Toàn Giới Giải Trí Đều Cho Rằng Tôi Thích Làm Nũng

Chương 94: Câu chuyện chưa kể 7



Edit: SHERRY

Beta: Nhi Hồng Tửu

Cố Minh Cảnh dường như chưa từng nghĩ rằng Sở Tích sẽ từ chối anh.

Bàn tay đặt trên eo cô bỗng nhiên cứng đờ.

Sở Tích tất nhiên nhận thấy được phản ứng của anh, nhanh chóng hít mũi, nhỏ giọng nói: "Chân em đau.”

Tầm mắt của Cố Minh Cảnh dời đến giày cao gót trên chân Sở Tích, sau đó lại nhớ tới vừa nãy Sở Tích đeo giày cao gót chạy theo phía sau anh.

Anh lập tức có chút ảo não, tìm trong tủ giày ra một đôi dép lê cho khách nữ, Sở Tích nhìn dép lê trong thay anh, thụ sủng nhược kinh mà cởi giày ra mang đôi dép mềm như bông vào, lúc này mới có cảm giác từ trên mũi dao đi xuống.

Sở Tích đổi giày xong, nước mắt cũng khó khăn lắm mới ngừng lại, cô cẩn thận nhìn về phía Cố Minh Cảnh, cắn môi dưới; hỏi: “Ngài Cố, còn nhảy không?"

Cố Minh Cảnh tiếp tục nắm lấy tay Sở Tích.
Ban đêm yên tĩnh, không có nhạc công, không có ánh đèn hoa lệ, không có sàn nhảy, hai người đứng ở phòng khách, Sở Tích đứng thẳng lưng, nắm lấy tay Cố Minh Cảnh, từng bước từng bước một đi theo vũ bộ của anh.

Lúc xoay tròn, làn váy xòe ra, đẹp hết như một bức tranh.

Sở Tích bỗng dưng nhớ tới bộ phim 《 Người đẹp và quái vật 》 , hình ảnh Belle nắm lấy tay quái vật khiêu vũ trong lâu đài trống vắng, điểm khác biệt là người đàn ông trước mặt cô cực kỳ anh tuấn.

Hai người nhảy xong.

Sở Tích cảm nhận được hô hấp của người đàn ông phả trên đỉnh đầu cô.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn.

Lần đầu tiên Sở Tích cảm thấy Cố Minh Cảnh dường như cũng không đáng sợ lắm.

****

Đêm đã khuya.

Ở đây không có quần áo của Sở Tích, cô tắm rửa xong sau đành phải thay mặc đồ ngủ của Cố Minh Cảnh, lưng quần quá lớn, cô vừa mặc vào là trượt xuống, áo lại quá dài, mặc trên người cô như một cái áo choàng dài, Sở Tích dứt khoát đá quần đi, để chân trần đi ra.
Vừa rồi Cố Minh Cảnh đến thư phòng nhận một cuộc điện thoại, bây giờ mới bắt đầu tắm gội.

Sở Tích ngồi trên giường chờ anh.

Không biết vì sao mà cô đột nhiên có chút khẩn trương.

Một lát sau, Cố Minh Cảnh vắt một cái khăn lông trên vai, lau tóc đi vào.

Sở Tích nhìn anh tiến vào, thân mình nghiêng về phía trước một chút

Tầm mắt Cố Minh Cảnh đầu tiên là rơi xuống vạt áo ngủ hơi rộng của Sở Tích, đến đôi chân thon dài trắng nõn, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm. Sở Tích đỏ mặt: "Ngài Cố.”

Cố Minh Cảnh ngồi vào mép giường, lấy điện thoại từ túi áo đưa ra cho Sở Tích: "Mấy người này là bạn của em?"

Bạn gì cơ? Sở Tích khó hiểu, nhận lấy điện thoại của Cố Minh Cảnh đưa đến nhìn nhìn.

Giao diện WeChat, Sở Tích liếc mắt một cái liền nhận ra hai người mới liên hệ gần đây ở bên trên
Đây không phải là hai cô gái lúc ở bữa tiệc muốn thêm WeChat của cô sao?

Sở Tích ấn mở giao diện trò chuyện, sau khi đối phương thêm WeChat của Cố Minh Cảnh WeChat liền gửi tới một nội dung vô cùng lớn mật, báo số đo ba vòng của mình, gửi hình mặc bikini, biểu đạt mong muốn cùng tổng giám đốc Cố “thâm nhập hiểu biết” một chút.

Cố Minh Cảnh vẫn không trả lời, chỉ là hỏi một câu các cô thêm bạn như thế nào, bên kia trả lời bởi vì là bạn của Sở Tích tiểu thư, là cô ấy thêm bạn.

