Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1654: Thần may mắn không mỉm cười



Dịch bởi Lá Mùa Thu

"Chu Trạch Khải hôm nay quá sung sức!" Bình luận viên Phan Lâm nói lên tiếng lòng của nhiều khán giả khi thấy Chu Trạch Khải vẫn bắt đầu trận mới với đấu chí kiên cường.

"Bây giờ tôi lại muốn khen Mạc Phàm hơn. Với một tân binh, đánh trận này không dễ chút nào." Lý Nghệ Bác nói.

Báo danh một trận cực kỳ quan trọng, trách nhiệm đặt lên vai Mạc Phàm không nhẹ. Tải game và spawn xong, Hại Người Không Mệt không ào ào lao đi nhưng cũng không hề đắn đo lưỡng lự quá lâu. Cậu di chuyển về phía trước với tốc độ bình thường, cho thấy trạng thái tâm lý rất ổn định, hoàn toàn không nhùn hay căng thẳng gì. Một tân binh đứng trên chiến trường thế này, trong một trận đấu thế này là điều quá khó khăn, nên Lý Nghệ Bác mới không khỏi khen ngợi.

Hai nhân vật dần dần tiếp cận, Hại Người Không Mệt bỗng ngừng di chuyển thẳng và hướng về phía vách núi, rút kiếm ninja bắt đầu leo lên. Cậu nhanh chóng tìm thấy một điểm đặt chân, bèn co mình ngồi xổm trên đó.

Tổ ghi hình lập tức cắt theo góc nhìn từ dưới lên trên, có thể lờ mờ phát hiện Hại Người Không Mệt, hiển nhiên cover không đủ triệt để. Mà khoảng cách này, cũng thuộc vào tầm bắn của thiện xạ nếu chĩa nòng súng lên cao.

Hại Người Không Mệt đang hướng góc nhìn xuống dưới thăm dò, quan sát địa hình mặt đất. Đảo mắt bốn phía, cảm thấy không hài lòng với vị trí hiện tại, cậu đứng dậy tiếp tục leo núi.

Từ bỏ đôi công như các trận trước, Mạc Phàm chọn phong cách nhất quán của mình, tìm kiếm điểm mai phục trên bản đồ. Khi ngồi dưới theo dõi, cậu đã chấm sẵn vài điểm nhờ góc nhìn Thượng đế, nhưng kinh nghiệm chưa đủ để nhìn nhận toàn diện nếu chưa vào thực chiến. Lúc này cậu đang sàng lọc, vị trí đầu tiên đã bị loại trừ vì không thích hợp.

Điểm mai phục thứ hai thấp hơn một chút so với điểm đầu, Hại Người Không Mệt chỉ mới nhìn thẳng chứ chưa quan sát bên dưới đã quyết định bỏ đi.

Quá thấp.

Điểm kế tiếp.

Hại Người Không Mệt leo lên leo xuống vách núi, tuy hành động rất nhanh nhẹn nhưng Nhất Thương Xuyên Vân bên kia đã sắp đến gần. Nếu trước lúc va chạm vẫn chưa tìm thấy chỗ núp thì coi như công cốc.

Fan Hưng Hân sốt ruột cầu trời.

Fan Luân Hồi cũng sốt ruột cầu trời.

Men theo hướng di chuyển của Hại Người Không Mệt, tổ ghi hình đoán ra vị trí cậu muốn đến, bèn nháy cho bình luận viên phân tích trước bằng góc nhìn Thượng đế. Vị trí này khá cao, nếu chọn núp lùm úp sọt thì hơi xa, nhưng diện tích gờ đá nhô ra có thể che khuất hoàn toàn Hại Người Không Mệt, chắc chắn không bị bên dưới phát hiện, trừ trường hợp Nhất Thương Xuyên Vân cũng leo lên theo. Bỏ qua bất tiện về mặt tấn công, đây là vị trí an toàn để tránh đôi công chính diện. Chỉ cần thế thôi, Hại Người Không Mệt sẽ tha hồ tập kích dễ dàng từ phía sau.

Do đó, vấn đề lúc này là ai nhanh hơn.

Một người chạy thẳng, một người leo lên.

