Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 856: Chết…chúng mày đi



. . . . .

4000 năm trước, Thiên Phụ tính toán rất xa, sau khi để nóc nhà Leviathan bại lui, Hải Yêu không có Hải Đế, Thập Uyên Chúa Tể cũng bị hù dọa một trận, đây liền để cho bọn nó không cách nào tiếp nhận nổi thiệt bại, biết chừng mực mà rút lui.

Thiên Phụ hiểu thủ đoạn bẫy tâm lý, chỉ cần cho Hải yêu thấy một chút hậu quả đại kết cục. Dù sao quay lại năm xưa, hải yêu địch nhân không chỉ có nhân loại pháp sư cùng Đồ Đằng, còn có lục địa Thú Tộc, Băng Xuyên Tuyết Yêu, Amazon mộc yêu, hoang mạc sa yêu, thiên không Vũ tộc... Chỉ là bởi vì Hải yêu sinh đẻ đông đúc, ưu thế lớn áp đảo, cho nên cái khác yêu ma mới không dám quá lộ liễu đối kháng.

Nhưng mà một khi Hải yêu Đế Vương tử vong quá nhiều, Thập Uyên Chúa Tể chết, hoặc bị thương nặng, những chủng tộc yêu ma khác nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt, ngược lại muốn sa mạc hóa, lục địa hóa, băng hóa Hải Dương, chiếm lại địa bàn.

Trên thế giới này cũng không phải chỉ lão lang, Mạc Phàm biết cách sưu tầm tinh phách Đế Vương khác để gia tăng thực lực, đối với Đế Vương khác mà nói, thôn phệ yêu ma huyết nhục, nhất là Đế Vương yêu ma cũng có thể trở nên mạnh mẽ. Thiên Phụ chỉ cần chứng minh cho hải yêu thấy một cái lộ tuyến để bọn nó tử vong, tức khắc hải yêu sẽ sợ hãi tột độ, nhất là khi Hải Đế đã bại lui.

4000 năm trước cũng không có đơn giản như vậy múa rìu một chút hù dọa, mà tận sâu bên trong, Thiên Phụ đã chuẩn bị rất nhiều tâm lý bẫy rập bày biện đi ra. Nhân loại thúc đẩy tâm lý chiến đến cực hạn, phô trương thanh thế đến cực hạn, rốt cuộc Hải Yêu cũng như Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần sợ hãi hạ thủy rút về, nhường nhân loại tìm đến chiến thắng chung cực.

Một đòn như vậy, không thể phát huy hai lần, Kraken, Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Đế lần này không mắc câu, bọn chúng đã sớm liên hợp, áp dụng tâm lý lên lục địa yêu ma, chỉ cho lục địa yêu ma thấy, nhân loại mới là đáng sợ nhất.

Đương nhiên, có kẻ nghe, có kẻ không nghe, tuyệt đại đa số đứng ở giữa, lấy tư thế trung lập bỏ mặc làm ngơ, chỉ xem xem nhân loại cùng Hải yêu rốt cuộc là kẻ nào chiến thắng.

Mà Hải Yêu thực sự cũng chỉ cần có thế, lần này hải yêu đều muốn triệt để đem nhân loại sinh tồn mấy cái lãnh thổ này tất cả mọi người đều giết chết.

Bọn chúng lập ra chiến thuật liền tỉ mỉ, giảm hao tổn đến từng chi tiết nhỏ nhất. Kraken biết, bọn nó muốn thắng, phải biết chừa sức, biết tính toán a. Xây dựng Hải Tâm, lập bẫy để thăm dò, lập trù tính lâu dài tiêu hao nhân loại, giảm thiểu thiệt hại xuống thấp nhất, nhất là cao tầng phía trên.

Chứ nếu chỉ đơn thuần là muốn tiêu diệt Phàm Tuyết Thành, ân, vậy thì không cần Hải Não, không cần Hải Thần Tiên Tri trù tính làm gì, cứ như cũ 4000 năm trước, cả đám dồn lại một chỗ đập, ỷ mạnh đánh bừa, ai sống ai chết mặc bay. Tỉ như năm vị Thập Uyên cùng xuất hiện quét thẳng vào Hoa Hạ, bỏ qua bom mìn, bỏ qua thương vong, bỏ qua bẫy rập, bỏ qua thăm dò Mạc Phàm là ai, bỏ qua kế hoạch hãm hại Thanh Long tất cả tất cả, chỉ chú trọng một mực càn quét ---- tin rằng chưa tới ba ngày thời gian, Phàm Tuyết Thành lập tức sẽ thất thủ, Hoa Hạ sẽ chìm xuống đáy biển, trở thành cái thứ hai Atlantic.