“Họ không phải là bạn của em!” Sở Tích hoảng sợ, cuống quýt giải thích.

Cô xem như biết vì sao hai cô gái kia lại quét mã không được, sau đó lấy điện thoại của cô đi làm gì đó, hóa ra muốn thêm bạn với cô giả, muốn lấy phương thức liên hệ của Cố Minh Cảnh mới là thật.

Cố Minh Cảnh “à” một tiếng, anh nhìn Sở Tích, mày nhíu lại, vẻ mặt có chút không vui: “Thế là em đưa phương thức liên hệ của tôi cho người không quen biết?”
Sở Tích: "Không phải!”

Cô nhanh chóng kể lại chuyện đã xảy ra Cố Minh Cảnh nghe, Cố Minh Cảnh nghe xong gật đầu, cũng không biết là tin hay không tin. Sở Tích vô cùng áy náy: "Thật xin lỗi, anh xóa bọn họ đi.”

Cố Minh Cảnh nhướng mày: "Vì sao phải xóa?"

Sở Tích ngẩng đầu: "Hả?"

Cô lập tức nghĩ đến chuyện hai người kia gửi cho Cố Minh Cảnh số đo ba vòng, hình mặc đồ bikini, còn có những câu khiêu khích táo bạo.

Chẳng lẽ Cố Minh Cảnh… thật sự có hứng thú?

Kể từ khi Cố Minh Cảnh ở bên ngoài sờ mông cô, luôn lộ ra vẽ phóng đãng, con ông cháu cha, một bộ dáng khiến người ta cảm thấy rất dễ dàng “dụ dỗ” cho nên mới có nhiều oanh oanh yến yến ùa lên như vậy.

Sở Tích lại nghĩ đến lời Ngụy Tô Dương nói với Cố Minh Cảnh lúc trước, “lần này so với những lần trước không giống nhau".
Cô là “lần này”, vậy thì “những lần trước” đâu?

Trong lòng Sở Tích không hiểu sao lại bực bội, không muốn nghĩ tiếp nữa, phồng má nói: “Vậy thì thôi.”

Có lẽ Cố Minh Cảnh bên ngoài mới thật sự là Cố Minh Cảnh, rất dễ dụ dỗ, có vô số “những lần trước”, cô cũng là một trong số đó, không biết khi nào sẽ trở thành quá khứ, có lẽ là tháng sau, hay có lẽ là tuần sau, dù sao cũng có vô số người xếp hàng phía sau, lại là tự mình đưa tới, anh cũng không thiệt hại gì.

Cố Minh Cảnh nhìn cô, hai người không tiếp tục nói đến đề tài này.

Anh tắt đèn trong phòng ngủ, chỉ chừa đèn ngủ đầu giường.

Nhiệt độ trong phòng chậm rãi tăng cao, Cố Minh Cảnh nghe được tiếng kìm nén đau đớn của Sở Tích, ngồi dậy nhìn cô.

Anh có thể phát giác ra sự kháng cự của Sở Tích, kể cả lần đầu tiên cũng không như vậy. Mặc dù cô không biểu hiện rõ ra, nhưng những chi tiết nhỏ kia lại không lừa được ai, thế cho nên cô chậm chạp không chuẩn bị tốt, bị đau.
Sở Tích né tránh tầm mắt của anh, quay đầu đi, cắn mu bàn tay của mình.

Cô cũng không biết bản thân mình đang khó chịu cái gì, rõ ràng mình không có tư cách khó chịu. Chỉ là mỗi khi anh đến gần, cô liền nhịn không được nghĩ đến “những lần trước” kia, nghĩ đến hình ảnh mà hai cô gái kia gửi đến cho anh, sau đó trong lòng liền nhịn không được nảy ra cảm giác ghê tởm, nhịn không được muốn rời đi.

Cảm giác bị tách ra làm hai thật không dễ chịu gì, Sở Tích đau tới mức hít khí lạnh, sau đó nghiêng người vùi mặt vào gối, nhịn không phát ra âm thanh.

Kinh nghiệm nói cho cô biết, nhịn một chút, tí nữa sẽ tốt thôi.

Cố Minh Cảnh kỳ lạ lại không hề có động tác tiếp theo.

Anh thở dốc, ngăn chặn khô nóng trong lòng, sau đó duỗi tay nhéo cằm Sở Tích, xoay khuôn mặt nhỏ đang chôn trong gối của cô lại đối mặt với anh.
Cố Minh Cảnh nói: “Nhìn anh.”

Hai người đối diện, vẻ mặt Cố Minh Cảnh hơi giận, trong mắt Sở Tích có vài phần quật cường.

Cố Minh Cảnh ôm lấy cô, đầu dựa vào thành giường, thuận tiện nói chuyện.

