân vật bậc thầy pháo súng đứng đầu Vinh Quang, Mộc Vũ Tranh Phong là hàng hiệu giá đúng, kêu 10 triệu cũng không đáng ngạc nhiên.

450k! Nếu đổi là người khác chắc chắn sẽ nghi ngờ mình nghe lầm, nhưng Diệp Tu và Tô Mộc Tranh lại biết rất rõ nguồn gốc của con số này. Đó chính là cái giá ban đầu Đào Hiên mua đứt Mộc Vũ Tranh Phong cho Gia Thế.

Thời đầu chiến đội thành lập, toàn bộ các nhân vật đều do tuyển thủ tự mày mò build ra trong game rồi ôm vào chiến đội. Bộ phận kinh doanh của câu lạc bộ lúc ấy đã ý thức được nhân vật mạnh chính là một trong những tài sản quan trọng nhất của câu lạc bộ, bèn tích cực thu mua, vì thế mới có hình thức như hôm nay: toàn bộ quyền sở hữu nhân vật đều thuộc về câu lạc bộ, hiếm khi nào sẽ thấy nhân vật thuộc về riêng tuyển thủ. Qua được giai đoạn khó khăn lúc đầu, ưu thế nguồn lực của câu lạc bộ càng lúc càng phát huy, đủ khả năng trực tiếp cung cấp nhân vật khi có thêm tuyển thủ gia nhập. Dĩ nhiên, những nhân vật này bá hơn hẳn nhân vật trong game mà bản thân tuyển thủ có sẵn.

Tô Mộc Tranh gia nhập liên minh vào mùa giải thứ 4, lúc đó đã rất hiếm tuyển thủ nào tự ôm theo nhân vật vào chiến đội. Đôi khi vì vài nguyên nhân đặc biệt, câu lạc bộ vẫn sẽ để tuyển thủ tiếp tục sử dụng nhân vật của mình, nhưng nhân vật trong game thường sẽ không quá mạnh nên nếu câu lạc bộ muốn thu mua cũng không trả giá quá cao, ký cho tuyển thủ một khoản vừa phải là được.

Mộc Vũ Tranh Phong được thu mua dưới bối cảnh đó. Mức giá 450k tuyệt đối không dễ thấy ở bất kỳ một nhân vật nào đem từ game ra, nếu không phải do Diệp Tu đã tiêu tốn kha khá công sức vào nhân vật này. Tuy vậy, nó cũng đã đủ cao với một nhân vật không tên không tuổi rồi.

Mộc Vũ Tranh Phong ngày ấy dĩ nhiên không thể sánh nổi với hôm nay.

Mộc Vũ Tranh Phong hôm nay, ngoài trang bị xa xỉ còn phải tính thêm chi phí nuôi acc nhiều năm, còn có hào quang danh tiếng bậc thầy pháo súng số 1 Vinh Quang nữa. Mua được một nhân vật như thế về sẽ không chỉ thăng cấp thực lực chiến đội, còn tăng thêm tên tuổi cho chiến đội.

Hồi hè mùa giải trước, chiến đội Luân Hồi thu mua nhân vật nhu đạo Áo Ướt Bay Loạn của Vi Thảo rồi bất ngờ tháo sạch trang bị đắp cho nhân vật nhà mình, một tình huống rất hiếm thấy. Thật ra cũng vì nhân vật Áo Ướt Bay Loạn có sức ảnh hưởng không quá lớn, không tới mức như Bách Hoa Liễu Loạn, chỉ bằng vào tình cảm yêu thương của fan dành cho nhân vật mà lăng xê được cả người điều khiển mới của nó lên đến hàng ngũ ngôi sao.

Áo Ướt Bay Loạn không đẳng cấp bằng, bị lột đồ xong là tàn phế luôn. Nếu đổi lại là nhân vật cấp thần nào khác, đừng nói kháng nghị của fan, bản thân Luân Hồi chắc chắn cũng không dám.

Mộc Vũ Tranh Phong ngày xưa chỉ trị giá 450k. Mấy năm trôi qua, dù thực lực nhân vật có đứng yên tại chỗ đi nữa thì với tiếng tăm hiện tại, Mộc Vũ Tranh Phong nhất định cũng không có mức giá này.

Đừng hỏi, đây chính là giá hữu nghị mà Đào Hiên dành cho bạn mình.

"Ok, vậy đi!" Diệp Tu gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Hắn có thể cảm giác được rằng, tất cả sẽ chấm dứt tại đây. Món giao dịch 450k này có lẽ là lần giao tình cuối cùng giữa đôi bên. Từ nay về sau ai đi đường nấy, liệu có còn gặp lại hay không thì không biết, nhưng những gì thuộc về quá khứ sẽ vĩnh viễn trôi xa.

"Cố lên." Đào Hiên đưa tay phải ra với Diệp Tu.

Diệp Tu nhìn nhìn, cuối cùng vẫn giơ tay nắm thật chặt.

"Cần ông nói?" Dứt lời, hắn quay lưng.

Quan Dung Phi vừa đi vừa dùng ánh mắt giục giã, làm Diệp Tu và Tô Mộc Tranh không thể không bước cho nhanh. Xuống tới trung tâm huấn luyện ở tầng trệt, bỗng nhìn thấy có hai người đang từ cửa chính đi vào.

"Chào cô Tô Mộc Tranh... đại thần Diệp Thu... à không, là đại thần Diệp Tu mới đúng." Người bên trái thấy họ bèn dừng bước, không những vậy còn lên tiếng chào, chỉ bỏ qua Quan Dung Phi vì thấy lạ mặt.