Bom đấy, ăn đi!

Lãnh Linh Linh phi thường đoán ra điểm này, càng không nói quân bài Bee ngồi ở bên trên cao nhất đánh cờ. Kể cả bốn biển tụ tập, trừ phi là Hải Yêu bị yểu não ra, tuyệt đối vĩnh viễn sẽ không có chuyện năm cái Thập Uyên Chúa Tể cùng một lúc xông rào bắt chết nhân loại tại trận.

Chiến thuật sinh ra, chính là dùng để vã vào mặt mấy chủng loại Yêu Ma thiểu năng như vậy ! ! !

Mà Hải Não hải yêu, từ viễn cổ đại chiến cho đến bây giờ, vô số năm tháng dằng dặc trôi qua, hải yêu sở hữu thêm một vị cao nhân trong hàng ngũ phản bội nhân loại là Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Đế tới, thêm vào bộ óc của Kraken, bọn chúng đã học xong mưu kế, học được xảo trá, học được khả năng đánh chiến thuật, biết được mai phục là gì. Bọn chúng đã sớm học xong nhân loại tất cả mọi thứ, bây giờ trí tuệ của bọn nó cũng tại bên trên nhân loại, ít nhất là Hải Thần Tiên Tri sẽ ở phía trên.

Sai lầm ngu ngốc xuất thủ một lúc năm đầu Thập Uyên Chúa Tể trong chiến trường biển Hoa Đông eo hẹp này, chúng nó không có khả năng tái phạm ! ! !

Chiếu theo tình huống này, Mạc Phàm đồng dạng suy đoán ra, không phải hiển nhiên mà Lãnh Nguyên Thánh Hùng thường xuyên núp ở dưới đáy biển bảo vệ Hải Tâm Kraken từ xa, nó không muốn lên bờ, không thể đánh ở Thái Bình Dương bên kia, khi mà đồng đội nó đông nghịt như vậy.

Hiện tại, hắn cũng là vậy, không giúp được Thái Bình Dương chiến trường. Thứ nhất, sức một mình hắn là không thể. Thứ hai, vạ lây đồng đội. Coi như Vạn Yêu Thần Tọa Vĩ Linh Hoàng tới, nắm giữ thần cảnh khống chế ma pháp, nàng cũng không có khả năng quyết đoán né hết nhân loại ra để chỉ tập trung Hải Yêu được.

Muốn đối trọng Đế Vương tầng dưới trong quần chiến đông đúc như vậy, thế cũng là phải mang ra được gần gần tương đương số Đế Vương ấy thì mới được --- đây là điều kiện cơ bản nhất.

Mà điều kiện như vậy liền mang ý nghĩa… trận chiến này, Phàm Tuyết Thành phi thường phải thua.

Năm phút trôi qua, Mạc Phàm đang vô cùng ảo não, hắn giác quan vẫn cố gắng lưu ý lấy bốn phương tám hướng.

May mắn là, Lãnh Nguyên Thánh Hùng cũng cần không gian riêng tư để hô hấp điều tiết, nó không có khinh suất Mạc Phàm, quá phấn khích háo chiến, trái lại rất dễ mắc bẫy đối phương.

Đương nhiên, nó đây là lo xa, Mạc Phàm kì thật chả có cái bẫy nào nữa cả, ít nhất đối với Lãnh Nguyên Thánh Hùng liền không có. Hắn chẳng qua chỉ làm ra một bộ khuôn mặt đăm chiêu nguy hiểm, lợi dụng tâm lý chiến để tranh thủ quan chiến ước đoán tình hình của đồng đội mình.

Năm phút!

Đúng năm phút kể từ khi Mạc Phàm bắt đầu quan sát chiến sự ở Thái Bình Dương.

