Toàn Chức Pháp Sư

Chương 475: Hỏa Kiếp (Thượng)



Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Sau khi cả bọn an toàn vượt qua Sa Võng Hà, nghênh tiếp bọn họ chính là một khối đại địa tựa như đã từng bị một ngọn lửa thiêu rụi qua.

Nơi đây chính là Chước Nguyên Bắc Giác, là một khối tịnh thổ đặc thù đến nay vẫn còn đủ loại thần bí, nơi mà dấu vết xâm nhập của loài người cũng không tính là nhiều.

Các thợ săn pháp sư phân bố ở khắp nơi trong cả nước, một ít khu vực yêu ma nổi danh phần lớn đều đã bị các thợ săn pháp sư liên tục chinh phục qua, muốn từ bên trong đó tìm được tài nguyên cùng với bảo tàng quả thực là một việc có độ khó cực kỳ cao.

Còn Chước Nguyên Bắc Giác này vốn là một vùng đất nằm trong góc bị Sa Võng Hà to lớn cắt đứt ra, thợ săn pháp sư chân chính có thể đến nơi này cũng không nhiều, vì vậy có thể nói nơi này chính là một mảnh đất màu mỡ, đầy rủi ro khiến cho rất nhiều thợ săn pháp sư đồng ý mạo hiểm tính mạng để đoạt được tài nguyên hi hữu ở nơi này.

Diện tích của Chước Nguyên Bắc Giác tạm thời khó có thể mà ước tính được, dựa theo tin tức lúc trước mà Mạc Phàm đã bỏ ra ròng rã 9 triệu bạc để sưu tầm cho thấy, nơi mà Viêm Cơ nghỉ lại nằm ở phần trung bộ của Chước Nguyên Bắc Giác.

Chước Nguyên Bắc Giác hiện ra giống như là một cái bồn địa lớn vậy, nếu như chỉ đứng đây phóng tầm mắt ra xa xa thì đại địa có vẻ là bằng phẳng, nhưng địa thế địa mạo nơi này đã có tiền nhân tìm tòi qua, vì lẽ đó càng đi về phía trung bộ của Chước Nguyên Bắc Giác, địa thế liền càng lúc càng đi xuống, lại giống như một cái chậu than vậy, bùn đất sỏi đá ở khu vực xung quanh đều thuần một màu đỏ hồng, thậm chí có người phỏng đoán rằng khu vực trung ương nhất của Chước Nguyên Bắc Giác chính là một mảnh đất bị thiêu đốt bởi dung nham.

Hỏa diễm từ dưới mặt đất có chút nứt nẻ bốc cháy lên, nhìn qua giống như một đám lúa non màu đỏ rải rác khắp nơi, bên này một thốc, bên kia một thốc, người không có năng lực kháng lửa căn bản không có cách nào di chuyển trong khu vực này.

Toàn bộ Chước Nguyên Bắc Giác sở dĩ có thể xưng là lò than của Trung Quốc, rất có khả năng vì ở bên dưới nơi này có cất giấu một loại hỏa chủng cấp bậc khá cao.

Hoặc cho dù toàn bộ khu vực này không phải là do Thiên Địa hỏa chủng biến đổi thành thế nhưng ở một nơi có nguyên tố ưu thế đặc thù như thế này, nhất định sẽ dựng dục ra rất nhiều linh chủng, thậm chí vô cùng có khả năng xuất hiện Hồn loại linh chủng.

Mạc Phàm cũng biết có Thiên Địa linh chủng là thứ chỉ có thể ngộ mà bất khả cầu, bởi vì cũng đã từng có rất nhiều pháp sư cao cường đã từng bước vào nơi này, nhưng vẫn như cũ không thể tìm được cái thiên địa hỏa chủng trong truyền thuyết kia, làm sao một tên trung cấp pháp sư như hắn lại có khả năng tìm thấy được.

Tốt nhất vẫn là nên đàng hoàng tìm kiếm tung tích của Viêm Cơ thì hơn, trong chuyến đi này thì chỉ cần có thể bắt được Viêm Cơ mang về thì đã là thu hoạch to lớn rồi.

Hiện tại đã đến được Chước Nguyên Bắc Giác, vậy thì mọi chuyện tiếp theo liền để cho Linh Linh đến quyết định. Cô nàng lúc này đang vừa lật xem tư liệu trong notebook vừa làm tính toán kỳ quái ở một bên kia.

