Cũng không biết nó còn cách nơi này bao nhiêu cây số, tóm lại nó hẳn tạm thời còn đang ở xa, chỉ là sóng nhiệt cuồn cuộn đã sớm đánh tới, oanh cho mọi người một hồi da cháy lưỡi khô rồi.
Mạc Phàm rất rõ ràng một khi có một sự vật còn đang ở rất xa như vậy mà lại có thể to lớn như thế, vậy thì có ý nghĩa rằng vật này khi tiến đến chỗ của hắn kỳ thực còn khổng lồ xa xa hơn lúc nhìn thấy phải mấy chục lần.
Vào giờ phút này trên đường chân trời, những đợt liệt diễm đang phiên động kia đã tạo thành cả một dãy núi nguy nga, một khi bọn chúng cuồn cuộn đến đây thì đó nhất định sẽ là trận hỏa kiếp đáng sợ nhất!
“Nếu như vật kia quả thực cuốn qua thì chúng ta có thể tránh được hay không? Nơi hoang vu này căn bản không có chỗ nào để ẩn nấp cả.” Triệu Mãn Duyên hoảng sợ nhìn về phiến hỏa diệm sơn đang lăn lộn kia nói.
Cặp mắt của hắn và mọi người đều đã màu đỏ rực phía chân kia lấp kín, sâu trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi đối với những thứ chưa từng được biến đến.
“Chúng ta phải nhanh nhanh chạy ngược về phía khác đi, dù sao so với việc bị trực tiếp bị nuốt chửng vẫn tốt hơn. Loại lực lượng này căn bản không phải là thứ sức mạnh tàn phá đơn giản của thiên nhiên mà nó giống như sự phẫn nộ của thần linh muốn hủy diệt thế giới vậy!” Thần dĩnh có chút run rẩy nói.
Đám người Mạc Phàm cũng không nghĩ nhiều thêm nữa. Cho dù căn bản không biết những thứ hỏa diễm kia đến tột cùng là cái gì nhưng ở thời điểm này, bản năng sợ hãi cùng sinh tồn đã đem sự tò mò của bọn hắn ném lên trên chín tầng mây rồi.
Đám người bắt đầu chạy trối chết về phía ngược lại. Quả nhiên những đợt sóng lửa phẫn nộ quét sạch nhân gian kia tiến ngay về phía bọn hắn, may mắn trong xui xẻo chính là Hỏa kiếp vẫn còn cách vị trí của bọn họ rất rất xa.
…
“Đông đông đông đông thùng thùng!!!”
Khi mọi người chạy theo hướng ngược lại được khoảng mấy cây số thì đại địa đột nhiên bắt đầu rung động đến mức có thể nhìn thấy được. Bởi vì phía sau phương hướng bọn hắn chạy trốn chợt bốc lên những đợt bụi bay mù mịt do một đoàn sinh vật đang chạy vội gây ra.
Bên trong đám đất cát dày đặc đó có thể mơ hồ trông thấy từng cái thân thể cường tráng như trâu bò vậy. Thân ảnh của bọn chúng bất luận là cái đầu hay là tứ chi đều được bao trùm lấy một tầng giáp xác vô cùng cứng rắn, chỉnh thể hiện ra màu nâu đỏ, hẳn là do bị hỏa diễm rèn luyện thường xuyên. Số lượng của bọn chúng vô cùng kinh người, dưới gót sắt đạp loạn của chúng, ngay cả mặt đất cũng trở nên chấn động kịch liệt!
“Đó là thứ gì, không phải là đuổi theo chúng ta đi.” Triệu Mãn Duyên quay đầu nhìn lại không khỏi sợ mất mật một trận.
Những đầu sinh vật khoác áo giáp nâu này vô cùng uy vũ hùng tráng, khí thế lăng nhiên. Xem ra cũng không phải là loài sinh vật bình thường.
“Bọn chúng hẳn là Sát Khải Thú, là sinh vật cấp chiến tướng bên nổi tiếng với lực phòng ngự cường hãn. Bất đồng với đại bộ phận sinh vật thích tự tạo ổ hoặc là độc lai độc vãng, Sát Khải Thú là loài sinh vật ưa thích quần cư. Khôi giáp của bọn chúng là loại tài liều phi thường thích hợp để chế tạo Khải ma cụ, cho nên nếu muốn giết chết một con trong số bọn chúng thì cần chuẩn bị tinh thần đối mặt với gót sắt của nguyên một bầy đàn Sát Khải Thú.” Linh linh liếc mắt một cái liền nhận ra những đầu sinh vật đang chạy như bay kia.
Mạc Phàm nghe xong cũng không khỏi cảm giác tim đập rộn lên. Một đoàn sinh vật cấp chiến tướng như vậy sở hữu sức chiến đấu cùng lực phá hoại đều muốn ngang ngửa với một chi đại đội. Nhưng trong tình huống này, bọn chúng cũng chỉ giống như một đám chim muông đang sợ mất mật chạy như bay ra khỏi nơi này, điều này càng cho thấy sự đáng sợ của đợt Hỏa Kiếp ở đằng xa xa kia.
Phải biết lúc bình thường, những đầu Sát Khải Thú này thường thường đều là điên cuồng chà đạp lên đầu mấy loài yêu ma khác, giết chóc không gớm chân. Không nghĩ tới hôm nay loài sinh vật đao phủ đáng sợ nhất trong khu vực này sẽ lại bị một loại vật thể khác truy đuổi tan tác như vậy.
…
Mấy người Mạc Phàm một mực chạy trốn, thật vất vả mới nhìn thấy được Sa Võng Hà. Bọn hắn vốn cho là sau khi vượt qua Sa Võng Hà thì sẽ không phải những chuyện hung hiểm nữa, ai ngờ cái Chước Nguyên Bắc Giác tràn ngập thần bí này so với Sa Võng Hà càng không nghênh tiếp người ngoài tới, trực tiếp đổ lửa giận từ trên trời rơi xuống!
