Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1655: Hòn đá cản đường nhỏ nhoi



Dịch bởi Lá Mùa Thu

"Hưng Hân cho Phương Duệ lên đánh." Nhìn cảnh quay trên hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân, Phan Lâm nói với giọng đầy tiếc nuối.

Hắn vốn đã nghĩ đến Phương Duệ từ trận trước, nhưng Hưng Hân lại phái Mạc Phàm. Sau bài phân tích của Lý Nghệ Bác về ưu và khuyết điểm của Mạc Phàm, lại thấy thái độ thi đấu điềm tĩnh của cậu, hai bình luận viên nhất trí rằng Hưng Hân chọn tướng cũng không tồi. Ngờ đâu tình thế chuyển biến đột ngột, nếu chỉ nhìn kết quả, hoàn toàn có thể kết luận pha chọn tướng ấy là một sai lầm.

Thua trong trận đấu vô cùng quan trọng, đã vậy còn là thua trắng, sĩ khí phe ta tổn thương cực nặng. Phe địch thì miễn bàn, nhìn trên khán đài đội chủ nhà là biết, ai ai cũng đều nhẹ nhõm ung dung như thể chiến thắng đã nằm trong túi.

Lấy hai thắng bốn trên lôi đài là điều chưa từng xảy ra từ ngày áp dụng thể thức thi đấu mới. Đừng nói đến tổng chung kết, mọi lượt đấu lôi đài trong vòng chung kết đều không tồn tại cách biệt lớn đến nhường này. Kinh khủng hơn, Chu Trạch Khải lấy một chấp ba còn dư đến 45% HP.

"Một chấp bốn!!"

Fan Luân Hồi đồng loạt hô to khẩu hiệu. Trước đêm nay, không một ai sẽ tin rằng sàn đấu chuyên nghiệp có thể xảy ra chuyện một chấp bốn, nhưng giờ đây, trạng thái của Chu Trạch Khải, lượng HP và mana còn dư của Nhất Thương Xuyên Vân đã củng cố mạnh mẽ cho lòng tin của đông đảo khán giả.

"Sự hơn kém giữa Hưng Hân và Luân Hồi lúc này mới thật sự thể hiện..." Lý Nghệ Bác bỗng lên tiếng.

"Hưng Hân chỉ có một Diệp Tu, nhưng Luân Hồi ngoài Chu Trạch Khải, nay đã có thêm Tôn Tường." Lý Nghệ Bác nói.

Tôn Tường.

Được gọi là mảnh ghép cuối cùng của chiến đội Luân Hồi, người đã cùng Chu Trạch Khải giật giải Cặp đôi Hợp tác Tốt nhất mùa mười.

Tôn Tường mài bớt phần gai góc nhất của Hưng Hân là Diệp Tu, để Chu Trạch Khải lên dứt điểm hắn, sau đó đánh bại Tô Mộc Tranh và Mạc Phàm, cuối cùng ôm cây máu 45% sừng sững đứng chờ đối thủ.

Phương Duệ ư?

Trận trước, Phan Lâm từng cho rằng Hưng Hân nên cử Phương Duệ lên trấn, nhưng bây giờ khi Phương Duệ lên thật, Phan Lâm lại không dám đánh giá cao.

Vì sao? Vì khí thế của Chu Trạch Khải bá đạo đến mức làm lu mờ cả tuyển thủ hạng sao như Phương Duệ. Đối đầu với Chu Trạch Khải lúc này, Phương Duệ trong mắt người xem chẳng khác nào một tấm bia gỗ vô tri.

Mà thậm chí, người ta còn chưa biết về tình trạng đáng lo ngại của Phương Duệ.

"Được không đó ba?" Diệp Tu cười cười.

Cùng trong diện mù mờ thông tin, các tuyển thủ Hưng Hân không cảm thấy lạ lùng khi nghe hắn hỏi Phương Duệ. Trong đội có bốn vị tiền bối, ngoài Tô Mộc Tranh thì ba người còn lại không bao giờ quá nghiêm túc, giỡn hớt đâm sọt lẫn nhau là chuyện thường ngày ở huyện. Thế nên khi Diệp Tu nói một câu như đùa cợt, chỉ có Phương Duệ mới nghe ra nghi hoặc từ đáy lòng hắn.

