Toàn Chức Pháp Sư

Chương 244: Phàm Hỏa nho nhỏ mà cũng muốn làm ta bị thương?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tác giả: Loạn

Dịch: Hoangforever

“Cô cô cô cô ~~~~~~~~”

Hắc Súc Yêu nguyền rủa cảm nhận được chủ nhân của mình rất là tức giận. Nó liền vận toàn bộ sức lực của mình rồi sau đó phóng vút về phía Mạc Phàm.

Tốc độ của Hắc Súc Yêu nguyền rủa rất là nhanh. Chỉ mất có 1 giây mà nó đã áp sát rất gần Mạc Phàm rồi. Nó cũng chỉ còn cách Mạc Phàm có khoảng 50 m nhỏ nữa thôi. 50 m còn lại này đối với nó mà nói cũng chỉ là trong cái nháy mắt mà thôi.

Mạc Phàm nhìn Hắc Súc Yêu Nguyền Rủa. Lần này hắn cũng không có trốn tránh. Mà nở ra một nụ cười trên môi. Nghiệt súc! Chờ một lúc nữa thôi, để xem người còn càn rỡ được nữa không!

Hắn hơi động ngón tay. Ngay lập tức liền có một sợi tơ màu đen từ ngón tay hắn liền hòa vào bóng tối. Nó quấn quanh ở đầu ngón tay của hắn, giống như đang lôi kéo thứ gì đó vậy.

Thứ mà ngón tay Mạc Phàm đang thao túng chính là Cự Ảnh Đinh. Cự Ảnh Đinh không có đi vào trong không gian cũng không có nghĩa là nó đã biến mất. Mà là nó đang đợi mệnh lệnh của Mạc Phàm. Nó ở đó và đang chờ bóng dáng Hắc Súc Yêu nguyền rủa xuất hiện!

Cự Ảnh Đinh xuất hiện không gây ra một chút tiếng động nào. Ở trong Ty Dạ Thống Trị, nó không chỉ có hình dạng nhọn hoắt như một thanh kiếm, mà nó còn hóa thành 6 thanh kiếm!

Kiếm đầu tiên, đâm vào chân con Hắc Súc Yêu đang bị nguyền rủa kia!

Con Hắc Súc Yêu đang còn chạy như điên, bị một kiếm này đâm vào chân trái khiến cho chiếc chân trái này không thể nhúc nhích nổi dù chỉ một phân. Do chạy quá nhanh, cho nên chiếc chân này liền bị gãy đứt lìa ra…

Lại thêm một Ảnh Kiếm Đinh nữa xuất hiện. Nó xuất hiện mà không có chút nào báo trước, cứ đột ngột, bất ngờ như vậy xuyên qua đầu con Hắc Súc Yêu Nguyền Rủa kia.

Lại tiếp tục thêm Ảnh Kiếm Đinh nữa xuất hiện. Bọn nó chia nhau ra xuyên qua bụng, đùi phải, hai cổ tay Hắc Súc Yêu nguyền rủa kia!!

Bình thường Mạc Phàm sử dụng Cự Ảnh Đinh nhiều nhất chỉ có thể đem người khác đính chặt tại chỗ mà thôi. Thế nhưng Cự Ảnh Đinh lần này thì lại đính chặt hơn phân nửa cơ thể của con quái vật Hắc Súc Yêu này, khiến cho nó không thể có bất kỳ động tác nào.

Nguyên nhân là do Cự Ảnh Đinh lần này ở trong Ty Dạ Thống Trị cho nên nó được tăng cường thêm, và nó biến thành 6 thanh kiếm. Nó cứ như vậy hung hăng đâm xuống, đâm xuống các vị trí khác nhau trên cơ thể con Hắc Súc Yêu nguyền rủa kia. Con Hắc Súc Yêu nguyền rủa kia bị những thanh kiếm này đâm xuống liền bị định thân tại chỗ không khác gì biến thành một cái bia ngắm!

“Cô cô ~~~~~~~~!!!!!”

Còn chưa tới 1 giây sau, đột nhiên con Hắc Súc Yêu nguyền rủa gầm lên một tiếng thét chói tai đầy đau đớn.

Thì ra nguyên nhân là do lực lượng Ám Ảnh hệ quấn quanh trên thân kiếm kia gây ra. Khi những thanh kiếm kia đâm vào người Hắc Súc yêu, nó cũng theo những lỗ bị đâm kia chui vào trong cơ thể Hắc Súc Yêu.

Loại lực lượng này không phải tàn phá thân thể, mà là tàn phá linh hồn con Hắc Súc Yêu kia!

Lực lượng bóng tối vốn là tà dị vô cùng. Nguyên bản Mạc Phàm sử dụng Cự Ảnh Đinh này để định thần và giam cầm tinh thần con Hắc Súc Yêu kia lại. Nhưng hắn ở trong đại trận Ty Dạ Thống Trị khiến cho Cự Ảnh Đinh của hắn có hiệu quả đâm vào linh hồn.

