Toàn Chức Pháp Sư

Chương 102: Đột biến, phản đồ



“Tìm ta?”

Mạc Phàm khó hiểu hỏi lại.

” Uk. Có lẽ người cũng không biết tới chuyện này. Chuyện là như thế này. Tai họa lần này là do Hắc Ám Giáo Đình gây ra. Bọn họ không những dẫn dụ con Dực Thương Lang cấp thống lĩnh tới đây. Mà bọn họ còn muốn lợi dụng Địa Thánh Tuyền để dẫn dụ thêm nhiều con yêu ma cấp thống lĩnh tới nữa. Bọn họ muốn hủy diệt Bắc Thành hoàn toàn.”

Bạch Dương rất là nghiêm túc, chân thành nói cho Mạc Phàm biết.

” Thì ra là do Hắc Ám Giáo Đình gây ra. Cái bọn súc sinh không bằng cầm thú!”

Tiết Mộc Sinh phẫn nộ nói.

” Phó vệ đội trưởng Lâm Vũ Hân có lẽ đã giao Địa Thánh Tuyền cho người?”

Bạch Dương lại tiếp tục nói.

Mạc Phàm cũng không có trả lời lại. Hắn vẫn nhìn huấn luyện viên Bạch Dương như cũ.

Bạch Dương nhìn Mạc Phàm một lượt từ trên xuống dưới. Hắn muốn biết Địa Thánh Tuyền có được tiểu tử này bảo quản tốt hay không. Cho nên hắn lại tiếp tục nói:

” Người đưa Địa Thánh Tuyền giao lại cho ta. Ta sẽ đưa nó cho lão đại Trảm Không. Đồ vật này cực kỳ quan trọng. Nếu nó rơi vào tay bọn Hắc Ám Giáo Đình thì Bắc Thành của chúng ta coi như xong đời.”

Mọi người liền quay lại nhìn Mạc Phàm. Quả thật bọn họ cũng không ngờ Mạc Phàm lại đang bảo quản một đồ vật quan trọng tới như vậy.

” Mạc Phàm! Thì ra em đang âm thầm bảo vệ Địa Thánh Tuyền của chúng ta. May mắn chúng ta gặp được huấn luyện viên Bạch Dương ở đây. Em đưa Địa Thánh Tuyền giao cho huấn luyện viên Bạch Dương đi. Chúng ta cũng nên nhanh chóng vào trong kết giới an toàn nữa.”

Tiết Mộc Sinh nói.

Bạch Dương kích động bước lên phía trước một bước. Hắn giống như muốn cướp lấy Địa Thánh Tuyền từ trên tay Mạc Phàm vậy. Đáng tiếc, hắn cũng không có thấy Địa Thánh Tuyền ở đâu cả.

Mạc Phàm vẫn chăm chú nhìn Bạch Dương. Sau đó, hắn mở miệng nói:

“Ta bảo quản nó cũng rất là an toàn. Vì vậy, ta thấy mình nên giao nó cho lão đại Trảm Không thì tốt hơn. Huấn luyện viên Bạch Dương, ngươi có thể nhanh chóng dẫn đường cho chúng ta tới đó được không?”

Trên khuôn mặt Bạch Dương liền hiện ra sự sửng sốt, bất ngờ. Ngay sau đó hắn liền tươi cười nói:

” Ngươi nói vậy cũng đúng, cũng đúng….”

Rõ ràng câu nói của Bạch Dương vẫn chưa nói hết. Nụ cười trên môi của hắn bỗng nhiên tắt ngấm. Khuôn mặt hắn đang còn đang còn ấm áp nụ cười đột nhiên ngưng trọng lại. Trong ánh mắt bắn ra một luồng hung quang. Cả khuôn mặt liền biến thành méo mó, dữ tợn!

” Vậy ngươi đi chết đi!”

Giọng nói Bạch Dương liền trở nên lạnh lẽo.

Vừa mới dứt lời, con U Lang Thú đang vô cùng ngoan ngoãn bỗng nhiên lao về phía Mạc Phàm. Móng vuốt sắc bén của nó giơ cao lên. Dĩ nhiên nó muốn vồ Mạc Phàm rồi.

