Trương Tiểu Hầu muốn gào thét lên. Nhưng cổ họng hắn giống như bị thứ gì đó chặn lại, không tài nào hét lên được.
Vô số nước mắt lả tả rơi xuống từ trên mặt Trương Tiểu Hầu. Cũng giống như tính mạng Hạ Vũ lúc này đang dần rơi xuống vậy. Một khi nàng ngã xuống đất thì sẽ nhanh chóng biến mất.
“Phong quỹ!! Phong quỹ!! Phong quỹ!!!!”
Trương Tiểu Hầu kịch liệt đau đớn nhanh chóng nối liền Tinh Quỹ. Rốt cuộc cũng có một cơn gió nổi lên quanh quẩn thân thể hắn.
Bên trong Phong quỹ, Trương Tiểu Hầu điên cuồng cướp lại máu của Hạ Vũ từ đòn tấn công của con Hắc Súc Yêu vừa rồi.
Dựa vào Phong Quỹ – Thiểm Bộ. Hắn nhanh chóng ôm lấy Hạ Vũ phóng tới nơi xa. Nhưng máu của nàng vẫn cứ tiếp tục phun ra như cũ…
Hắn không thể nào ngăn chặn máu ngừng rơi được. Hắc Súc Yêu là một đao phủ. Một khi đã ra tay thì máu phải rơi xuống. Nó có thể tìm thấy động mạch của sinh vật khác một cách chính xác. Vì vậy, một khi Hắc Súc Yêu chém trúng thì người đó chỉ có thể mất máu tới chết mà thôi.
” Tại sao ngươi không dùng Thủy Ngự bảo vệ cho ta, bảo vệ cho ngươi. Ngươi ngay cả bản thân mình còn chưa bảo vệ nổi. Ngươi là đồ ngu ngốc!!”
“Tiết lão sư, nhanh nhanh cứu Hạ Vũ. Ta cầu xin ngươi nhanh nhanh cứu nàng. Nhất định vẫn còn biện pháp!!”
“Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp. Ta muốn giết chết cái tên khốn khiếp này!!”
Âm thanh gào thét thê lương rơi vào tai mọi người. Ai mà ngờ được huấn luyện viên Bạch Dương lại là người của Hắc Ám Giáo Đình. Ai mà ngờ được Hạ Vũ sẽ bảo vệ Trương Tiểu Hầu như thế này. Máu đỏ tươi rơi vãi khắp nơi. Nhìn cảnh tượng này, tâm mọi người quặn đau.
Trương Tiểu Hầu ôm Hạ Vũ. Hạ Vũ nhìn hắn một cách trìu mến. Mặt nàng càng ngày càng trở nên tím tái, nhợt nhạt hơn.
Hai con mắt nàng mở to. Vào lúc này, khi biết mình sắp chết. Trên ánh mắt nàng hiện ra rất nhiều cảm xúc.
Ánh mắt nàng lúc này có một tia vui mừng. Bởi vì ở thời điểm nguy cấp, nàng đã phóng thích ra được Thủy Vực. Giống như Tiết Mộc Sinh đã từng nói, chỉ cần nàng phóng thích ra được thì chính là nàng đã bảo vệ được một mạng người.
Trong ánh mắt này cũng có một tia bình yên. Ngày trước trong khi rèn luyện, chàng trai gầy gò này đã xả thân cứu nàng. Bây giờ nàng cũng đã cứu lại hắn.
Và nó cũng chất chứa sự quyến luyến. Nàng cũng giống như bao thiếu nữ khác, đều cũng có rất nhiều tâm nguyện còn chưa được thực hiện.