Ầm một tiếng long trời, mất phòng tuyến Hải Môn Quan, Bàng Môn Quan, lịch sử tiếp tục lặp lại, tương tự như ở Phàm Tuyết Thành khi còn tọa lạc dưới mặt đất. Hai quan ải đầu tiên phòng ngự kết giới vừa bị mất, sóng lớn không chút kiêng kỵ nghiền ép về không trung, rậm rạp chằng chịt Hải yêu đem sóng lớn nhuộm thành đen kịt một màu. Cái này sóng lớn nhìn qua không khác gì tấm màn sân khấu vở kịch, lập tức che khuất bầu trời.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại thời điểm, nhìn thấy cái kia ức vạn hải yêu đều gõ phủ vào trời xanh, thiên khuyết lỗ lớn không cách nào chống cự được, bọn hắn cũng không khỏi rùng mình, lạnh lẽo từ đầu đến chân.

Lớn tuổi pháp sư chết đã đành, thệ hệ trẻ Linh Vĩ Quốc cũng là tận tình bị bóp chết, kẻ đầu bạc kẻ đầu xanh, kẻ đầu không tóc đều chung một tình trạng chôn thân, mà ngay cả triệu hoán pháp sư Đông Vy, Giang Dục cũng tử thương, nếu không phải Tiểu Mei xuất hiện kịp thời, hai người bọn hắn đã hết cứu nổi.

Ai nấy chứng kiến cảnh Giang Dục đỏ hoe con mắt quỳ rạp xuống mặt biển đều cũng sẽ rung động, giờ khắc này, hắn linh hồn đã uể oải chịu không nổi, tựa như một người hồn phi phách tán, chỉ có hận thù, oán khí, cùng tang thương.

Phải, tại Mạc Phàm trái tim lúc này, hắn cũng là có chút bi ai, Dạ La Sát đã không còn khí tức, linh hồn cũng không, bị vô số quân chủ địch nhân vây quanh ăn thịt, này mới để cho Giang Dục phẫn nộ tột cùng, đau đớn tột cùng.

Mặt khác, bởi vì phòng tuyến hải đê sụp đổ, các căn cứ ở Thiên Không Phàm Tuyết Thành lập tức bị dìm ngập, Apase cùng quân đoàn của nàng phải yểm hộ còn sống quân đội pháp sư trốn vào Ninh Bàn Tháp kết giới. Tại mặt Bắc, Ngải Thái Sơn thất thủ, mà Ngải Giang Đồ rốt cuộc tiến nhập Tà Miếu. Hắn vì cứu cha, tự mình hủ thực hắc ám, nhận độc dược cường hóa thân thể của Apase, tự mình thân thể nhân loại xài dung hợp tà lực của Tà Dương Thần Điện, trở thành một cái hắc ám ma nhân.

Hắn tháo xuống băng quân đội huy hiệu, một mình một bóng lưng đi về phía ức vạn Hải Yêu, đem Ngải Thái Sơn từ trong cõi chết trở về.

“Ô ô ô ô ~~~~~”

Lãnh Linh Linh đứng tại trên đỉnh Ninh Bàn Tháp, nàng nhìn thấy mọi người dần dần thất bại, một trái tim chìm xuống đáy cốc, không thể tiếp nhận nổi đả kích này. Trong con mắt ướt lệ của nàng, nàng đột nhiên nhìn thấy Hải Thần Tiên Tri Kraken đang bị khống chế kia vậy mà cũng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt nàng, nó cười cười, rõ ràng là trên miệng bạch tuộc mang theo một điều cười chế giễu.

Nụ cười của nó, tựa như một lời tuyên ngôn khẳng định.

Sẽ không có sai số, sẽ không lặp lại tình huống cũ, không có lý do gì nữa, không có tại sự phản kháng giãy dụa cực mạnh của Phàm Tuyết Thành mà buông tay, không có tại nhân loại phô trương thanh thế mà buông tay.

Lần này không còn giống 4000 năm trước như thế, không còn Thanh Long, không còn Đồ Đằng, không còn Thiên Phụ.

Lần này, Hải Yêu liên minh thành tựu đều là quán thấu triệt để, không còn một sai lầm nào ngu xuẩn nữa.

Lần này, bọn nó dự định một trận chiến đến cùng, bởi vì mọi thương vong đều đã giảm xuống thấp nhất. Thậm chí, nhờ có Hải Tâm kế hoạch, thương vong tầng trên hầu như không xảy ra!

Tất cả những này tụ chung lại, để cho sắc mặt Linh Linh đều mười phần âm trầm, nàng nghiến răng nghiến lợi, uất nghẹn cắn đứt cả môi dưới.