Cố Minh Cảnh: “Em không vui?”

Sở Tích: “Không có.”

Cô biết người đàn ông đang dục cầu bất mãn không dễ chọc, mà hôm nay mình lại khiến anh mất hứng, vì thế trề môi, nói: “Thật xin lỗi, nếu ngài cảm thấy tôi khiến ngài mất hứng, ngài có thể đi tìm người khiến mình hứng thú hơn.”

Cố Minh Cảnh cao giọng: "Hửm?”

Sở Tích: "Dù sao cũng có nhiều người như vậy, ai cũng không kém em." Hơn nữa cô dám khẳng định, trong số những người đó, cô là người có kỹ thuật kém cỏi nhất.

Cố Minh Cảnh nghe cô nói vậy, dường như hiểu rõ cô vì sao lại thế này.

Anh không khỏi cười nhẹ một cái, hờn giận trong lòng bỗng nhiên biến mất.
Sở Tích thấy Cố Minh Cảnh còn cười, vì thế càng buồn bực hơn.

Đi! Nhanh đi đi! Mau đưa cái người đáng ghét này ra ngoài đi.

Không ngờ rằng Cố Minh Cảnh đầu tiên là hôn cô, khiến cho Sở Tích mơ hồ không rõ anh muốn làm gì, rồi lại bị anh hung hăng xâm nhập

Vì thế tiếng kêu đau của Sở Tích đều bị anh nuốt vào trong bụng, chờ cô hết đau, thích ứng lại, anh lại đến bên tai cô, nói hai câu gì đó.

Sở Tích nghe xong, môi khẽ nhếch lên.

Trong phút chốc không biết là quẫn bách hay mừng thầm, màu đỏ nhanh chóng bò lên hai má cô. Sở Tích trốn tránh ánh mắt, sợ bị anh nhìn ra cảm xúc của mình. Cố Minh Cảnh cảm nhận được cô thả lỏng, kéo chăn qua, phủ lên cả hai.

****

Sở Tích ở thành phố B đợi mấy ngày, nhận được tin tức từ bác sĩ nói bà cô đã tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật
Sở Tích kích động chạy nhanh đến bệnh viện, bà vừa tỉnh, chưa nói được nhiều lắm, nhìn Sở Tích ngồi bên giường liền rơi nước mắt.

Tính khí của một người không thể lừa người khác được, tỉnh lại nhìn thấy Sở Tích, phảng phất như từ một đứa trẻ ngay lập tức đã trở thành người lớn.

Bà hỏi chuyện thuốc men, Sở Tích ấp úng, trả lời qua loa, khi đi ra bệnh viện lại vô cùng đau đầu

Bây giờ bà nội đang còn yếu, cho nên có thể qua loa lấy lệ, nhưng sau này có muốn qua loa cũng không được.

Sở Tích trái lo phải nghĩ, chuẩn bị chụp một bức ảnh cùng, thoạt nhìn trông giống ảnh chụp của bạn bè nam nữ bình thường một chút.

Nhưng mà nghĩ lại, nhiệm vụ này đối với cô mà nói quả thật khó như leo lên đỉnh Everest.

Chỉ là bảo Cố Minh Cảnh chụp ảnh với cô liền rất dễ liên tưởng đến những ý nghĩ kỳ lạ, còn nếu chụp giống như bạn bè nam nữ bình thường, này không phải là đi tìm chết sao.
Cố Minh Cảnh chỉ tùy tiền hỏi một vấn đề, cô đã á khẩu không trả lời được, sao em lại muốn chụp ảnh với anh? Em nghĩ em có quyền chụp ảnh với anh sao? Hay là muốn chụp ảnh như bạn bè nam nữ, rốt cuộc em có ý đồ gì với anh?

Sở Tích đành phải tìm một bức ảnh của Cố Minh Cảnh, quyết định dùng photoshop để chỉnh như hai người chụp chung với nhau

Mong muốn trái ngược hoàn toàn với thực tế, kỹ thuật photoshop của cô thật sự rất tệ, vừa nhìn là biết ảnh giả.

Cô thất bại nhìn "ảnh chụp chung” tệ hại của hai người trên máy tính. Cuối cùng quyết định bí quá hoá liều, áp dụng cách thức chụp lén, nhân lúc Cố Minh Cảnh không chú ý, thần không biết quỷ không hay, chụp lén một bức.

Cơ hội tốt nhất là trên xe. Cố Minh Cảnh tan làm, hai người đi ăn cơm, một trước một sau ngồi vào hàng ghế phía sau xe
Cố Minh Cảnh tan làm rồi mà trong tay còn cầm một cái ipad làm việc, Sở Tích nhìn anh, sau đó lén lút lấy điện thoại ra, click mở máy ảnh.