“Mấy tên cu li các người lại đây, đem những thứ đồ này chôn xuống đất đi.” Linh Linh từ trong túi lấy ra bốn cái máy móc hình cái khoan kỳ quái.

Cái máy móc hình cái khoan kỳ quái này có bộ dáng khá giống với con quay, bất quá bề ngoài của nó được phủ kín bởi một lớp kim loại, nhìn qua có vẻ vô cùng tân tiến.

“Cái này không phải là máy thăm dò nồng độ nguyên tố hay sao, có thể giúp kiểm tra được nồng độ nguyên tố trong một khu vực.” Trương Tiểu Hầu không hổ là người của quân đội, rất nhanh liền nhận ra được cái đạo cụ này.

“Ta từ trong sách đã tìm hiểu được tập tính của loài Viêm Cơ, chúng nó ưa thích sinh hoạt ở nơi có nồng độ hỏa nguyên tố cao hơn bình thường từ năm lần trở lên, thế nhưng vào thời điểm chúng nó muốn thai nghén sinh mệnh mới, vì để cho sinh mệnh mới ngay từ thời khắc sinh ra liền thức tỉnh năng lực hỏa diễm, mẫu Viêm Cơ thường thường sẽ chiếm giữ một cái địa phương có Linh chủng hỏa diễm. Nếu như chúng ta có thể tìm được Linh cấp hỏa chủng thì hẳn là Viêm Cơ cũng sẽ ở cách đó không xa.” Linh Linh phân tích nói.

Mạc Phàm đứng một bên cũng âm thầm gật gật đầu, bản thân trước đó bỏ ra một số tiền lớn cũng không phải là không có chút hiệu quả nào, nó kỳ thực đã giúp mình rất lớn trong việc khóa chặt phạm vi tìm kiếm, bởi vì tập tính sinh hoạt của Viêm Cơ là thích ở một chỗ cố định, chúng nó không thích việc tùy ý dời nhà đi chỗ khác.

Trong khi linh chủng lại là một thứ phi thường đặc thù, trong một khu vực thường thường cũng chỉ có một cái.

Vì lẽ đó việc tìm tới khu vực phụ cận Linh chủng hỏa diễm để khóa chặt Viêm Cơ chính là phương pháp đơn giản trực tiếp nhất.

Mà máy thăm dò mật độ nguyên tố chính là pháp bảo tìm kiếm linh chủng cùng với mảnh vỡ linh chủng tuyệt hảo nhất, có thể thông qua nồng độ nguyên tố tràn ngập trong không khí để tính toán mức độ khả thi tìm được linh chủng.

Dựa theo yêu cầu của Linh Linh, mọi người đem chôn trụ thăm dò ở những vị trí tương ứng.

Máy thăm dò đúng là dùng tốt thật, thế nhưng mỗi một lần sử dụng đều có nguy hiểm nhất định, cũng giống như cái máy tham dò mật độ yêu ma ở Hoang thành Kim Lâm vậy, sau khi được chôn vào lòng đất thì nó sẽ phóng ra tín hiệu giống như một cái định vị tới những khu vực yêu ma gần đó, mà những đầu yêu ma ăn no rửng mỡ kia thì lại rất dễ dàng bị những tín hiệu này hấp dẫn.

Cho nên mỗi lần sử dụng mấy cái máy thăm dò này liền giống như một trận chiến thủ thành vậy, căn cứ vào thời gian dò xét cần thiết để định đoạt. Rất nhiều nhóm thợ săn pháp sư toàn quân bị diệt là do bọn họ sử dụng những cái máy thăm dò này không đúng thời điểm cũng như không tính toán kỹ lưỡng thực lực của yêu ma ở xung quanh.

Cũng may là cái máy thăm dò nồng độ nguyên tố này cũng không cần phải hoạt động trong thời gian quá lâu, không tới mức khiến cho mọi người rơi vào hiểm cảnh bị bao vây bởi những đợt thủy triều yêu ma chen chúc nhau mà tới.

Thăm dò lần này bất quá chỉ là một đợt thăm dò sơ bộ, nhưng nếu muốn chân chính tìm được vị trí của linh chủng thì cũng miễn không được một hồi chiến đấu để bảo vệ máy móc.