Hắc Súc Yêu bị nguyền rủa chính là linh hồn bị nguyền rủa. Mà 6 thanh kiếm Ảnh Đinh này, vừa định thân nó, vừa đâm sâu vào linh hồn của nó. Khiến cho nó đau đớn đến mức không muốn sống nữa!!!

Hắc Súc Yêu Nguyền rủa vừa làm bia ngắm vừa phải chịu đau đớn dày vò. Trên căn bản nó đã mất đi lực chiến đấu.

Phiền toái lớn nhất đã được Mạc Phàm giải quyết nhanh gọn. Lúc này hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hai tên phản đồ Cổ Văn Thanh và Phó Thiên Minh kia.

” Đừng có càn rỡ! Nếm thử uy lực ma pháp Phong hệ của ta!”

Phó Thiên Minh hét to lên một tiếng.

Ma pháp mà Phó Thiên Minh thi triển chính là Phong Bàn – Long Quyển. Một trận cuồng phong từ dưới mặt đất bốc lên, gào thét ở bên trong lồng sắt khổng lồ. Nó căn bản không để cho Mạc Phàm có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.

Phong như đao. Còn chưa chạm tới mà đã đau rát cả mặt.

Chẳng qua là, Phong Hệ kia có thật sự ảnh hưởng tới Ám Ảnh Hệ của hắn không?? ….Một loại ma pháp thuộc loại mạnh nhất. Đương nhiên….. là không rồi!

Mạc Phàm liền nhanh chóng bước vào trong bóng tối, theo bóng tối mà di chuyển. Mặc kệ cái Phong Bàn khỉ gió kia có mạnh tới cỡ nào đi chăng nữa, thì nó cũng đừng hòng mơ tưởng làm bị thương được Mạc Phàm một chút nào cả.

Cổ Văn Thanh thì ngược lại. Một ngọn lửa đỏ bừng bốc lên thiêu đốt thân thể hắn. Có thể thấy rõ ràng ở cổ tay phải của hắn đang tụ tập một cỗ năng lượng Liệt Diễm vô cùng khổng lồ.

Cổ Văn Thanh muốn thi triển ra chính là Liệt Quyền!

Hỏa Quyền khổng lồ đấm về phía Mạc Phàm đang núp trong bóng tối kia. Phong Hệ không có cách nào làm Mạc Phàm ở trong bóng tối kia bị thương được. Nhưng Hỏa Hệ thì khác, một khi nó đánh trúng mục tiêu, chắc chắn nó sẽ khiến cho tên Mạc Phàm kia biến thành tro bụi trong nháy mắt.

“Ùng ùng ~~~~~~~~~~~!!!!”

Liệt Quyền – Oanh Thiên khí thế cực kỳ bá đạo. Quả đấm ngang ngược cứ như vậy nổ tung bên cạnh Mạc Phàm. Giống như có một tiểu Vẫn Thạch bị thiêu đốt bắn lung tung, hỗn loạn tới chỗ này vậy. Một cái rãnh to màu đen liền xuất hiện!!

Liệt Diễm màu đỏ thẫm đang thiêu đốt kịch liệt. Cổ Văn Thanh tin chắc rằng cái tên Mạc Phàm kia đã sử dụng qua một lần ma pháp Độn Ảnh rồi thì không thể nào tiếp tục sử dụng Độn Ảnh để tiếp tục chạy trốn được nữa. Huống hồ ngọn lửa này mạnh mẽ, chói mắt tới như vậy. Căn bản cũng không có thấy cái bóng Mạc Phàm bỏ chạy!!

Uy lực Liệt Quyền cường đại, phát ra tiếng động rất lớn. Đương nhiên nó sẽ kinh động tới các học viên đang còn lảng vảng ở bên ngoài kia.

Rất không may chính là Mục Nô Kiều và Ngải Đồ Đồ, hai cô nàng này đang ở bên ngoài bậc thang của cái kiến trúc này.  Đầu tiên các nàng cảm nhận thấy có một cỗ lực lượng Cuồng Phong gào thét. Cho nên hai người họ biết nơi này có đánh nhau, liền vội vã chạy vào.

Ai mà ngờ được vừa chạy vào tới nơi thì phát hiện ra tên Cổ Văn Thanh phóng ra Liệt Quyền bay thẳng tới chỗ Mạc Phàm đang ẩn núp trong bóng tối kia.

” Cổ Văn Thanh, người làm cái gì vậy!!!”

Ngải Đồ Đồ hét lên một tiếng.