"Không được cũng phải được, cái đội này không có tui là không xong mà." Hắn vểnh mặt trả lời.

Lại là một câu đối đáp thường thấy, và cũng chỉ Diệp Tu mới nghe hiểu điều Phương Duệ muốn truyền đạt: Còn lựa chọn nào khác ư? Bất kể ra sao, Phương Duệ buộc phải vào trận.

Diệp Tu bèn không nói thêm. Cũng không quá rõ tình trạng Phương Duệ, nhưng Diệp Tu biết tên này không phải dạng tuyển thủ vô trách nhiệm và thích thể hiện. Chủ động ứng chiến tức là Phương Duệ vẫn còn sức lực, chẳng qua trận trước chưa phải thời điểm mấu chốt nhất nên hắn vẫn đợi. Trận này, chính là lúc hắn cần phải đứng ra.

"Coi tui vỗ đầu nó nè!" Phương Duệ giơ cao bàn tay phải hoàng kim siết thành nắm đấm, cất bước lên sân.

Cả Diệp Tu lẫn Phương Duệ đều biểu hiện một tinh thần thoải mái qua lời nói và cử chỉ, nhưng dường như điều đó khó thể lan truyền đến người xung quanh. Cả chiến đội Hưng Hân bị bao phủ bởi bầu không khí nặng nề bởi tình hình chiến sự không hề khả quan.

Không gặt hái chút thành tích nào, Mạc Phàm về chỗ ngồi với gương mặt xám như tro, được đồng đội an ủi cũng không tươi lên là mấy.

"Đừng để tâm." Diệp Tu nhìn cậu.

Mạc Phàm đi thẳng chứ chẳng buồn đứng lại nghe. Nói thì dễ lắm, là người trong cuộc mới biết thất bại khó nếm nhường nào!

"Đồng đội của cậu còn đang cố gắng kìa." Diệp Tu không vì vậy mà ngừng lời.

Mạc Phàm quay đầu khi Diệp Tu đã thôi nhìn cậu. Hướng ánh mắt theo Diệp Tu lên sàn đấu, cậu thấy Phương Duệ đã đi một quãng khá xa với bàn tay phải siết chặt vẫn giơ thật cao.

"Thấy không? Tụi mình vẫn chưa thua đâu." Diệp Tu ngước mặt nói.

Tụi mình vẫn chưa thua, tụi mình...

Mạc Phàm ngẩn ngơ trở về chỗ ngồi nơi góc nhỏ dành riêng cho cậu, trước nay chẳng ai dám mon men đến quấy rầy. Nhưng giờ, cậu bỗng cảm thấy muốn nhích lên trước một chút. Ừ thì, cũng có thể xem rõ đội mình đang đánh hơn tí mà nhỉ?

Trận lôi đài thứ năm bắt đầu.

Chỉ mới trận thứ năm, Hưng Hân đã đi đứt ba tướng, tướng thứ tư hiện đang vào đánh. Bên Luân Hồi, tướng thứ hai vẫn hiên ngang đứng đó với cây máu 45%.

Tiếng hô hào "một chấp bốn" lần nữa vang dậy khắp khán đài. Fan Hưng Hân nghe mà nóng mặt, nhưng không có gì trong tay để bật lại Luân Hồi, chỉ đành cắn răng căng mắt theo dõi trận đấu.

Tải bản đồ, spawn nhân vật.

Ngoại trừ Diệp Tu vs Tôn Tường, ba trận từ đầu đến giờ đều kết thúc cực nhanh, không trận nào kéo dài quá hai phút. Trận thứ năm giữa Phương Duệ và Chu Trạch Khải sẽ ra sao?