“Ha ha ha ha, đám tiểu quỷ các ngươi xem ra cũng có một chút tiến bộ đấy chứ. Ta còn tưởng đám Hắc Súc Yêu của ta vừa ra tay thì hai đứa kia liền bỏ mạng rồi. Không ngờ một đứa vẫn còn sống. Nhưng không sao, ngày hôm nay ta sẽ dạy cho các ngươi một bài học. Bài học đó chính là không nên tin tưởng người khác một cách dễ dàng, bất kể người đó có là ai đi chăng nữa. Đáng tiếc bài học này các ngươi cũng không học được. Vì muốn học được bài này thì các người cũng phải giữ được tính mạng của mình đã? Nhưng điều đó là không thể. Vì ngày hôm nay các người ai cũng đừng mong thoát khỏi nơi này!”
Bạch Dương đứng ở giữa cầu điên cuồng cười nói.
Trong khi hắn nói thì hai con Hắc Súc Yêu kia vẫn không có dừng lại. Tụi nó lại tiếp tục tấn công những người khác.
Thân thể của Hắc Súc Yêu không khác gì con người. Do vậy tốc độ của nó nhanh gấp đôi bọn Cự Nhãn Tinh Chuột. Nó nó bay tán loạn không khác gì những bóng ma, khiến cho mọi người không sao nhìn rõ được chân thân của bọn chúng.
Loài yêu ma có tốc độ nhanh nhẹn quá mức thế này đối với những ma pháp sư tay mơ như bọn họ mà nói chính là một vị đao phủ. Đám người bọn họ còn chưa kịp phóng thích ra ma pháp thì đã bị một kích giết chết rồi. Hơn nữa bọn nó còn có thể dễ dàng tránh né những đòn công kích hỗn loạn của đám ma pháp sư như bọn họ.
” Mọi người nhanh chóng lùi lại!”
Tiết Mộc Sinh hô lớn.
Hắc Súc Yêu đáng sợ như thế nào mọi người cũng đã thấy rồi. Một khi bọn nó áp sát vào ai đó thì kết quả là máu chảy không ngừng, không khác gì Hạ Vũ lúc trước.
Mà ở bên cạnh Mạc Phàm lại là một con U Lang Thú có hình thể cường tráng. Con U Lang Thú này có lẽ vẫn còn bị đau sau khi va chạm với tấm lá chắn kia của Mạc Phàm. Nên trong khoảng thời gian này nó cũng không thể tấn công Mạc Phàm được. Nhưng hai con mắt hung tàn của nó thì vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
Bộ ngực Mạc Phàm phập phồng kịch liệt. Nghe thấy tiếng gào thét tê tâm liệt phế của Trương Tiểu Hầu khiến cho hắn tức giận điên cuồng.
Ở trong mắt cô nàng Hạ Vũ kia, khi thấy huấn luyện viên Bạch Dương. Nàng chắc chắn sẽ nghĩ là mình được an toàn tuyệt đối. Nhưng ai ngờ được huấn luyện viên Bạch Dương lại là một con người rất là gian xảo độc ác. Nhìn cái khuôn mặt đang còn cười nhạo kia của hắn. Hắn hận không đấm cho một cái nát cái bản mặt đáng ghét kia ra!!
“Rống ~~~~~~~~~~!!”
Từ miệng U Lang Thú có một thứ gì đó như đang sôi trào. Theo tiếng gầm thét của nó, một cỗ khí lãng vẫn đục hung hăng đánh lên người Mạc Phàm.
Cát bay đá chạy!
Đây cũng là bản lĩnh sở trường của U Lang Thú. Nó không cần sử dụng móng vuốt cũng có thể tấn công đối thủ ở tầm xa.
Cát bay đá chạy văng tới sát mặt Mạc Phàm. Nhưng do Mạc Phàm đã sớm chuẩn bị từ trước liền linh hoạt tránh né sang một bên. Sau đó hắn nhanh chóng trốn vào sau một bức tường.
Bức tường bị cát bay đá chạy đánh vào nổ bùm bụp, xuyên thấu cả trăm lỗ. Cả bức tường liền xuất hiện chấn động nặng nề.
Mạc Phàm đứng dựa lưng sau bức tường. Hai con mắt hắn bắn ra ánh sáng màu tím. Ánh sáng này càng lúc càng mạnh. Thậm chí quanh thân Mạc Phàm còn xuất hiện một đạo ánh sáng màu tím rực rỡ của Lưu Tinh Tinh quỹ.