Dù sao máy móc chôn vào lòng đất trong thời gian càng dài thì lượng thông tin về nồng độ nguyên tố nó thu thập lại càng lớn, tín hiệu càng khuếch trương trong phạm vi lớn thì càng dễ dàng tìm tới linh chủng. Linh chủng thông thường đều ẩn mình sâu sâu ở dưới lòng đất, nếu không thông qua phương pháp này tìm kiếm thì sẽ tựa như mò kim đáy biển vậy.

“Chúng ta mau tiến về hướng này, nhanh lên, đã có một ít quái vật bị hấp dẫn lại đây.” Linh Linh nhanh chóng hiệu lệnh.

Mọi người cẩn thận thu lại máy móc sau đó liền lập tức xuất phát, chỉ là khi Mạc Phàm nhìn thấy Thần Dĩnh có chút chậm chạp thu lại máy thăm dò nguyên tố, trong lòng không khỏi hơi nghi hoặc một chút.

Thần Dĩnh là biểu tỷ của Triệu Mãn Duyên, Triệu Mãn Duyên nếu như đã đưa nàng theo vậy nói rõ nàng là một người đáng giá để tín nhiệm và tin tưởng. Chỉ là có một điểm Mạc Phàm không hiểu rõ lắm, chính là bất kể là Linh Linh, Tâm Hạ, Trương Tiểu Hầu hay Triệu Mãn Duyên thì bọn họ đều là người mình, lần mạo hiểm xuất hành này cũng thuần túy là vì trợ giúp hắn thu được Viêm Cơ, mặc dù khi nhiệm vụ hoàn thành thì bọn họ rất có khả năng cái gì cũng không chiếm được.

Còn cô nàng Thần Dĩnh này chạy tới, nhưng lại thật giống như không muốn bất kỳ điều gì, mà chắc sẽ không có ai lại làm loại sự tình vất vả mà không có kết quả tốt này mới đúng. Thân là học viên của đại học Đế Đô, áp lực cạnh tranh khẳng định là càng lớn, vậy mà đem thời gian lãng phí ở loại rèn luyện không thu được đồ vật gì này thì thực sự có chút ổn lắm.

Bất quá Mạc Phàm cũng không có đi tra hỏi kỹ, có hỏi phỏng chừng nàng cũng sẽ không nói. Chỉ có thể chờ lúc sau nhìn xem nàng ta có cử động dị thường nào không hay là nàng ta kỳ thực có sự tình đặc thù không tiện tiết lộ cho mọi người mà thôi.

“Các ngươi mau nhìn, phía trước thật giống đang bốc cháy, hơn nữa bốc lên rất cao rất cao!” Trương Tiểu Hầu chỉ tay về phía trước nói.

Mọi người cùng nhìn lại, xác thực nhìn thấy thứ như Trương Tiểu Hầu nói, hỏa diễm bốc lên rất cao rất cao.

Chỉ là, có cảm giác như những ngọn lửa này đang không ngừng mở rộng, vào thời điểm vừa bắt đầu nhìn thấy chúng, có cảm giác chúng nó chỉ là đốm lửa phía xa xa, nhưng lúc này thì những ngọn hỏa diễm kia đã như những dãy núi liên miên trùng điệp, to lớn hùng vĩ rồi!

“Mọi người… Mọi người có cảm giác chúng nó lại lớn lên hay không, cảm giác muốn đốt tới bầu trời luôn rồi.” Không biết là ai buột miệng nói một câu.

Mạc Phàm nhìn chăm chú nhìn lại, nhìn theo những dãy núi hỏa diễm đang ngày càng trở nên to lớn kia, hắn trong giây lát ý thức được cái gì, vẻ mặt liền đại biến!

“Nó không phải là lớn lên, mà là di động về phía chúng ta, mau chạy đi!” Mạc Phàm nhất thời hô to.

Hỏa diễm như núi như biển, mới đầu nằm ở chỗ rất xa phía đường chân trời, cho nên nhìn qua cũng bất quá là một cơn sóng lửa nho nhỏ mà thôi, đợi đến khi chúng nó nuốt hết đường chân trời, đồng thời lấy tư thế mênh mông mịt mùng dũng mãnh nhào về phía này, bọn họ mới trong giây lát ý thức được đợt sóng lửa kia kinh thế hãi tục tới cỡ nào!

* ———————————————————————————————————————————————————–*

Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!

Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.