Toàn Giới Giải Trí Đều Cho Rằng Tôi Thích Làm Nũng

Chương 93: Câu chuyện chưa kể 6



Edit: SHERRY

Beta: Nhi Hồng Tửu

Âm nhạc dừng, một khúc kết thúc.

Sở Tích xoay tròn đến chóng mặt, lúc kết thúc mới phát hiện trên mặt mình mang theo ý cười.

Cô lập tức thu nụ cười lại, nhìn người đàn ông tươi cười đối diện, bộ dáng thập phần lo lắng. Người đàn ông này vừa mới tự giới thiệu ngắn gọn, họ Ngụy, tên Tô Dương

Nhạc công chuẩn bị đổi một khúc khác.

Ngụy Tô Dương tiếp tục đưa tay về phía cô: “Một lần nữa chứ?”

Sở Tích lập tức lắc đầu: “Không, không được.”

Lần này Ngụy Tô Dương cũng không tiếp tục mời nữa, cười thu tay lại.

Hai người cùng nhau ra rời khỏi sàn nhảy, Sở Tích lúc này mới nhớ tới Cố Minh Cảnh, cũng không biết anh đã nói xong chuyện với người ta chưa, đang chuẩn đi xung quanh tìm thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, cô sửng sốt một chút, sau đó không khỏi lùi ra sau một bước.
Vừa vặn va phải lồng ngực Ngụy Tô Dương ở phía sau.

Ngụy Tô Dương đỡ lấy cánh tay Sở Tích: “Cẩn thận.”

Sở Tích lập tức đứng yên, nhìn người đàn ông vô biểu tình trước mặt, đột nhiên có một loại cảm giác bị bắt gian tại chỗ, cô nhanh chóng thoát ra từ trong tay Ngụy Tô Dương, sau đó chạy đến bên người Cố Minh Cảnh: "Ngài Cố.”

Ngụy Tô Dương tự nhiên cũng nhìn thấy Cố Minh Cảnh, sau đó lại nhìn thoáng qua Sở Tích vừa tránh ra, lười biếng cười nói: “Xong chuyện rồi sao, tổng giám đốc Cố?”

Cố Minh Cảnh đầu tiên là cúi đầu nhìn Sở Tích bên người một cái, sau đó đặt tay lên vai cô, đồng dạng đổi thành một bộ cà lơ phất phơ tươi cười: “Đã lâu không gặp nha tổng giám đốc Ngụy, vừa tới liền thấy anh đang vui vẻ như vậy?”

Ngụy Tô Dương nhìn về phía Sở Tích: “Rõ ràng tổng giám đốc Cố từ trước đến nay là người biết thương hoa tiếc ngọc, hôm nay sao lại để người ta là một mình rồi mặc kệ như thế chứ, tôi nhìn cũng cảm thấy cô đơn đó.”
Bàn tay Cố Minh Cảnh để trên vai Sở Tích siết chặt hơn một chút: "Vậy cảm ơn tổng giám đốc Ngụy, miếng đất bên Nam thành kia sau này còn phải nhờ tổng giám đốc Ngụy chiếu cố rồi."

"Đó là điều là đương nhiên." Ngụy Tô Dương cười nhạo một tiếng, cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì, anh ta cũng không muốn hàn huyên với Cố Minh Cảnh, tay xỏ vào túi quần chuẩn bị rời đi. Khi đi ngang qua Cố Minh Cảnh, nhìn Sở Tích đứng bên cạnh ngoan ngoãn im lặng như con thỏ nhỏ, đột nhiên nói: “Cô gái lần này so với những cô gái trước của tổng giám đốc Cố có vẻ khác nha, ừm, hình như cũng không giống với những lời đồn bên ngoài, tổng giám đốc Cố đổi khẩu vị khi nào vậy?”

Cố Minh Cảnh nghe xong mày hơi nhíu lại, nhưng mà cũng chỉ là một cái chớp mắt, anh lại cà lơ cà phất khoác tay lên vai Sở Tích: "Dạo này tôi ăn ngọt.”
Ngụy Tô Dương cười rồi rời đi.

