Mạc Phàm đứng dậy. Hắn nhìn thoáng vết thương dài từ vai trái trên ngực kéo dài xuống tới hông phải. Cái vết thương này khiến cho hắn cảm thấy rất là đau nhức. Chỉ cần hơi thở ra nhẹ một chút thôi cũng khiến cho vết thương này nhói đau rồi.
Cái con mẹ nhà nó chứ! Chỉ vì có thể giữ lại Vũ Ngang và tên Lam Y Chấp Sự kia. Mình đúng là chán sống rồi mà!
Nhưng mà không sao. Dù sao thì khổ nhục kế do mình thi triển ra cũng có một chút tác dụng. Sau khi Vũ Ngang nhìn thấy Tiểu Nê Thu tản mát ra khí tức Địa Thánh Tuyền nồng nặc kia. Lúc này rõ ràng hắn đã đánh mất lý trí của mình rồi.
Địa Thánh Tuyền này, thật sự quan trọng đối với bọn chúng như vậy sao???
Trên cái thế giới này, thiên tài địa bảo rất là nhiều. Công hiệu sánh ngang với Địa Thánh Tuyền cũng không có thiếu. Chả có lý do gì mà đám Hắc Ám Giáo Đình này phải trăm phương ngàn kế để lấy được cái này. Trừ phi cái Địa Thánh Tuyền này còn có tác dụng đặc biệt nào đó nữa …
Điều này khiến cho Mạc Phàm nhớ lại câu chuyện mà Tâm Hạ từng kể cho hắn nghe. Bắc Thành là một tòa thành thủ hộ. Nó thủ hộ Địa Thánh Tuyền. Nếu vậy cái Địa Thánh Tuyền này chắc chắn có liên quan tới bí mật 2000 năm trước được che giấu.
“Cô cô cô cô ~~~~~~~~~~!!!!!”
Nguyền rủa Súc Yêu phát ra tiếng gầm gừ, làm cho Mạc Phàm căn bản không có nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy.
“Nghiệt súc, nếu như không phải vừa rồi tao nghe điện thoại nên phân tâm, mày tưởng mày có thể làm tao bị thương à?”
Mạc Phàm thẹn quá hoá giận.
Lúc trước bởi vì hắn không muốn mình bại lộ thực lực trước Vũ Ngang. Cho nên Mạc Phàm không có sử dụng kỹ năng Ám Ảnh hệ. Lúc này Mạc Phàm tin chắc rằng cái tên Vũ Ngang kia đừng hòng trốn thoát được. Cho nên hắn cũng không cần phải che giấu nữa.
Hắc Súc Yêu Nguyền rủa cũng là nghe hiểu được tiếng người. Nó nghe thấy Mạc Phàm nói như vậy liền gầm lên một tiếng. Tiếng gầm này mang theo sự chế giễu.
Cái tên nhân loại nhỏ bé này, đến lúc này rồi mà vẫn còn to mồm được??
“Vèo!!”
Đột nhiên, Hắc Súc Yêu Nguyền rủa liền biến mất.
Thân hình nó không ngừng lắc lư, thay đổi vị trí. Lôi Ấn và Hỏa Tư của Mạc Phàm đều bị nó tránh né một cách dễ dàng.
Lại là một trảo đánh tới. Trảo này từ trên cao bổ xuống. Nó vô cùng sắc bén, muốn bổ đôi đầu Mạc Phàm ra làm hai!
Vũ Ngang vẫn đang đứng ở bậc thang trên cao. Mặc dù lúc này hắn đang ở trong sương mù, nhưng hắn vẫn có thể thấy cái bóng của Mạc Phàm chậm rãi tách ra, nụ cười trên khuôn mặt hắn càng thêm sáng lạn.
Lẽ ra hắn có dư thời gian để từ từ hành hạ, tra tấn Mạc Phàm. Nhưng lúc này Lam Y Chấp Sự rất là lo lắng, muốn hắn rút lui. Cho nên Vũ Ngang cũng không dám làm chậm trễ thời gian. Sau khi lấy được Địa Thánh Tuyền rồi. Hắn sẽ rút lui ngay lập tức.
Thế nhưng Vũ Ngang cũng không có được cao hưng phấn bao lâu.