Tên Cổ Văn Thanh này một chút cũng không có hạ thủ lưu tình. Dựa vào uy lực của Liệt Quyền kia. Nếu như Mạc Phàm không có kỹ năng phòng ngự hoặc là không có ma cụ phòng ngự. Chắc chắn hắn sẽ bị oanh thành tro bụi trong nháy mắt!!

Mục Nô Kiều cũng khá là lý trí. Ánh mắt nàng quét xung quanh một phát. Sương mù tản đi nhiều rồi, cho nên nàng có thể nhìn thấy rõ mọi chuyện đã phát sinh ở đây…

Khi nàng nhìn thấy một con quái vật cực kỳ xấu xí đang bị đính chặt lại một chỗ, không khác gì bia đỡ đạn kia. Nàng liền lập tức ý thức được trong chuyện này có điều gì đó không được bình thường. Nàng vội vàng kéo Ngải Đồ Đồ đang muốn xông lên kia lại.

” Mục tỷ tỷ, đừng có kéo ta lại.  Ta phải qua đó xem một chút, xem tên đại ma đầu kia đã chết hay chưa.”

Ngải Đồ Đồ thương tâm nói.

” Đừng có vọng động.”

Mục Nô Kiều nghiêm nghị nói.

Đương nhiên Vũ Ngang cũng phát hiện ra hai nữ nhân này. Bất quá hắn cũng không có thời gian đâu mà để ý tới các nàng. Nhân lúc các học viên khác còn không có toàn bộ chạy về phía này. Tốt nhất nhanh chóng lấy được Địa Thánh Tuyền rồi rút lui khỏi nơi này.

” Hai người các người tránh xa nơi này ra một chút. Bọn họ là người của Hắc Ám Giáo Đình!”

Trong lúc Mục Nô Kiều và Ngải Đồ Không không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong một ít đoàn ngọn lửa đang thiêu đốt kịch liệt kia, có một cái thân ảnh từ trong đám lửa đang cháy từ từ bước ra ngoài.

Liệt Diễm đỏ thẫm có thể nói là đốt cháy một mảng lớn ở phía kia. Ngay cả lan can bằng sắt cũng bị nó nung đỏ.

Nhưng trong ngọn lửa đỏ thẫm kia lại có một thân ảnh đi ra. Thân ảnh này bị bao trùm bởi một ngọn lửa màu đỏ hoa hồng. Hắn cứ như vậy đi ra khỏi đoàn ngọn lửa kia. Nhìn qua thì có vẻ như hắn bị ngọn lửa đỏ thẫm kia thiêu cháy hết toàn bộ cơ thể vậy. Nhưng thật ra ngọn lửa màu đỏ hoa hồng trên người hắn lại là do hắn phóng thích ra.

Ngọn lửa màu đỏ hoa hồng này thậm chí còn bảo vệ hắn!!

” Đại ma đầu, người không có chết!”

Ngải Đồ Đồ hét lên một tiếng.

Mục Nô Kiều cũng nhìn thấy Mạc Phàm. Trên khuôn mặt trắng nõn, đẹp tuyệt mỹ kia hiện lên vẻ khiếp sợ.

Lúc này Mạc Phàm chính là cả người bao trùm trong một ngọn lửa linh hỏa. Liệt Diễm màu đỏ hoa hồng kia rõ ràng tách biệt với Liệt Diễm màu đỏ thẫm. Cả người hắn lúc này giống như Phượng Hoàng trùng sinh vậy. Tuấn dật vô cùng!

Vấn đề là, tại sao hắn lại có ngọn lửa này???

” Phàm hỏa nho nhỏ mà cũng muốn làm ta bị thương sao?”

Mạc Phàm lạnh lùng nói. Khí thế hồng viêm trên người trong nháy mắt phóng thích ra. Cả người dưới khí chất Liệt Diễm này liền  phát sinh biến hóa.

Phàm Hỏa chính là Phàm Hỏa. Nó làm sao có thể chống cự lại được Linh Hỏa đắt tiền như thế này cơ chứ?

Khi Mạc Phàm phóng ra hồng viêm. Tất cả Phàm Hỏa màu đỏ thẫm kia liền rối rít quỳ xuống bái lạy, giống như quân sĩ nhìn thấy vua vậy.

Khí thế Hồng Viêm càng thêm to lớn hơn. Chỉ trong tích tắc nó liền đem tất cả Phàm Hỏa mà tên Cổ Văn Thanh kia phóng ra nuốt trọn. Toàn bộ Liệt Diễm cực nóng biến thành ngọn lửa màu hoa hồng cho Mạc Phàm khống chế.

Đỏ bừng như biển. Mạc Phàm đứng trong Liệt Hỏa này, hai cặp mắt đen nhánh từ trước tới này biến thành một đôi mắt nóng bừng sắc bén.

” Để ta cho người biết thế nào mới gọi là ngọn lửa chân chính!”