Nhất Thương Xuyên Vân xuất hiện! Hại Người Không Mệt biến mất!

Kịp rồi...

Góc nhìn của Nhất Thương Xuyên Vân được phóng lớn. Từ khi ra giữa bản đồ, hắn đã xoay góc nhìn quan sát vách núi hai bên liên tục, nhưng đến tận lúc này vẫn không phát hiện điều gì lạ thường.

Fan Luân Hồi lo lắng không thôi, thầm mong Chu Trạch Khải đánh hơi được Mạc Phàm bằng trực giác trong khi fan Hưng Hân cũng thấp thỏm phập phồng, hi vọng hắn tiếp tục di chuyển về phía trước để lại phần lưng cho tướng nhà mình úp sọt.

Ai hay lúc này bỗng có biến!

NPC mai phục trên vách núi từ đâu ló ra, Chu Trạch Khải lập tức phát hiện. Và thế là hắn nhìn thấy họ đồng loạt ném bắn về một vị trí nhất định gần đó.

Chính là vị trí của Hại Người Không Mệt.

Nào là phép thuật, nào là đạn pháo, ào ào trút xuống gờ đá nhô ra nơi Hại Người Không Mệt đặt chân, bắt cậu né tránh hết bên nọ tới bên kia như con thoi quay cuồng.

Chu Trạch Khải vốn tăng sức tập trung tối đa, chuẩn bị xử lý NPC đánh mình, ngờ đâu chẳng ma nào ngó. Quân mai phục xuất hiện chỉ để tấn công Hại Người Không Mệt, bán cục bơ to cho Nhất Thương Xuyên Vân bên dưới.

Đây quả là bất ngờ, vì dù sao bản đồ quá mới, không ai hiểu hết toàn bộ thiết lập bên trong. Nếu nói Mạc Phàm suy tính không chu đáo khi để quên NPC trên vách núi cũng đúng, nhưng nói thì dễ, làm mới khó. Thế lực NPC này hành động rất kín đáo, luôn đợi hai quân đoàn bên dưới đánh nhau đến dặt dẹo mới chui ra dọn dẹp chiến trường. Hại Người Không Mệt chưa leo tới vị trí của họ, họ đã đột ngột tấn công, logic của người thiết kế bản đồ thật khó phỏng đoán.

Bất kể thế nào, tình huống quá tệ cho Mạc Phàm và Hưng Hân.

Trận đầu lôi đài, Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường bị NPC giữ chân, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu vô tư ngồi trên vách núi xem giác đấu. Vì tránh can thiệp trị thù hận, Quân Mạc Tiếu không tấn công NPC, NPC lại quá cùi bắp không thể cản nổi Nhất Diệp Chi Thu nên mới xảy ra một loạt chuyện về sau. Giả sử Quân Mạc Tiếu không suy tính đa đoan mà tích cực tấn công Nhất Diệp Chi Thu, Nhất Diệp Chi Thu chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm vì vướng víu nhiều phía.

Mạc Phàm chính xác đang rơi vào nguy hiểm này. Tình huống của cậu khác với Tôn Tường khi quân mai phục chỉ đứng từ xa bắn tới chứ không cố gắng áp sát, Chu Trạch Khải bên dưới chẳng cần lo sợ trúng NPC nếu chĩa súng bắn lên, trừ phi hắn là bàn tay thối trong làng thiện xạ.

Nhất Thương Xuyên Vân dĩ nhiên nhận ra may mắn trời ban này từ rất sớm. Hắn không ngần ngại nổ súng rền vang, đạn bay rào rào về phía Hại Người Không Mệt trên vách cheo leo.

Dù chiếm ưu thế lớn, Nhất Thương Xuyên Vân cũng không chút nào chủ quan. Thấy Hại Người Không Mệt định bất chấp tất cả leo lên đỉnh núi, hắn xả súng ngăn cản. Di chuyển trên vách đá không dễ như đất bằng, cộng thêm sự cản trở từ tay súng số một Vinh Quang, Hại Người Không Mệt rốt cuộc thất bại, bất đắc dĩ thả mình rơi xuống.

NPC hai bên vách núi liệu có ngừng đánh?

Fan Hưng Hân thầm cầu nguyện dù biết rõ khả năng không cao, nếu không muốn nói rất thấp...