Bởi vì hắn phát hiện bóng của Mạc Phàm đã xuất hiện ở chỗ khác. Sương mù lượn lờ xung quanh, khiến cho Vũ Ngang căn bản không nhìn thấy rõ tên này rốt cục là làm thế nào tránh được một trảo chí mạng kia. Làm cho hắn càng thêm tức tối hơn.
“Giáo sĩ đại nhân, đại trận Ty Dạ Thống Trị hình như đang tan biến.”
Phó Thiên Minh vội vàng nói với Vũ Ngang.
Vũ Ngang nhìn ra bên ngoài, liền phát hiện thấy bầu trời đang còn đen kịt đột nhiên từ từ tản ra. Hắn có thể nhìn thấy những đám mây đen dày đặc trong bầu trời đêm và một chút ánh sáng ở phía trên. Nhìn xa hơn ra xung quanh, sương mù tối đen cũng đã biến mất. Cả cái lồng sắt to lớn hoàn toàn lộ ở trước mặt hắn, làm cho hắn vô cùng kinh ngạc.
Mà mê cung bóng tối gần đài phun nước lúc trước cũng không biết từ lúc nào triệt để tan đi. Từ chỗ Vũ Ngang đứng có thể nhìn thấy đài phun nước và quảng trường.
Vũ Ngang cảm giác không ổn. Đại trận Ty Dạ Thống Trị mà biến mất, bọn hắn sẽ rất khó mà che giấu được thân phận của mình. Vũ Ngang không sợ những tên học viên kia, cái mà hắn sợ chính là các lão sư trong trường. Thực lực của bọn họ mạnh hơn đám học viên này nhiều lắm.
“Lên! Hai người các ngươi xông vào giết hắn cho ta. Bất luận như thế nào cũng phải cướp được nó trước khi đại trận Ty Dạ Thống Trị hoàn toàn biến mất!”
Vũ Ngang ra lệnh cho Phó Thiên Minh và Cổ Văn Thanh.
“Đại nhân, chúng tôi mà xông vào lúc này, không phải bị bại lộ thân phận ngay lập tức sao….”
Cổ Văn Thanh vừa muốn giải thích thì Vũ Ngang đã trừng to mắt nhìn hai người bọn họ.
Hai người bọn họ không dám không tuân theo. Lợi dụng Mạc Phàm vẫn đang còn đối phó với Hắc Súc Yêu Nguyền rủa. Bọn hắn chui vào một cái lỗ nhỏ trong cái lồng sắt khổng lồ này.
Cái lồng sắt thuần phục này, bọn họ sớm đã nắm rõ mọi vị trí của nó từ lâu lắm rồi. Bất kể là cái lỗ nhỏ hay là kết giới ở phía trên, bọn hắn đều biết ở nằm ở vị trí nào. Muốn vào trong đó cũng là chuyện nhỏ như con thỏ.
“Thức thời thì nhanh giao ra Địa Thành Tuyền đây. Chúng ta sẽ tha cho cái mạng chó của mày!”
Phó Thiên Minh chỉ vào mặt Mạc Phàm sống dai như gián này, tức giận nói.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua hai tên vừa chạy vào lồng sắt, ánh mắt hắn liền trở nên lạnh lùng như băng.
Làm một học viên tốt trong Học Phủ Minh Châu thì không chịu, lại đi bán mạng cho Hắc Gia Đình. Người tốt thì không muốn làm, lại muốn đi làm súc sinh!
Mạc Phàm che giấu một ít thực lực là vì muốn dụ Vũ Ngang vào trong lồng sắt. Ở trong cái lồng sắt này có kết giới, cho nên Mạc Phàm không thể dùng Độn Ảnh để thoát ra ngoài được. Muốn giết được tên Vũ Ngang kia thì nhất định phải chờ hắn tự chui đầu vào rọ mới được.
Nhưng tên Vũ Ngang này lại vô cùng âm hiểm và giảo hoạt. Tình huống đến mức này rồi mà hắn vẫn không dám mạo hiểm bản thân.
Hiện tại Mạc Phàm muốn giấu cũng không giấu được nữa rồi. Tiêu diệt bọn này trước rồi tính sau.
