Toàn Chức Cao Thủ

Chương 532: Phương pháp hòa bình



Edit: Mei | Beta: Tiếu

Bên trong đầm lầy Răng Độc, người chơi của tám công hội lớn gồm Trung Thảo Đường, Yên Vũ Lâu, Mưu Đồ Bá Đạo, Luân Hồi, Gia Vương Triều, Lam Khê Các, Bách Hoa Cốc, Đạp Phá Hư Không, mỗi nhà trấn thủ một phương.

Thời gian phát hiện BOSS chia thành kẻ trước người sau. Công hội đầu tiên nhìn thấy cũng từng ôm ý định hốt gọn, chỉ là khó lòng cướp lén thành công được. Chờ đến khi có công hội khác phát hiện thì đành từ bỏ ý định, cuối cùng mới trở thành cục diện giằng co như thế này.

Tám công hội không ai dám manh động, tất cả không hẹn mà cùng thống nhất chờ ý kiến hội trưởng. BOSS hoang dã cấp 65 không phải là chuyện nhỏ, cũng đáng để hội trưởng tự mình ra trận.

Kết quả là tám hội trưởng lại tiếp tục tụ họp, bầu không khí thoáng chút hơi xấu hổ. Tuy trước nay các công hội luôn là đối thủ, nhưng gần đây trong lúc hỗ trợ nhau cũng trở nên thân cận hơn tí. Nói đâu xa, mới ngày hôm qua mọi người còn ngồi cạnh nhau mắng mỏ tên Quân Mạc Tiếu chạy về gây rối ở khu 10 kìa. Vậy mà giờ đây cả đám lại tụ họp lần nữa, không còn sóng vai tác chiến, mà là để giương đao bạt kiếm với nhau.

Mặc dù mọi người đã sớm giác ngộ mấy chuyện này, nhưng đôi chút hãy còn chưa quen. Dù sao liên thủ đối phó với Quân Mạc Tiếu cũng khác với mấy chuyện hợp tác bình thường. Đây chính là “hoạn nạn thấy chân tình”, đụng phải Quân Mạc Tiếu cũng xem như cả bọn đều gặp khó khăn. Cùng nhau trải qua hoạn nạn, thứ tình cảm đó khác xa với mấy chuyện chia chác lợi ích trước kia.

“Tên Quân Mạc Tiếu kia sẽ không gây thêm phiền toái gì nữa chứ?”

Có người thấy buổi hội nghị cấp cao này vô cùng quen thuộc, bèn không nén được mà lái vấn đề sang Quân Mạc Tiếu.

Ngờ đâu vừa dứt lời thì những người khác đã rối rít đồng tình:

“Tui vừa nhìn thấy Quân Mạc Tiếu đang onl, không thể không đề phòng!”

“Ngày hôm qua hắn mới ở khu 10 cướp mất Kỵ Sĩ Lam Tinh, dự là hôm nay hắn sẽ để ý tới thợ săn Lôi Phổ.”

“Nhưng bên khu 10 dù gì hắn cũng có công hội chứ bên này…”

“Trảm Lâu Lan!” Có người lập tức nói.

“Dù không cướp BOSS thì hắn cũng có thể cùng Hại Người Không Mệt lập team nhặt mót vậy.” Lại có người đưa ra giả thuyết khác.

“Nhất định phải đề phòng, nhất định phải đề phòng!” Cuối cùng mọi người nhất trí mà gật gù liên tục, việc phòng bị Quân Mạc Tiếu đã trở thành nhận thức chung mất rồi. Thế nhưng cuộc thảo luận hòa bình đến đây là dừng, sau khi bàn xong chuyện của Quân Mạc Tiếu, hội nghị lại trở về không khí lúng túng xấu hổ.

“Vậy trước tiên nên kiểm tra xem Quân Mạc Tiếu đã mò tới chưa?” Ai đó đề nghị.

Đề nghị này khiến mọi người đều tán thưởng không ngớt, không khí trong nháy mắt lại trở nên hòa thuận. Nhưng đúng lúc này Xuân Dịch Lão – hội trưởng của Lam Khê Các không nhịn nổi nữa, đứng ra nói: “Các ông tự lừa mình dối người như vậy có ích gì?”

Cả bọn lập tức trầm mặc. Quả thật bàn tới bàn lui cả buổi, ai cũng tận lực né tránh việc tranh đoạt BOSS, luôn lôi chuyện của Quân Mạc Tiếu ra để giữ gìn hòa khí, đúng là có chút tự bịt mắt mình. Dù hiện tại có muốn cùng nhau chống lại Quân Mạc Tiếu đi nữa thì chuyện đoạt BOSS vẫn là vấn đề cần phải đối mặt. Hơn nữa không chỉ là hôm nay, đoạt BOSS vốn là phương thức cạnh tranh thông thường nhất giữa các công hội.