Dị biến phát sinh khiến cho mọi người ở đây đều bị hù dọa đến nỗi ngây dại!!

“Mạc phàm!!”

Chu Mẫn kinh hô hét lên. Nhưng nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn lệ trảo của con U Lang Thú kia sắp cướp đi sinh mạng của Mạc Phàm mà thôi.

” Huấn luyện viên Bạch, ngươi đang làm cái gì vậy??”

Tiết Mộc Sinh rống to lên hỏi.

Nhưng Bạch Dương cũng không thèm để ý tới lời nói kia của Tiết Mộc Sinh. Con U Lang Thú của hắn vẫn tiếp tục lao tới, không có chút gì gọi là hạ thủ lưu tình.

Đòn công kích trong khoảng cách gần như thế này, bất kỳ người học sinh nào cũng không thể sống sót được.

“Bá!!!!”

Lệ trảo chụp xuống giống như phát tiết ra sự tức giận trong lòng Bạch Dương vậy. Dù sao con U Lang Thú lúc trước của hắn cũng bị Mạc Phàm này giết chết. Ngày hôm nay, cuối cùng hắn cũng có cơ hội để báo thù.

Dĩ nhiên, báo thù cũng chỉ là việc tư mà thôi. Dù sao thì chuyện lấy được Địa Thánh Tuyền về tay mình mới là chuyện cực kỳ quan trọng. Nếu hắn có thể đem Địa Thánh Tuyền giao cho Hồng Y chấp sự thì chỗ ngồi ở Bắc Thành này có lẽ cũng nên vứt đi…

Làm sao...... Làm sao có thể!

Bạch Dương đang còn chờ đợi một màn máu tanh xuất hiện thì một cái liêm cốt thuẫn vững vàng chắc chắn đã che chắn trước mặt Mạc Phàm. Móng vuốt con U Lang Thú đánh trúng lá chắn liêm cốt nhưng nó cũng chỉ có thể đánh bay Mạc Phàm ra xa một đoạn. Còn cơ thể hắn thì vẫn bình thường. Một kích này của U Lang Thú cũng không có giết chết được Mạc Phàm.

Lá chắn liêm cốt! Bạch Dương hắn cũng biết đây chính là đồ vật Trảm Không đưa cho Mạc Phàm. Nhưng vấn đề là tại sao tiểu tử này lại có thể phòng ngự kịp thời tới như vậy. Trong tình huống tấn công bất ngờ ở khoảng cách gần như vậy, cho dù Mạc Phàm có ma cụ đi chăng nữa thì cũng không thể nào phóng thích nó ra nhanh tới như vậy được. Trừ phi tiểu tử này đã hoài nghi thân phận của ta từ trước!

Lá chắn liêm cốt sau khi ngăn cản một đòn trảo kích nặng nề liền biến thành vô số điểm rơi lả tả rồi biến mất. Mà Mạc Phàm thì bị đánh bay, trượt dài một đoạn hơn 10 thước mới có thể ổn định lại được cơ thể.

Hắn ngẩng đầu lên. Trên khuôn mặt liền hiện lên sự lạnh lùng. Lồng ngực nhấp nhô phập phồng, cho thấy giờ phút này hắn vô cùng tức giận.

Quả nhiên, quả nhiên cái tên huấn luyện viên Bạch Dương này có vấn đề.

” Đệt mẹ mày!”

Mạc Phàm nhổ ra một bãi nước miếng, hung hăng mắng.

“Ha ha ha ha, ta thật không ngờ đấy. Ta cũng có chút ngạc nhiên không hiểu vì sao ngươi lại hoài nghi thân phận của ta. Dù sao thì ta cũng là huấn luyện viên của ngươi cơ mà.”

Bạch Dương đột nhiên cười lớn. Lúc trước khuôn mặt của hắn đang còn tuấn tú ấm áp thì vào lúc này khuôn mặt của hắn liền vặn vẹo, méo mó như một thằng điên. Bây giờ hắn làm gì còn đẹp trai phong độ khiến cho nữ sinh mê muội nữa!

