Toàn Chức Cao Thủ

Chương 533: Không có cơ hội cũng phải tạo cơ hội



Edit: Tùm | Beta: Kha

Lần này đám hội trưởng mấy công hội đích thân dẫn đội đi cướp BOSS, cũng đỡ phải lằng nhằng mở group chat bên ngoài. Mọi người quây quần tụ tập vòng trong, ông một câu, tôi một ý rôm rả, vấn đề được thảo luận nhanh chóng.

Chỉ đáng thương cho Diệp Tu và Ngụy Sâm. Hai gã cấp đội trưởng giới chuyên nghiệp vừa không nhìn thấy vừa chẳng được nghe, rất chi là bỉ ổi trốn ở vòng ngoài nghe ngóng tình hình, nhưng thời gian cứ dắt díu nhau đi, đội ngũ các đại công hội vẫn chưa hề di chuyển, hiển nhiên là chưa giết, còn đang bàn.

“Chán vãi, có cái quái gì mà phải bàn bạc, kiểu đách gì cuối cùng chả gài bẫy nhau, phí thời gian.” Ngụy Sâm bực dọc nói.

“Tui thấy không giống lắm.” Diệp Tu lại bảo.

“Sao?”

“Theo lý thì thảo luận cũng là một phần của âm mưu, từng ấy thời gian phải bắt đầu ngầm bố trí rồi ấy chứ. Đằng này ông nhìn đội ngũ của chúng xem, chả ma nào nhúc nhích, cũng không thấy dàn xếp viện binh. Có khi nào chúng thương lượng thật không?” Diệp Tu suy đoán.

“Méo thể nào? Đấu từng ấy năm trời, tự dưng hôm nay đổi tính hả?” Ngụy Sâm cũng không tin.

Hai người mải đoán già đoán non, tám công hội lớn nhà người ta đã đàm phán xong xuôi cả. Cuối cùng nhất trí thông qua đề nghị của Tưởng Du. Chẳng qua mấy công hội lớn như Trung Thảo Đường hay Gia Vương Triều đều giữ lại một đường lui, chỉ có mấy công hội kém hơn cỡ Yên Vũ Lâu, Bách Hoa Cốc thì thực sự mong phương án giải quyết này được thực thi vĩnh viễn.

Khi có phương án cụ thể, tám công hội lập tức ký tên vào một bản thỏa thuận, để mọi người giám sát làm nhân chứng. Sau đó nhanh chóng thông báo bằng một topic trên diễn đàn, đồng thời để page của mỗi công hội tự công khai thông báo, lấy đó làm minh chứng rõ ràng. Sau khi đã hoàn tất mọi thủ tục, mọi người quay trở lại trò chơi, đến đấu trường đối chiến để quyết định quyền sở hữu BOSS.

Trần Quả đang ngồi bày sạp bán vật liệu trên đường. Việc này không cần auto cũng chả cần thao tác, nên rảnh rỗi vô cùng. Thỉnh thoảng ngó vào xem tình hình buôn bán thế nào, còn không đều lên diễn đàn xem bài viết mới. Đang hóng hớt, chợt một topic thông báo đập thẳng vào mắt. Cái gì tám công hội lập topic làm chứng, nom lớn lối gớm, Trần Quả lập tức vào xem, vừa thấy cái đã sững người.

Không trùng hợp thế chứ.

Trần Quả lẩm bẩm. Cô đang rất rảnh, mà Diệp Tu cũng không loay hoay làm trang bị tự chế, thỉnh thoảng cô vẫn ngó sang xem Diệp Tu đang làm gì. Diệp Tu được mời khẩn cấp đến đầm lầy Răng Độc cùng đám Ngụy Sâm âm mưu cướp BOSS, cô biết hết. Nhân lúc không có việc gì quan trọng, Trần Quả đang đắn đo xem nên đăng ký một slot ké chân không, kết quả là ý định chưa quyết xong đã thấy bài post xuất hiện.

“Này, cậu xem đi.” Trần Quả gọi Diệp Tu.

“Hử?” Diệp Tu ngoái sang, lúc đầu còn rất tỉnh, nhưng vừa thấy màn hình của Trần Quả thì sững ra ngay, vội vàng đọc lướt hết nội dung một lần.

Cùng lúc đó, tám đại công hội trong trò chơi cũng bắt đầu hành động, Diệp Tu nghe thấy tiếng Ngụy Sâm vọng từ trong headphone, “Ái chà ái chà, gì thế này, muốn dọn sân bãi hả?”

Diệp Tu quay lại màn hình của mình, chỉ thấy người chơi tám công hội bắt đầu hành động, các đội ngũ xen kẽ nhau tản ra bốn phía.

“Tránh đi.” Diệp Tu nhìn tình hình đã biết khó mà trốn thoát được, nhất là mười anh em nhà Ngụy Sâm, hầu hết đều là người chơi thông thường, không có tài năng thần kì nào, chắc chắn là không ứng phó nổi trong trường hợp này.