Bị Xuân Dịch Lão chọt cho một phát thẳng thừng như vậy, đám đầu sỏ còn lại đều tỏ vẻ ngượng ngùng. Cuối cùng vẫn là Tưởng Du của Mưu Đồ Bá Đạo lên tiếng:

“Mấy ông à, Xuân Dịch Lão nói đúng, tụi mình không thể tự gạt nhau thế này nữa. Chỉ là tâm trạng hiện giờ của mọi người tui nghĩ ai cũng hiểu. Có cường địch rình rập mà chúng ta lại nghêu cò đánh nhau, ắt sẽ dễ dàng cho ngư ông đắc lợi, chuyện bé xé tó. Nên tui đề nghị thế này, tụi mình hãy dùng phương pháp hòa bình để giải quyết BOSS lần này được không?”

Mấy chữ “phương pháp hòa bình” vừa thốt ra, nhiều người thầm khinh bỉ. Bởi lẽ trong việc tranh đoạt BOSS xưa nay, mấy cái “phương pháp hòa bình” đều chỉ là viện cớ. Sự thật cũng chứng minh rằng không lần nào không dùng đến lý do ấy để ngụy trang, mượn cớ mà che đậy mưu ma chước quỷ. Nên tới giờ, ai nấy đều có sức đề kháng cao đối với mấy chữ này. Nghe thấy mấy chữ “phương pháp hòa bình” cũng chẳng khác nào nghe câu “ông đây muốn troll” cả.

Trong lòng Tưởng Du sao lại không nghĩ tới điều này, sau khi nói xong liền lập tức bổ sung:

“Nhắc “phương pháp hòa bình” cũng không khác gì kể chuyện cười nhỉ? Ha ha, thế nhưng tui tin mấy ông đều là người hiểu chuyện. Hôm nay, chúng ta đi tới bước này đã không giống trước kia nữa, đều có lý do cả. Quân Mạc Tiếu, Nghĩa Trảm Thiên Hạ, tui nghĩ không ai nguyện ý ngồi nhìn bọn họ lớn mạnh đâu nhỉ. Nếu chúng ta bây giờ lại chỉ vì một con BOSS mà tranh chấp thì chỉ tổ tạo ra cơ hội cho bọn chúng. Hơn nữa chúng ta còn không biết bọn chúng có cài người vào không? Lỡ trong khi cả đám đang cạnh tranh sứt đầu mẻ trán lại bị chơi cho một vố.”

“Vậy ông thử nói cách dùng phương pháp hòa bình của ông coi thế nào?” Hoa Khai Kham Chiết – hội trưởng Bách Hoa Cốc lên tiếng.

Tưởng Du liền cười nói: “Tranh, đương nhiên vẫn cần tranh chấp rồi, nhưng chúng ta không cần làm to chuyện. Mọi người đánh vài trận ở đấu trường để quyết định xem ai giành được BOSS, thế nào?”

“Biện pháp này không tệ, tui đồng ý.” Xuân Dịch Lão nói.

“Biện pháp này không phải chưa từng có nhưng mấy ông ai có thể bảo đảm sau khi thua sẽ không lật lọng? Hơn nữa, ai mà biết được có phải mượn lý do này để điệu hổ ly sơn không?” Yên Vũ Tỏa Lâu của Yên Vũ Lâu nói, giọng điệu bực bội, xem ra đã từng có một màn đau thương với em nó.

“Cùng lắm thì mọi người ghi lại ước định rồi đăng lên website, có vô số người chơi làm chứng thì tui nghĩ sẽ không ai mặt dày chơi trò lật lọng đâu?”

Tưởng Du thuyết phục.

Công hội của các câu lạc bộ luôn coi trọng danh dự, một khi đã công khai thì dù thế nào cũng sẽ tuân thủ. Nên Tưởng Du phát biểu xong thì không ai nói gì nữa. Sau đó Tưởng Du lại còn bổ sung: “Cũng để đề phòng có người âm thầm giở thủ đoạn, các nhà bị thua sẽ liên thủ bảo vệ người thắng, đề phòng có người mưu đồ gây rối, các ông thấy sao?”

Đây là vì đề phòng kẻ khác dùng clone gây rối, ai cũng cảm thấy ý kiến hợp tác này quả thật rất tốt.

“Mấy ông còn ý kiến gì không?” Tưởng Du hỏi.

“Tui đồng ý.” Yên Vũ Tỏa Lâu nói, “Nếu biện pháp lần này thành công thì tui đề nghị các hoạt động tương tự sau này đều nên làm vậy. Vậy thì chúng ta vừa có thể cạnh tranh vừa không cần vắt óc cả ngày bày mưu tìm kế, cứ cố gắng phát huy thực lực của mình cho tốt là được.”