Mạc Phàm cũng không có thời gian để giải thích cho cái loại làm gian tế cho Hắc Ám Giáo Đình này. Hắn nhìn xung quanh xem mọi người đang đứng ở đâu, sau đó vội vàng hô to lên:

” Cẩn thận, người này có thể triệu hồi được rất nhiều yêu ma….”

Sắc mặt huấn luyện viên Bạch Dương lập tức trầm xuống. Từ con mắt hắn chợt lóe ra hung quang. Ngay sau đó, trên lan can cây cầu liền có hai bóng đen đang chậm chạp ngọ nguậy. Bọn nó vô cùng nhanh nhẹn nhảy lên cầu. Hai chân trước của nó tung ra một cú đá sắc như dao cạo về phía Trương Tiểu Hầu và Hạ Vũ đang đứng gần nơi đó!!

Đột nhiên Bạch Dương phản bội làm cho mọi người phản ứng không kịp. Mà mọi người cũng không hề chú ý tới dọc hai bên thành lan can lại có hai sinh vật bò ra nhanh nhẹn như thế.

Bọn này có khuôn mặt như khỉ, thân hình giống con người. Cả người nó là một màu đen giống như kiểu mặc một bộ đồ da màu đen bó sát người vậy. Bọn nó xấu xí không chịu nổi. Đây chính là Hắc Súc Yêu, dấu hiệu của Hắc Ám Giáo Đình!

Mạc Phàm thấy một con Hắc Súc Yêu đang đánh về phía Trương Tiểu Hầu. Trái tim hắn kịch liệt nhảy lên.

Giờ phút này hắn rất muốn mình trong vòng 1s hoàn thành Tinh quỹ. Rồi phóng nó tới chỗ con Hắc Súc Yêu đang xông vào giết Trương Tiểu Hầu kia. Đánh cho nó thành một đống bùn. Nhưng tốc độ phóng thích ma pháp của hắn cũng không có nhanh như vậy.

Tâm tính Trương Tiểu Hầu tương đối là đơn giản. Vì vậy, hắn cũng không có đề phòng huấn luyện viên Bạch Dương như Mạc Phàm. Dù sao thì đối với bất kỳ một người học sinh nào thì cũng không thể nào nghi ngờ huấn luyện viên đã dạy mình được.

Trương Tiểu Hầu không kịp phóng thích ra Phong quỹ của mình. Khi hắn xoay người lại thì con quái vật màu đen vô cùng xấu xí kia đã tới sát hắn rồi…

Hắn cứ như vậy mà chết đi sao?

Trương Tiểu Hầu không dám tin đây chính là sự thật.

Hắn cùng Mạc Phàm đã vượt qua quãng đường 3km tử vong kia. Bọn hắn vất vả lắm mới tới được kết giới an toàn. Kết quả thì sao? Kết quả là bọn họ lại chết dưới tay huấn luyện viên của mình.

Hai mắt Trương Tiểu Hầu nhắm lại.

“Phốc xuy ~~~~~~~~~~”

Máu nóng hổi phun lên trên mặt. Trong lòng Trương Tiểu Hầu hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Con súc sinh này đã đánh trúng ngực ta rồi ư? Tốc độ của nó sao nhanh vậy? Nhanh đến nỗi hắn không cảm nhận được ngực mình bị xé ra mà máu đã phun lên mặt rồi.

Một giây sau, Trương Tiểu Hầu vẫn không có cảm giác đau đớn hiện ra. Hắn có chút hoài nghi, khó hiểu liền mở mắt ra nhìn.

Vừa mở mắt ra, hắn ngạc nhiên khi thấy con Hắc Súc Yêu tập kích mình không biết tại sao bị đánh bay ra ngoài. Nó nặng nề đập trúng một chiếc xe máy ở bên cạnh.

Mình không có chết??

Mà máu này là......

Trương Tiểu Hầu mạnh mẽ quay đầu nhìn lại. Cả người hắn liền ngây dại.

Đó là một khuôn mặt tái nhợt, thê lương khiến cho người khác chỉ muốn đem nàng ôm vào lồng ngực.

Máu từ trên người nàng bắn ra ngoài. Nó rất là nóng hổi. Nóng hổi đến nỗi cả người Trương Tiểu Hầu giống như bị đốt cháy lên vậy.