Sở Tích vẫn luôn yên lặng dùng bả vai chịu sức nặng trên cánh tay của Cố Minh Cảnh, cúi đầu nghe anh và Ngụy Tô Dương nói chuyện, lúc nghe thấy câu cuối cùng, bỗng nhúc nhích.

Không giống những người trước kia.

Trước đây anh từng có rất nhiều phụ nữ sao?

Sở Tích nghĩ vậy lập tức cảm thấy bản thân mình có chút buồn cười, Cố Minh Cảnh là loại người nào, không có nhiều phụ nữ mới là không bình thường.

Cô đang nghĩ như vậy, tay Cố Minh Cảnh đặt trên vai cô buông xuống.

Lúc này Sở Tích mới nhớ tới mình vừa khiêu vũ với Ngụy Tô Dương, nhất định là đã bị Cố Minh Cảnh thấy. Cô ảo não nghĩ vì sao mình lại đi theo Ngụy Tô Dương, tuy rằng chỉ đơn giản khiêu vũ một đoan, nhưng chỉ cần Cố Minh Cảnh không đồng ý, thì chính là không thích hợp.
"Ngài Cố." Sở Tích đang rối rắm bản thân nên giải thích như thế nào, cô cảm thấy mình không có gì để giải thích cả, bởi vì tất cả đều giống như anh nhìn.

Cố Minh Cảnh lạnh lùng nói một câu: "Đi thôi."

Anh xoay người, Sở Tích lúc này mới phát hiện người đàn ông có đôi chân dài đi nhanh đến nhường nào. Cô đang đeo giày cao gót, cố gắng chạy theo phía sau mới miễn cưỡng đuổi kịp.

Cố Minh Cảnh nói lời chào tạm biệt với chủ nhân buổi tiệc, Sở Tích một đường đi theo Cố Minh Cảnh ra phòng tiệc, tài xế đã cho xe đậu trước cửa, hai người cùng nhau ngồi lên xe.

Áp suất bên trong xe cực kỳ thấp, người đàn ông bên cạnh như đổi thành một người khác, ngoại trừ dáng dấp giống tên con ông cháu cha cà lơ cà phất ở tiệc tối vừa rồi ra thì khí chất hoàn toàn khác xa, Sở Tích không dám thở mạnh, cô biết, Cố Minh Cảnh đang tức giận
Nhất định là tức giận vì sau khi anh rời khỏi cô lại đi khiêu vũ với người khác.

Sở Tích tự biết mình đuối lý, dọc đường không nói tiếng nào, bên trong xe cực kỳ an tĩnh, xe vẫn cứ chạy thẳng đến biệt thự bình thường Cố Minh Cảnh hay ở. Cố Minh Cảnh xuống xe trước, Sở Tích vẫn ngồi trên xe, cô không biết mình có nên xuống xe hay không.

Cô hẳn phải về chung cư mới đúng.

Tài xế lúc này đã mở cửa xe bên phía Sở Tích ra, đưa tay làm động tác "mời" với cô.

Sở Tích nhìn tài xế: “Không về chung cư sao?”

Tài xế gật đầu: “Cô Sở xuống xe trước đã."

Sở Tích đành phải xuống xe, nhìn Cố Minh Cảnh đã đi về phía một đoạn dài, cô hoảng hốt nhìn theo, cuối cùng dứt khoát cắn răng, nhấc váy lên đuổi theo: “Ngài Cố.”

“Ngài Cố.”

Sở Tích chạy chậm đến sau lưng Cố Minh Cảnh, Cố Minh Cảnh đang mở cửa.
Cửa lớn mở ra, lúc này Cố Minh Cảnh mới quay đầu lại nhìn cô gái phía sau một cái.

Sở Tích theo sau Cố Minh Cảnh đi vào nhà, đèn tự động sáng lên, Cố Minh Cảnh đổi dép lê, Sở Tích tìm một chút, hình như không có thừa đôi dẹp nào cho cô.

Cô đứng cả tối, vừa rồi lại chạy theo phía sau anh, cẳng chân và bụng đã sớm đau muốn nứt ra. Mà bây giờ Cố Minh Cảnh lại không để ý tới cô, cả người Sở Tích không dễ chịu, trong lòng càng không dễ chịu.

Cứ như thế, trong nháy mắt cô đã nghĩ rằng mình sẽ cởi giày trên chân rồi ném đi, nói mình không làm nữa.