Từ trên không trung nhìn xem, thậm chí có thể thấy rõ một nửa Thiên Không Phàm Tuyết Thành toàn bộ trở thành chấm đen Hải Yêu, màu đỏ cùng nước biển, Hải yêu cuồng triều, liền Diệp Tâm Hạ cũng không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, một cỗ cảm giác bất lực xông lên đầu.

Nàng đã tận lực, khi Thần Nữ đều không thể phù hộ thêm một phút giây nào nữa.

Đó căn bản giết không hết, chống không nổi, Hải yêu chẳng những số lượng nhiều đến quá mức, mà còn quá mạnh. Đế Vương Hải Yêu quá hung hãn, lại biết đầy đủ chiến thuật lồng ghép đi vào nhau.

Trận chiến này, đánh tới đây thôi.

Nàng khụy gối ngồi xuống mặt đất, không có một nữ thị vệ nào còn ở bên cạnh nàng dìu nàng đỡ dậy nữa.

Hai chữ bất lực… thấm tới tận tâm can.

Lãnh Nguyên Thánh Hùng đã xuất hiện trước mặt Mạc Phàm rồi, nó tại đi tới Mạc Phàm trước mặt, phảng phất muốn kết thúc trận đấu.

Mạc Phàm cũng thương tâm lắm, nhưng giống như Diệp Tâm Hạ như vậy, hắn đang không biết phải làm gì.

Đúng lúc này, huyền âm cấm chú khuếch tán, Mạc Phàm huyền âm có thể nghe được rất xa rất xa, coi như ở Thái Bình Dương cái kia, hắn đều có thể nghe thấy một chút sự tình.

Tất cả mọi người, tất cả mọi sinh vật ở Thái Bình Dương đều dần tại trong khoảnh khắc này, bọn hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, Kraken con mắt đều là nổi lên đốm đỏ, phất phơ có một loại điên tiết không kìm chế được cảm xúc.

“1, 3, 6, 7, 8, 11, 14, 22, 25, 28, 34”.

“44, 12, 15, 16, 18, 41, 52, 55, 50”.

“13, 17, 27, 51, 49, 37, 38, 31, 30”.

“Số 0”.

Giọng nói quen thuộc.

Hùng hồn.

Nghiêm trang.

Nhưng cực kỳ điềm đạm, giống như là tiên nhân trong thần thoại.

Phảng phất mỗi một con số giọng xuống bên tai Mạc Phàm, thân thể hắn trong nháy mắt này phát sinh biến hóa phấn khích rõ rệt.

Thiên Không Phàm Tuyết Thành xuất hiện thời điểm có ba cánh cổng Thượng Cổ Ma Môn mở ra, thẳng đến thượng thiên, che cản Thái Dương, hơn nữa những thứ này cũng là đẹp đẽ tinh diệu.

Phải, là ba cổng.

Vong Quốc Thú Mộ.

Viễn Hải Thần Môn.

Vũ Triều Thánh Môn.

Chưa dừng lại, Triệu Hoán thú triều cũng mở, hơn 10 vạn đầu Tượng Binh, Mã Thố, cùng hơn 5 vạn đầu Thạch Hầu cũng tràn ra ngoài.

“Xé nháp, đánh lại”.

Trong Ninh Bàn Tháp, giáo sư Stein vỡ òa cảm xúc, bàn tay nắm chặt lại, rưng rung nước mắt, kém chút khóc rống.

“Biết ngay mà, làm sao hắn có thể chết được”.

“Ngài đã trở lại!”

Ngải Thái Sơn nửa tỉnh nửa mê, đang được Tiểu Mei khôi phục, chẳng qua là nhìn thấy trên bầu trời hào quang của vị kia Pháp Thần Triệu Hoán Hệ, con ngươi kích động run rẩy cả người.

Hiếm có hiếm có lắm, hắn mới chửi ra một câu:

“Ha ha ha, Hải Yêu, chết con mẹ chúng mày đi!”

………………………..
………………………..

Mạc Phàm một miệng treo lên nụ cười trăng tà, tuyệt đối là không thèm ngó Thái Bình Dương diễn biến thêm một lần nào nữa.

Thực sự là không thể nào nghĩ tới, lão sư giấu bài so với chính hắn, còn ác độc hơn nhiều lắm.

Nhân loại quân bài, cái này đỉnh đỉnh đại danh đâu phải nói chơi ! ! !

……

Tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời mọi người đọc Huyền Lục