“Mày quan tâm cho mày là được rồi.” Ngờ đâu Diệp Tu chợt nghe thấy Ngụy Sâm đắc ý nói, vừa quay góc nhìn sang đã câm nín ngay.

Chỉ thấy danh hiệu trên đầu hai đội do Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm cầm đầu đều hiển thị tên các công hội lớn, không trừ một ai. Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm mang danh Lam Khê Các, trừ gã thì ba người khác cũng rứa, ngoài ra còn có Trung Thảo Đường, Gia Vương Triều, Mưu Đồ Bá Đạo… Tổng cộng hai mươi người, toàn bộ đều mang tên của tám công hội.

“Ở nơi đây, mây mù che lối biết về nơi nao về nơi nao.” Ngụy Sâm ngâm thơ, cười khà khà hai tiếng. Hiển nhiên là trong trường hợp này, đầu mang tên công hội là sự bảo kê tốt nhất. Ngay cả người cùng nhà mà mọi người còn chưa biết hết mặt nhau, huống chi là khác công hội.

“Văn vẻ cái giề, biết chữ vậy thì tự lên diễn đàn mà xem đi” Diệp Tu để lại một câu rồi điều khiển Quân Mạc Tiếu của mình chạy đi tránh bão trước.

“Diễn đàn? Có chuyện gì thế?” Ngụy Sâm thấy Quân Mạc Tiếu chạy mất cũng không to mồm gọi mà hỏi thẳng.

“Lần này mấy nhà đó thương lượng được trò mới rồi.” Diệp Tu đáp.

“Cái gì mới?” Ngụy Sâm hỏi.

“Giải pháp hòa bình.” Diệp Tu trả lời.

“Móa, không phải chứ?” Ngụy Sâm kinh ngạc. Thân cô lực mỏng như gã mà muốn cướp BOSS trong tay các công hội thì chỉ có cách đục nước béo cò. Tình thế càng rối loạn, bọn gã càng có nhiều cơ hội ra tay. Giờ người ta lại muốn giải quyết trong hòa bình, êm đềm như thế thì lấy đâu ra chỗ cho kẻ đáng khinh như gã dung thân đây.

Ngụy Sâm vừa bảo các anh em nhà mình lẩn đi vừa nhắc nhở họ cố gắng tránh người cùng công hội. Sau đó trên đầu nổi bóng thoại ghi “WC”, bản thân chạy ngay ra ngoài diễn đàn hóng.

Topic được mọi người đẩy lên đầu tít, Ngụy Sâm vừa vào đã thấy ngay, click vào đọc mấy lần thì tức không chỗ xả, lại vội vàng quay lại trò chơi, vừa mở cửa sổ chat mật với Quân Mạc Tiếu đã chửi um: “Đù má, mày là sao chổi đấy à.”

“Cớ gì huynh đài lại nói thế?” Diệp Tu hỏi lại.

“Đừng có giả ngu” Ngụy Sâm tăng xông. Tám công hội lớn lập topic làm chứng, tuy không dài dòng văn tự lắm, nhưng trọng điểm thì cáo già cỡ Diệp Tu và Ngụy Sâm đọc là biết rõ ngọn nguồn ngay. Gã còn nhận ra thì không thể nào Diệp Tu lại không biết được. Bên ngoài gã lớn hơn Diệp Tu vài tuổi, nhưng từng trải trong Vinh Quang thì hai người lại ngang nhau.

Vì sao tự dưng tám công hội lớn lại cường điệu thực hiện “Giải pháp hòa bình” trong khi bao nhiêu năm qua chưa từng làm, tất cả đều nhờ Diệp Tu đã gây sức ép cho chúng.

Tuy chúng vẫn cảm thấy Diệp Tu thân cô thế cô, nhưng chính cái “thân cô thế cô” ấy lại khiến cả bọn chẳng chiếm được lợi lộc gì trong bất cứ lần đụng độ nào. “Thân cô thế cô” thì sao? “Thân cô thế cô” cũng thành tai họa mà họ không thể hàng phục. Nào còn dám coi thường đối thủ chỉ vì “Thân cô thế cô”.

Có cường địch ngay bên cạnh, các công hội lớn nào còn dám sơ sẩy một ly. Nhất là sau lần ở trấn hoang, cái gọi là “Thân cô thế cô” ấy cũng phải cho vào ngoặc kép. Hại Người Không Mệt, Nghĩa Trảm Thiên Hạ, có đồng lõa cường lực thế này thì thân cô thế cô cái beep.

Gã đã chuẩn bị hôi của đâu vào đấy rồi, tự dưng chỉ vì sự tồn tại của Diệp Tu mà bị dập tắt ngúm, giờ thì gã biết cướp ở đâu? Ngụy Sâm chả phải ông to gì, đừng nói giết một con BOSS hoang dã, có thể nhận được tin tức kịp thời ngó mặt BOSS một lần đã là quá tốt với gã rồi. Bằng không vì sao từng ấy năm mà Bàn Tay Tử Vong mới lên cấp 60, sau đó hoàn toàn không có vật liệu.