Cô từ nhỏ đã được ba mẹ cưng chiều, tính tình cũng có chút tùy hứng. Trong quan hệ của hai người họ, trước nay anh luôn ở vị trí chủ đạo, mà ngay bây giờ đây, có khác gì so với những người bắt nạt cô lúc ở trường chứ?
Huống hồ là anh để cô một mình ở ngoài, cô cũng không làm gì cả, có người mời, cô mới đi khiêu vũ một lúc.

Nhưng mà cô không thể ném giày đi, cũng không thể nói mình không làm nữa, Sở Tích nghĩ hết thảy mọi chuyện cô trải qua từ nhỏ đến lớn thảy, từ một hòn ngọc quý trên tay ba mình rồi trở thành cái dạng này, nước mắt không báo trước liền rơi xuống.

Cố Minh Cảnh vừa rồi nghe được Sở Tích ở đằng sau đuổi theo anh, gọi "Ngài Cố”, anh có chút do dự, lại trước sau không quay đầu lại.

Anh cũng không biết mình đây là bị làm sao, lại tức giận với một cô gái nhỏ, nhưng mà mỗi khi anh muốn quên đi, nụ cười của Sở Tích khi cầm lấy tay Ngụy Tô Dương xoay tròn lại phá lệ chói mắt.

Trong ngực tích tụ, Cố Minh Cảnh nhìn phòng khách lạnh như băng trong biệt thự nhà mình, lại quay đầu nhìn Sở Tích một cái.
Kết quả lại nhìn thấy Sở Tích ở phía sau đã khóc nức nở, cô khóc thật sự rất an tĩnh, ngay cả âm thanh nức nở cũng như có như không, vì thế cho nên anh vẫn luôn không nghe thấy.

Sở Tích khóc không ra tiếng.

Tất cả tức giận tích tụ trong ngực Cố Minh Cảnh khi nhìn thấy nước mắt đều biến thành hoảng loạn: "Em khóc cái gì?"

Sở Tích dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, không nói lời nào.

Cố Minh Cảnh nhìn bộ dáng Sở Tích khóc càng thêm hoảng hốt: “Anh hỏi sao em không trả lời, sao lại khóc? Em rất thích khiêu vũ sao?”

“Không thích.” Sở Tích lúc này mới nói, “Anh, anh không ở… hức… Một mình em… Anh ta bảo em uống rượu… Em không...hức… Anh ta lại mời em cùng anh ta… hức....”

“Được rồi.” Cố Minh Cảnh đánh gãy lời nói của cô, Sở Tích đang khóc nên nói có chút khó khăn, Cố Minh Cảnh đã biết đại khái bảy tám phần, xác thật là anh không suy nghĩ chu đáo, để lại Sở Tích một mình.
Trong ngực anh lại dâng lên từng trận chua xót, lấy khăn giấy lau đi nước mắt trên gương mặt Sở Tích.

Sở Tích vẫn còn nức nở, Cố Minh Cảnh miễn cưỡng lau sạch nước mắt của cô. May mắn mắt cô trang điểm khá nhạt, cũng không khóc đến nỗi cái mặt xanh xanh đỏ đỏ.

Sở Tích còn mang giày cao gót, so với bình thường cao hơn không ít, đã đến cằm Cố Minh Cảnh

Váy trên người cô dưới ánh đèn trong phòng khách chiếu lên vẫn đẹp như cũ, màu xanh nhạt càng tôn lên màu da trắng như tuyết của cô. Cố Minh Cảnh vứt khăn giấy xuống, đi đến trước mặt Sở Tích, lúc cô nức nở, xương quanh xanh nhỏ tinh xảo hiện ra.

Cố Minh Cảnh duỗi tay, một bàn tay giữ lấy eo Sở Tích, một bàn tay khác kéo tay nhỏ lấm tấm mồ hôi của cô.

“Vậy nhảy với anh đi.” Cố Minh Cảnh cúi đầu nói, thanh âm cực kỳ mê người.
Sở Tích vẫn cúi đầu nhìn sàn nhà, cô nức nở, khi nói chuyện đã không còn nghẹn ngào nữa, nhẹ nhàng lắc đầu: “Em… Em không cần…”