Bọn hắn lúc trước khi bước vào Chước Nguyên Bắc Giác đã có nghỉ ngơi điều chỉnh một chút, nhất là ma năng của Tâm Hạ đã sớm dồi dào trở lại.
Cho nên hiện tại bọn hắn trốn vào trong Sa Võng Hà thì cũng sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn.
Nhưng bầy Sát Khải Thú bị Hỏa kiếp dọa đến mất đi lý trí kia thì ngược lại, bởi vì trong tiềm thức của chúng đã xem Sa Võng Hà là một mảnh tử địa nhất quyết không thể đi vào được. Cho nên khi bọn chúng vọt tới bờ sông thì liền không dám đi về phía trước.
“Khí tức của sinh vật xâm nhập Sa Võng Hà càng mạnh thì số lượng Bạch Sa yêu vật xông ra cũng sẽ tăng lên tương ứng. Vì vậy chúng ta không được đứng qua gần đám Sát Khải Thú kia, với khí tức và số lượng của bọn chúng, hẳn là sẽ làm thức tỉnh Cốt tướng Ma Nhân cấp chiến tướng. Loại sinh vật này tuyệt đối không phải là thứ mà chúng ta có thể đối phó.” Tâm Hạ căn dặn mọi người nói.
Mọi người nhao nhao gật đầu, căn bản không dám có tâm tư mượn lực lượng của đám Sát Khải Thú thất hồn lạc phách kia để xông vào Sa Võng Hà nữa.
Một lần nữa trở về tới Sa Võng Hà, với nhân số không nhiều của bọn hắn cũng như khí tức cũng còn lâu mới mạnh như đám Sát Khải Thú kia, chỉ cần tâm linh hệ của Tâm Hạ có đủ ma năng, cái Sa Võng Hà này tự nhiên là an toàn.
Đáng tiếc mấy đầu Sát Khải Thú kia liền không có vận khí tốt như vậy, bọn chúng hiện tại đang đứng trước một cái lựa chọn, đến tột cùng là chạy trốn vào trong Sa Võng Hà hay là thử chống chọi với đợt Hỏa kiếp kia một phen?
Những điều này tự nhiên không phải là thứ mà bọn người Mạc Phàm quan tâm tới. Khi bọn họ tiến vào địa giới của Sa Võng Hà thì không hề dừng lại mà liền tiếp tục cắm đầu chạy về phía tây.
…
Một hồi lâu sau khi bọn họ đã chạy vào tận sâu trong bên trong Sa Võng Hà, hỏa kiếp đỏ rực xa xa trên đường chân trời kia mới dần dần có dấu hiệu tiêu tán, bất quá có thể khẳng định những cái hỏa diễm nhìn thấy mà giật mình liệt này nhất định đã thiêu rụi toàn bộ mảnh đất kia, địa phương duy nhất không bị liên lụy sợ rằng chỉ có chỗ Sa Võng Hà này.
“Hô hô hô ~~~~~~~~~~~!”
Không khí mang theo nhiệt độ cao từ một nơi không xa đánh tới khiến cho đám người cứ như đang nằm trong một cái tủ sấy cực lớn vậy.
Mặc dù bọn họ đã tránh thoát được đợt hỏa diễm trực tiếp đáng sợ nhất, thế nhưng chỉ vẻn vẹn là những đợt không khí nóng cháy còn sót lại đã đủ khiến cho mọi người cảm thấy khó mà chống đỡ được.
Còn Chước Nguyên Bắc Giác lúc này đã hoàn toàn biến thành một mảnh hỏa hồng, nhìn qua đơn giản giống như một cái quốc gia liệt diễm đỏ rực bị nhấn chìm trong biển lửa mênh mông!
“Ta có nghe nói qua rằng Sa Võng Hà vốn là một con sông chết, có bao nhiêu cát trắng yêu ma ngủ say ở nơi đây liền có ý nghĩa rằng đã từng có bấy nhiêu sinh vật đang sống sờ sờ đã chết đi ở chỗ này. Lần đầu tiên ta nghe xong liền rất nghi hoặc, Sa Võng Hà to lớn kinh người như vậy, muốn lấp đầy nó với cát trắng yêu ma vậy thì cần số lượng sinh mệnh chết đi nhiều khủng khiếp như thế nào.” Linh linh trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía Chước Nguyên Bắc Giác rồi nói tiếp: “Giờ đây ta đã mờ mờ đoán ra được. Ta nghĩ đại bộ phận sinh vật chết ở đây là vì bị những đợt Hỏa kiếp như vừa rồi xua đuổi khiến cho bọn chúng nhảy vào nơi này giống như đang chấp hành bản án tử hình vậy. Do đó yêu vật tích lũy bên trong Sa Võng Hà mới nhiều kinh khủng đến thế.”
“Không thì chúng ta hãy cùng nhau rời đi đi. Đợt Hỏa kiếp vừa rồi cũng không khỏi cũng quá đáng sợ a, nếu như chúng ta trước đó bước vào quá sâu bên trong Chước Nguyên Bắc Giác thì chẳng phải là không có cơ hội trốn ra được sao.” Triệu Mãn Duyên dẫn đầu đưa ra một đề nghị.
Hỏa kiếp xuất hiện hoàn toàn không nằm trong dự liệu của mọi người. Bọn hắn chưa từng thu được tin tức nào liên quan đến thứ thiên tai đáng sợ như thế này, theo lý thuyết thì loại chuyện này đúng ra phải được tiền nhân kinh lịch qua đồng thời được viết vào bên trong thư tịch mới đúng a.