Diệp Tu ngu ngơ nhìn Tô Mộc Tranh. Hắn tuy cũng là một đại thần, nhưng đã "khiêm tốn" hết bao năm nên tình huống nó quen mình mà mình không biết bố nó rất hiếm khi xảy ra. Thế là chỉ có mỗi Tô Mộc Tranh gật đầu, cười chào lại.

Người kia không tự giới thiệu mà đột nhiên hỏi Tô Mộc Tranh: "Nghe nói cô định gia nhập chiến đội Hưng Hân?"

"Đúng thế."

"Vậy thật tiếc quá, tôi cứ hi vọng chúng ta có cơ hội hợp tác." Người kia nói.

Tô Mộc Tranh không tiếp lời, chỉ mỉm cười.

"Ok... cô và hai anh đây cứ tự nhiên, bọn tôi đi trước." Người kia không có ý định trò chuyện lâu hơn, bái bai đi luôn.

"Là người của Vi Thảo, thời điểm này tới đây chắc là muốn thu mua gì đó..." Tô Mộc Tranh không đợi Diệp Tu hỏi đã mở miệng giải thích. Trước đây Diệp Tu không xuất đầu lộ diện nên căn bản chỉ quen biết với tuyển thủ trong giới, còn các khâu khác nếu tránh được là sẽ ra sức tránh. Hắn chưa từng gặp người lúc nãy.

"À..." Nghe Tô Mộc Tranh nói, Diệp Tu gật đầu.

"Có thể là... liên quan đến việc chuyển nhượng Khưu Phi?" Tô Mộc Tranh suy đoán. Chiến đội Vi Thảo chưa bao giờ che giấu việc mình có ý với Khưu Phi. Hồi còn trong giai đoạn khiêu chiến họ đã thể hiện rõ hứng thú của mình, rằng bất kể Gia Thế thắng thua, Khưu Phi vẫn sẽ trở thành mục tiêu chuyển nhượng trọng điểm của họ. Với tình cảnh hiện nay của Gia Thế, vụ giao dịch này càng nghiêng hẳn về phía Vi Thảo.

Diệp Tu nghĩ đến bóng lưng hiện vẫn đang ngồi cặm cụi trong phòng huấn luyện kia, như mang trong mình quyết tâm dù trời có sập cũng sẽ không chịu buông tay.

Vi Thảo ư...? Liệu em ấy có sẽ đến Vi Thảo?

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cửa lớn lại bị đẩy ra, thêm một ai đó đi vào. Người này không chỉ Diệp Tu hay Tô Mộc Tranh, mà cả Quan Dung Phi cũng biết, bởi hắn chính là kẻ đảm nhiệm vị trí đội phó Gia Thế suốt một năm qua. Hắn phóng tầm mắt tin vào tương lai, đến với một Gia Thế đã bị K.O, đưa chiếc phao cứu sinh cho họ. Thế rồi phao cứu sinh không nổi, bản thân mình cũng chìm theo Gia Thế. Dáng Tiêu Thời Khâm nhìn qua có chút cảm giác thê lương. Trận chung kết vòng khiêu chiến kết thúc chưa được một tháng, nhưng người này dường như đã gầy đi trông thấy.

Đôi bên chạm mặt nhau ở cửa, không biết nói gì suốt một lúc lâu, đến khi Quan Dung Phi không nể nang ai mà tiếp tục xòe ra bản mặt mất kiên nhẫn.

"Cậu chưa đi à?" Diệp Tu mở miệng nói.

"Ừm." Tiêu Thời Khâm gật đầu.

"Sau này có tính toán gì chưa?" Diệp Tu hỏi.

"Không biết nữa." Tiêu Thời Khâm lắc đầu. Hi sinh một năm, ra một quyết định rất quyết liệt, thế nhưng kết quả lại thua thảm hại. Thất bại trong vòng khiêu chiến đối với Tiêu Thời Khâm cũng là một sự đả kích không nhỏ.

"Thôi qua Hưng Hân tụi anh luôn đi?" Diệp Tu đề nghị. Hợp đồng của Tiêu Thời Khâm chỉ ký một năm, nói cách khác, hắn thật ra cũng như Tô Mộc Tranh vậy, hết tháng 6 là đến hạn hợp đồng và trở thành tuyển thủ tự do, không cần lo phí chuyển nhượng. Hưng Hân có thể đánh bạo tăm tia tuyển thủ kiểu này.

"Hưng Hân?" Tiêu Thời Khâm có hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh cười khổ lắc đầu: "Tôi đến Hưng Hân làm gì? Hưng Hân đâu có cần tôi."

Diệp Tu ngẩn người.

Tiêu Thời Khâm giỏi về chiến thuật, mà nói đến chiến thuật thì Hưng Hân thì đã có sẵn Diệp Tu rồi còn gì. Thua trận chung kết khiêu chiến cũng đồng nghĩa với Tiêu Thời Khâm đấu chiến thuật thua Diệp Tu, thất bại đó khiến hắn mất sạch ý chí trước mặt Diệp Tu. Hắn không cảm thấy mình có thể phát huy được bao nhiêu giá trị ở Hưng Hân nữa.

"Tôi có việc, đi trước nha." Tiêu Thời Khâm dường như không muốn nhiều lời với Diệp Tu, hắn đi rất vội vã.

"Tiếc thật." Diệp Tu nhìn theo bóng lưng Tiêu Thời Khâm.

"Giờ có đi không đây ba?" Quan Dung Phi đứng bên cạnh nóng ruột.

"Đi đi đi đi." Diệp Tu dở khóc dở cười, dắt tên này rời khỏi Gia Thế. Ra khỏi cửa lớn Gia Thế, Diệp Tu nhịn không nổi vẫn ngoảnh đầu nhìn lại lần cuối.

Nơi đây... có lẽ sẽ không bao giờ quay về nữa rồi.
— QUẢNG CÁO —