Cô không dám giơ điện thoại lên mà đặt ở bên đùi, lấy góc độ từ dưới hướng lên. Nhưng mà chụp như vậy rất kỳ lạ, khuôn mặt của cô chiếm hết phần lớn, mặt Cố Minh Cảnh chỉ được một phần, hơn nữa vừa thấy là biết chụp lén, nào có cặp tình nhân nào chụp ảnh như vậy chứ.

Sở Tích kì kèo, nhìn Cố Minh Cảnh vẫn đang chăm chú xem ipad, vì thế tay cầm điện thoại từ từ hướng lên phía trên, cuối cùng giơ lên độ cao tự chụp bình thường, cô ngửa đầu ra sau một chút, vừa vặn lộ toàn mặt của Cố Minh Cảnh.

Tốc chiến tốc thắng, Sở Tích nhanh chóng ấn nút chụp ảnh, trong xe vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng “tách”.
Sở Tích: !!!

Cố Minh Cảnh đương nhiên nghe được, quay đầu hỏi: “Em chụp gì thế?”

Sở Tích không ngờ rằng mình chưa tắt tiếng chụp ảnh, luống cuống thu tay lại “Em, em tự chụp mình.”

Cố Minh Cảnh nhìn bộ dáng hoảng loạn thu tay của cô, nghi hoặc: "Vậy sao không chụp nữa?”

Sở Tích: “Bên này, à, bên này ánh sáng không tốt lắm, chụp không đẹp.”

Cố Minh Cảnh “ừ” một tiếng.

Anh nhìn ngoài cửa sổ, ánh sáng bên mình thuận hơn, bên Sở Tích lại ngược sáng, cho nên chụp không đẹp.

Anh đặt ipad trong xuống, duỗi tay về phía Sở Tích: “Đưa điện thoại cho anh.”

Sở Tích dọa: “Hả?”

Cố Minh Cảnh: “Đưa điện thoại cho anh.”

Sở Tích cảm thấy Cố Minh Cảnh nhất định đã phát hiện ra âm mưu của cô, sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh. Tay Cố Minh Cảnh vẫn đang duỗi, cô nuốt mấy ngụm nước bọt, run rẩy móc điện thoại của mình ra, không trực tiếp đưa cho Cố Minh Cảnh, mà che màn hình lại, xóa đi bức ảnh mình vừa mới chụp.
Cô đưa điện thoại cho Cố Minh Cảnh: "Ngài Cố, chuyện đó, em... em không phải là cố ý.”

“Cố ý cái gì? " Cố Minh Cảnh thuận miệng hỏi, anh nhận lấy điện thoại của Sở Tích, sau khi mở camera liền giơ về phía mặt Sở Tích

“Anh chụp cho em, ánh sáng bên này tốt hơn.”

Sở Tích sửng sốt.

Cố Minh Cảnh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Sở Tích trên màn hình điện thoại, phát hiện bên dưới có mấy hiệu ứng sặc sỡ, sau đó chọn một cái, vì thế trên mặt Sở Tích liền xuất hiện chòm râu mèo nhỏ và tai mèo.

Cố Minh Cảnh cảm thấy hiệu ứng này cực kỳ thích hợp với Sở Tích, nhìn biểu tình ngơ ngác của cô, hỏi: “Trực tiếp chụp như vậy sao?”

Sở Tích nghe thế sau lưng tê dại, không biết là cười hay không cười, sau đó chậm rãi nâng tay trái lên, sườn mặt cứng đờ, Cố Minh Cảnh nhanh chóng ấn chụp.
Sau đó anh càng nhìn càng thích hiệu ứng trên mặt Sở Tích, trách không được con gái đều thích tự chụp ảnh như vậy. Sở Tích nhìn nụ cười thần bí trên mặt Cố Minh Cảnh, đang chuẩn bị duỗi tay ra hỏi anh có thể trả lại điện thoại cho cô hay không, Cố Minh Cảnh lại giơ điện thoại lên, hướng về phía mặt cô.

Lần này Cố Minh Cảnh thay đổi hiệu ứng con thỏ.

Trên đầu Sở Tích lập tức nhiều thêm hai cái tai thỏ

Cố Minh Cảnh tựa hồ chụp đến nghiện: “Chụp thêm mấy tấm nữa.”

Cổ họng Sở Tích nghẹn lại, khóc không ra nước mắt.

Sau đó bị bắt chụp mấy chục bức ảnh trông cực kỳ ấu trĩ.

Tai thỏ tai mèo tai cún, đủ mọi thứ.

Sở Tích nhìn mấy bức hình kèm hiệu ứng của mình trên điện thoại, sở thích biếи ŧɦái của Cố Minh Cảnh áp dụng lên người cô ngày càng nhiều.