Mối quan tâm chính của mọi người nằm ở Chu Trạch Khải. Tổ ghi hình đặc biệt zoom gần vào Nhất Thương Xuyên Vân ngay đầu game, bỏ qua Hải Vô Lượng không thèm ngó ngàng. Nhất Thương Xuyên Vân là người đầu tiên lập thành tích một chấp ba trong tổng chung kết, vượt qua tất cả mọi đại thần nổi danh khác để đi vào sử sách Vinh Quang. Mà giờ đây, hắn thậm chí có thể tiến thêm một bước, thách thức cửa ải một chấp bốn trong sự khó tin đến ngỡ ngàng.

Quả thật lúc này, Chu Trạch Khải là tâm điểm của mọi ánh mắt. Phương Duệ chỉ còn đóng vai hòn phần giúp Chu Trạch Khải làm nên kỳ tích. Điều mọi người đang trông chờ, là hắn sẽ sớm quỳ dưới gót sắt của thiện xạ Luân Hồi.

Bị chiếm mất đất diễn, hòn đá cản đường leo hẳn lên kênh chung chứng tỏ ta đây có tồn tại: "Hổ báo nhỉ? Xem ra lần trước tui chưa đủ mạnh tay với ông!"

Mọi người cười rộ.

Đã đến lúc này vẫn còn láo toét, hài hước chỗ nào chứ?

Kệ nó đi!

Như nghe được tiếng lòng của người ngoài cuộc, Nhất Thương Xuyên Vân rời điểm spawn.

Lao lên!

Fan Luân Hồi kích động thét gào.

Trước là Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Mạc Phàm, giờ là Phương Duệ. Đối đầu với bất kỳ ai, Chu Trạch Khải vẫn một lòng kiên định, vĩnh viễn giữ lấy đấu chí tử chiến không lùi.

Thần dân Vinh Quang chỉ cần không phải fan Hưng Hân, e rằng đều được khí thế của hắn lan truyền nhiệt huyết.

Camera lập tức chuyển cảnh, tổ ghi hình muốn cho mọi người cùng xem khi Chu Trạch Khải hùng dũng lao lên như thế, đối thủ của hắn đang làm gì.

Khung hình tĩnh lặng như tờ.

Ngược với cảnh tượng vùn vụt lao đi, bỏ lại vách núi sau lưng và góc nhìn xoay khắp bốn phía như Chu Trạch Khải, bên Phương Duệ là một sự im ắng tuyệt đối. Không một thứ gì di chuyển ngoại trừ góc nhìn, nhưng nó được xoay rất chậm, từ trái sang phải rồi ra sau lưng, dừng ở tấm bảng "Khu vực quân sự, tự ý xâm nhập giết không tha!"

Phương Duệ đứng yên bất động. Sau bốn trận nhanh như điện xẹt, lôi đài đêm nay lần đầu chứng kiến một tướng chọn lối chơi bị động, ngồi tại chỗ chờ đối thủ.

Chỉ khi đảo mắt quan sát một vòng, Hải Vô Lượng mới cất bước loanh quanh điểm spawn.

Hắn định làm gì?

Bị Hải Vô Lượng thu hút sự chú ý, khán giả mới sực nhớ ra đối tượng nãy giờ bị họ gán cho cái mác "hòn đá cản đường" là ai.

Phương Duệ, thánh zâm Phương Duệ.

Thánh zâm ngoài zâm có thể làm gì?

Chết, hắn mới khóa góc nhìn vào đâu đó?

Khu vực quân sự, tự ý xâm nhập giết không tha!

Chẳng lẽ tên này định giở trò quỷ quái để dụ Chu Trạch Khải tiến vào địa phận chết chóc của bản đồ?

Có dễ đến vậy không? Vị trí đứng của Hải Vô Lượng còn gần hơn, mà Nhất Thương Xuyên Vân là thiện xạ, chắc chắn không cho phép hắn áp sát làm bậy với mình.

Hay là âm mưu đen tối nào khác?

Mọi người cảm thấy là chuyện không thể, nhưng vẫn cứ thấp thỏm trong lòng...
— QUẢNG CÁO —