Đúng như dự đoán, đạn pháo và phép thuật vẫn dí theo Hại Người Không Mệt xuống tới mặt đất. Nhất Thương Xuyên Vân ngẫu nhiên sẽ gặp ít kỹ năng lan, nhưng hắn hoàn toàn không phải mục tiêu tấn công của họ.

Hội tuyển thủ chuyên nghiệp với lập trường trung lập chỉ đành lắc đầu thở dài. Yếu tố bất ngờ quá lớn, lại phát sinh trong một trận đấu quan trọng, chẳng khác nào tặng không 1 điểm đầu người cho Chu Trạch Khải. Nếu Chu Trạch Khải mất vài giọt máu cũng đủ để chê trách rồi!

Không, Chu Trạch Khải không hề lơ là mảy may, ngược lại càng thêm cẩn thận. Hắn duy trì khoảng cách an toàn với Mạc Phàm từ đầu đến cuối, mấy lần cậu nhóc cố gắng xông qua đều không thành công. Từng ôm ý chí dũng mãnh và đấu chí sắt đá đến mức tuyến hỏa lực của Mộc Vũ Tranh Phong cũng không thể ngăn trở nửa bước, Nhất Thương Xuyên Vân bỗng như trở thành một con người khác. Hắn đánh chậm và kỹ cực kỳ, bởi hắn quá hiểu trong tình thế hiện tại, lối đánh này mới sẽ tổn hại sĩ khí toàn thể Hưng Hân.

Không còn khả năng xoay chuyển.

Mạc Phàm thua trận, một giọt máu cũng không lấy được từ Chu Trạch Khải.

Còn điều gì tàn khốc hơn thế, đau đớn hơn thế?

Ức chế nhất chính là, thất bại không đến từ cái trình hay phong độ của con người, mà chỉ vì một quyết định bất cẩn, một sự xui xẻo từ trên trời rơi xuống.

Một chấp ba, Chu Trạch Khải đã thành công.

Trận thứ ba không phải lỗi của Hưng Hân, nhưng sự thật đó có làm Hưng Hân dễ chịu? Không, bởi trận này như đang nói với mọi người rằng không chỉ trình hay ý thức, đấu chí hay phong độ, mà cả nữ thần may mắn cũng đứng về phía Chu Trạch Khải, về phía Luân Hồi.

Ai có thể đánh bại họ đây? Ai có thể vượt qua họ đây?

Mạc Phàm xuống sân giữa bầu không khí chết chóc của khán đài đội khách. Trong khi đó, fan Luân Hồi đã qua giai đoạn phấn khích kêu gào. Giờ phút này, họ đã tiến vào cảnh giới ung dung bình lặng, trạng thái tâm lý của một quân đoàn sắp giành thắng lợi.

Nhất Thương Xuyên Vân của Chu Trạch Khải còn 45% HP. Sau lưng hắn là tận ba tướng Luân Hồi, mà Hưng Hân chỉ còn vỏn vẹn hai người.

Một đường tử chiến đến cùng, một mình đẩy Hưng Hân vào đất chết. Đó chính là Chu Trạch Khải, người đã đưa Luân Hồi lên đài vô địch hai lần liên tiếp.

Ở hắn không tồn tại dù chỉ một khuyết điểm, thậm chí may mắn cũng mỉm cười với hắn.

Phải chăng... ấy là diện mạo của vị vua Vinh Quang thế hệ mới?

Từ khán đài vọng đến tiếng hoan hô của fan Luân Hồi, như thể giây phút Mạc Phàm về lại hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân cũng là khoảnh khắc chung cuộc của họ.

Đường Nhu nhìn về phía Diệp Tu. Có lẽ nhiều người cho rằng Hưng Hân thua chắc, nhưng cô còn lâu mới mất đấu chí. Diệp Tu đang định gật đầu với cô, thì một bóng người đột nhiên đứng dậy chắn mất tầm nhìn.

Phù!

Phương Duệ đưa bàn tay phải hoàng kim lên môi, thổi mạnh một hơi, sửa lại tóc tai và nói: "Quả nhiên tui không ra tay là không xong!"
— QUẢNG CÁO —