“Ừ, tui đồng ý. ” Hoa Khai Kham Chiết cũng gật đầu.

“Tui cũng đồng ý.” Người thể hiện ý kiến tiếp theo chính là Mã Đạp Tây Phong của Đạp Phá Hư Không.

Ba nhà này không phải vô duyên vô cớ đồng ý dứt khoát như vậy. Mà là vì thực lực của họ kém hơn ba công hội lớn, thậm chí còn thua cả Gia Vương Triều đang trên đà xuống dốc. Nên việc tranh đoạt BOSS trước giờ đều là thua nhiều thắng ít, chủ yếu toàn lợi dụng cơ hội tìm được BOSS trước nên mới thành công. Còn một khi đối kháng trực tiếp như hôm nay thì nói thật, họ không hề có chút lòng tin nào.

Nhưng phương án Tưởng Du đưa ra chẳng khác gì PK giữa các đội tinh anh. Thực lực công hội của họ quả thực không bằng các công hội lớn, nhưng nếu chỉ chọn một đội tinh anh thì cũng chẳng kém bao nhiêu. Chắc chắn sẽ có cơ hội hơn là đánh xáp lá cà. Hơn nữa, nếu có thể duy trì và thành lập phương thức cạnh tranh như vậy, các nhà chỉ cần tập trung bồi dưỡng đội tinh anh nhất của mình là được. Điều này càng có lợi cho những công hội không muốn tiêu tốn nhiều vốn liếng.

Dù sao chỉ để tạo nên một đội ngũ cường đại thì vốn liếng trong tay là một ngàn hay năm ngàn cũng không khác gì nhau, bởi vì có thể sử dụng cũng chỉ tới hàng trăm là cùng.

Ba nhà này đều không có ý kiến gì khác, nhưng hội trưởng Tam Giới Lục Đạo của Luân Hồi lại có nghi vấn: “Không biết mấy ông nói so đấu là so đấu thế nào? Đấu cá nhân hay tổ đội? Là đoàn đội hay đại chiến?”

Hình thức thi đấu trong game vô cùng linh hoạt có thể do người chơi tự quyết định. Không giống như giới chuyên nghiệp, tổ đội nhất định phải là ba đấu ba còn đoàn đội phải là năm – năm, một dự bị. Còn nhân số trong game thì có thể thoải mái thiết lập. Nhưng nếu đấu đoàn đội mà vượt qua mười người thì không còn gọi là đấu đoàn đội nữa. Mà đã thành chiến trường rồi, quy mô lớn nhất là siêu đại chiến một trăm đấu một trăm.

Liên minh Chuyên nghiệp chịu không nổi loại siêu đại chiến này. Chiến đội với một trăm tuyển thủ chuyên nghiệp ư? Nghĩ thôi cũng điên não rồi.

“À, thế ông muốn đấu kiểu nào?” Tưởng Du hỏi ngược lại Tam Giới.

“Ở đây ai cũng đều là tay chân của câu lạc bộ cả, vậy cứ dựa theo hình thức thi đấu của Liên minh Chuyên nghiệp là được rồi.” Tam Giới Lục Đạo đáp không chút nghĩ ngợi. Nếu thật phải đại chiến, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý. Thế thì còn phải tìm hiểu thực lực tổng thể của câu lạc bộ nữa. Hắn lo lắng Tưởng Du có ý như vậy nên mới mở miệng đề xuất.

Ba người bọn Yên Vũ Tỏa Lâu đương nhiên đứng về phía Tam Giới Lục Đạo, trước không nhắc suýt thì quên điểm này. Nay Tam Giới Lục nhắc tới còn khiến họ mừng rơi nước mắt đồng ý ngay ấy chớ.

“Tui ok thôi, mấy ông còn lại thì thế nào?” Tưởng Du cũng đáp không chút do dự.

“Mấy ông còn lại” chính là Trung Thảo Đường, Lam Khê Các và Gia Vương Triều. Cách này không khác gì bắt bọn họ bỏ qua ưu thế của mình, nên chưa chắc cả bọn đã chịu. Họ không thể kéo lùi vị trí của mình ngang bằng với các công hội khác như Mưu Đồ Bá Đạo.

Kết quả, người đồng ý lúc đầu với phương pháp của Tưởng Du, Xuân Dịch Lão cũng là người đầu tiên trong ba nhà không lưỡng lự nhiều, lập tức đồng ý.

Hai nhà còn lại thấy chiều hướng đã phát triển thế này rồi cũng không dị nghị gì nữa. Chỉ là muốn để lại một đường lui cho mình nên chỉ qua quýt: “Cứ thế trước đi.”

Nghĩa là tình huống trước mắt thì giải quyết vậy nhưng sau này thì còn phải xem xét lại đã.
— QUẢNG CÁO —