Mạc Phàm dùng Độn Ảnh kéo dãn khoảng cách ra với Hắc Súc yêu nguyền rủa. Khi hắn đứng vào vị trí chính giữa trung tâm lồng sắt. Từ trên người hắn liền tỏa ra khí tức Hắc Ám nồng đậm.
Mặc dù đại trận Ty Dạ Thống Trị đang biến mất. Nhưng Mạc Phàm vẫn như cũ có thể cảm ứng được nguyên tố Hắc Ám nồng nặc ở xung quanh.
Một đạo Tinh Đồ quỷ dị thần bí được vẽ lên, chậm rãi xuất hiện dưới chân Mạc Phàm.
Máu tươi trước ngực theo quần áo từ từ rơi xuống. Máu màu đỏ rơi vào trong bức tinh đồ hắc ám kia càng làm cho nó thêm tà dị hơn!!
“Cự Ảnh Đinh!”
Vị trí trước ngực Mạc Phàm nứt ra, nhìn thấy mà giật mình. Từ một mảnh đầy máu ở phía trước đột nhiên xuất hiện một cây Cự Ảnh Đinh khổng lồ.
Cự Ảnh Đinh này so với Cự Ảnh Đinh lần trước mà Mạc Phàm sử dụng khác nhau hoàn toàn. Nó giống như một thanh trường kiếm hắc ám, xưng quanh có một đạo khí tức Hắc Ám bao bọc lấy nó!
Trong Ty Dạ Thống Trị, năng lực của các hệ khác đều sẽ bị suy yếu đi. Mà năng lực của Ám Ảnh hệ lại được tăng cường lên thêm. Ngay cả thực lực của Hắc Ám Yêu thú cũng được tăng cường, chứ không cần nói tới một vị Ma pháp sư Ám Ảnh hệ!!!
“Đi!”
Ám Ảnh đinh từ tay áo Mạc Phàm bay lên. Ngay lập tức nó xuyên vào không gian, biến mất không thấy tăm hơi.
Cổ Văn Thanh và Phó Thiên Minh nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền trợn tròn hai mắt.
Ám Ảnh pháp sư???
Mạc Phàm làm sao có thể là Ám Ảnh hệ Ma Pháp Sư!!
Cùng lúc đó, Vũ Ngang đang đứng ở bậc thềm trên cao cũng tức giận, run rẩy cả người lên.
Ám Ảnh hệ!!
Tên Mạc Phàm khốn khiếp này, ấy vậy mà hắn lại có năng lực Ám Ảnh hệ!!
Chẳng trách ở trong cái đại trận Ty Dạ Thống Trị, thực lực của hắn không có bị ảnh hưởng một chút nào!!!
Hỏa hệ.
Lôi hệ.
Triệu Hoán hệ.
Ám Ảnh hệ!!
Tên này không phải là trời sinh song hệ, mà là cứ mỗi lần thức tỉnh, hắn sẽ đạt được thêm 2 hệ năng lực nữa.
Vũ Ngang căm hận Mạc Phàm không chỉ vì gương mặt của hắn bị huỷ hoại. Mà còn ghen tỵ với hắn, vì hắn sở hữu thiên phú trời sinh sinh song hệ không gì sánh bằng kia. Ai mà ngờ được cái tên này lại có được thiên phú càng nghịch thiên hơn so với trời sinh song hệ!!
Sơ cấp song hệ, Trung cấp bốn hệ, đến Cao cấp chẳng phải là hắn có được sáu hệ hay sao.
Cái tên Mạc Phàm này, nhất định diệt trừ, nhất định phải diệt trừ!!
“Giết! Chết! Hắn! Cho! Ta!!”
Tiếng nói của Vũ Ngang lúc này biến thành tiếng gào rú. Trong lồng ngực hắn như đang có một ngọn lửa quay cuồng thiêu đốt vậy.
Hai người Phó Thiên Minh, Cổ Văn Thanh lúc này mới hồi phục tinh thần lại.
Đối với bọn họ mà nói, trời sinh song hệ đã là một chuyện giật mình khiếp đảm rồi. Thế mà tên này lại có tới tận 4 hệ…. Cảm giác thế giới quan muốn bị phá hủy rồi.