Lần này khó khăn lắm mới chạy đến hiện trường lại chỉ vì nguyên nhân kiểu đó mà chết từ trong trứng nước, Ngụy Sâm ức đến mức muốn xẻ nửa Diệp Tu ra.

“Đừng nóng, vừa thấy danh hiệu đáng khinh của hai đội nhà ông làm tui chợt nảy ra kế hoạch.” Diệp Tu bỗng nói.

“Đừng có bảo chúng nó chủ động tấn công gây hỗn loạn đấy nhá, cùi bắp lắm, bọn kia toàn đội tinh anh cả đấy, tao còn đang sợ tên công hội bị phát hiện đây này. Mày mà làm trò đó, người ta chả nhận ra ngay.” Ngụy Sâm nói.

“Gây rối cũng phải xem thời cơ với phương pháp chứ. Cách ông nói là trực diện, chúng ta có thể táy máy chút thôi. Chẳng hạn như hiện giờ chắc chắn chúng đang tổ chức cao thủ trong công hội đi đấu trường quyết đấu, tất nhiên đều là những kẻ có tiếng nói cao nhất trong công hội, nhân lúc chúng không có mặt, chúng ta lại ra tay. Mà chúng ta cũng không tấn công trực diện, chỉ kéo ruồi độc hay kiếm cơ hội dụ BOSS thôi, miễn sao cứ để chúng bận tối mắt tối mũi là được.” Diệp Tu bảo.

“Hoặc có thể công bố tin tức BOSS trê kênh thế giới.” Ngụy Sâm nói.

“Không phải không thể, nhưng tám nhà đã thông báo hết rồi, người ngoài muốn ăn cũng phải qua cửa tám nhà, ông thấy có đứa nào lại to gan không tự lượng sức thế không?” Diệp Tu nói.

“Mày đừng có nói, tao với mày chả đang làm còn gì.” Ngụy Sâm vặn lại.

“Ừ nhỉ, quên béng mất.” Diệp Tu nói.

“Mày nói cũng phải…” Ngụy Sâm bắt đầu tính toán đường đi nước bước, “Chúng nó lập topic tinh tướng thế, kiểu gì cũng chào đón người đến làm chứng, lúc tỷ thí chắc chắn sẽ cho khán giả quan sát, tao với mày bắt đầu ngay lúc đó đi.”

“Giờ bố trí là được rồi đấy.” Diệp Tu nói.

“Ok, tao đi bố trí, bố kéo cả lũ ruồi độc đến chiêu đãi bọn công tử công hội chúng mày đây.” Ngụy Sâm gửi lại một icon cười nhe răng.

“Các ông đã thấy BOSS chưa? Có cơ hội thì phải liều chết dụ BOSS đấy nhá.” Diệp Tu nhắc.

“Yên tâm đê.” Ngụy Sâm trả lời.

“Vậy được.”

“Sao tự nhiên tao thấy, thế chẳng phải sự tồn tại của mày chả được cái đếch gì sao?” Ngụy Sâm nói.

“Vô văn hóa, đến thời điểm quan trọng, bạn ông xách cái tên này đứng ngoài thôi cũng đủ kéo 80% thù hận đấy.” Diệp Tu bảo.

Ngụy Sâm im lặng một hồi, không thể không thừa nhận sự thật đó, bất đắc dĩ thở dài, “Đậu, quả nhiên là cớt chúa.”

Tất cả y như những gì hai người lường trước, tám công hội lập topic làm chứng, đương nhiên càng đông người làm chứng càng tốt, sau đó nhanh chóng tuyên bố phòng thi đấu, không giới hạn người xem. Người chơi nào cũng biết trận quyết đấu này nhất định có sự góp mặt của đội ngũ cao thủ trong công hội, tuy trang bị và kỹ thuật không bì được với cao thủ chuyên nghiệp, nhưng cao thủ công hội lại gần gũi người chơi hơn. Cơ hội đụng nhau trong game chan chát, coi như cũng là ngôi sao có chút tiếng tăm.

“Quan sát kỹ khu vực chúng phân bố, trình tự gây rối cũng phải căn ke đấy.” Diệp Tu nói.

“Hở? Để bên thua gây rối trước.” Ngụy Sâm lập tức hiểu ngay.

“Tui vẫn đang quan sát, ông chờ tin đấy.” Diệp Tu đáp.

“Tao chưa chuẩn bị xong, tin đừng tới vội.” Ngụy Sâm vội bảo.

“Việc này nó nghe tui chắc?” Diệp Tu bất lực.

“Không phải chú mày là đại thần sao?” Ngụy Sâm lại bắt đầu đòi hỏi quá đáng.
— QUẢNG CÁO —