Ánh sáng của 7 hạt sao càng thêm sáng chói mắt. Bọn nó truyền ra từng đạo Lôi lực lượng. Bọn nó sôi sục, giãy dụa, nhanh chóng ngưng tụ quanh thân Mạc Phàm thành một mảng lớn Lôi Điện Chi Ấn.
“Hô!”
Mạc Phàm thở ra một hơi. Trong lúc đòn cát bay đá chạy của con U Lang Thú còn chưa có kết thúc. Hắn liền trở người, quay mặt lại nhìn thẳng vào con U Lang Thú kia.
” Một năm trước, ta đã từng giết chết cái loại như ngươi. Ngày hôm nay, ta cũng giết chết ngươi không khác gì giết một con chó!”
Mạc Phàm tức giận nói. Trong ánh mắt của hắn không hề có chút gì gọi là sợ hãi.
Bàn tay hắn giơ lên trời, rồi mãnh liệt nắm vào, truyền mệnh lệnh cho Lôi Điện. Trong không khí những Lôi Nguyên Tố đang còn sôi sục, giãy dụa đột nhiên biến thành thanh kiếm đâm xuống con U Lang Thú.
Con U Lang Thú định né tránh. Nào ngờ vị trí nó tránh lại rơi đúng vị trí Mạc Phàm tung đòn đánh tới.
Lôi Ấn – Nộ Kích là một đòn đánh thừa hưởng hiệu quả của Lôi Ấn – Cuồng Sách. Có thể nói chỉ cần một đạo Lôi Điện đánh trúng vào người con U Lang Thú. Thì tất cả đạo Lôi Điện còn lại sẽ theo đòn Lôi Điện vừa rồi mà hung hăng quật, hung hăng chui vào trong cơ thể của U Lang Thú. Đạo Lôi Điện kia giống như kiểu nam châm thu hút các đạo Lôi Điện còn lại tới vậy!
Ánh sáng màu tím chi chít, lổm ngổm đánh khắp toàn thân con U Lang Thú. Con U Lang Thú không ngừng phát ra tiếng gầm gừ thống khổ.Trong nháy mắt, con U Lang Thú liền co quắp nằm im tại chỗ.
Mạc Phàm hắn lạnh lùng nở một nụ cười. Sau khi Lôi Ấn phóng thích ra không lâu. Trên con ngươi của hắn liền xuất hiện ra ánh sáng lóng lánh màu đỏ của ngọn lửa. Chẳng biết từ lúc nào một đoàn lửa cực nóng đã xuất hiện trên tay của hắn.
Trước Lôi!
Sau Hỏa!
Hai loại lực lượng có lực sát thương ma pháp mạnh nhất trong tất cả nguyên tố, con U Lang Thú kia đều được thưởng thức.
Mạc Phàm tức giận như lửa như sấm. Hắn tức giận vứt ngọn lửa trên tay ra. Có thể thấy một đoàn lửa thẳng tắp phóng tới chỗ con U Lang Thú đang còn thống khổ gầm gừ kia!
Trải qua vô số lần luyện tập và thực hành, Mạc Phàm hắn có thể phóng thích ra Hỏa Tư tương đối chính xác. Quả nhiên đoàn lửa nho nhỏ kia nhanh chóng bay lên đỉnh đầu con U Lang Thú. Hơn nữa nó còn bay thẳng vào miệng con U Lang Thú.
“Bạo liệt!”
Hai con mắt Mạc Phàm như hai bó đuốc bốc cháy lên. Ý niệm và Hỏa Tư – Bạo Liệt cấp 3 hoàn toàn tương thông với nhau.
Đoàn lửa nho nhỏ dường như không có một chút uy lực nào, nhưng theo tiếng thét của Mạc Phàm nhanh chóng nổ tung trong miệng con U Lang Thú.