Sau khi bắt đầu, cả hai bên đều bước vào trạng thái chiến đấu. Dưới sự lãnh đạo của đội trưởng, hai bên hướng tới trung tâm bản đồ.
Với đội tuyển Lôi Đình, trận đấu này không chỉ là là vòng loại quốc tế mà nó còn là là tấm vé quyết định xem bọn họ đi hay ở, thậm chí có thể kết thúc sự nghiệp tuyển thủ ngay lập tức.
Trong hoàn cảnh toàn là ngõ cụt, Lôi Đình trở thành nhóm của những kẻ tuyệt vọng.
“Chúng ta nhất định phải chiến thắng trận đấu lần này.” Viên Hạo Nhiên lạnh lùng nói: “Bằng bất cứ giá nào.”
Gã dẫn đầu đoàn quân xông lên từ giữa bản đồ, đồng thời yêu cầu Lưu Kỳ tìm kiểm cao điểm thích hợp để ngắm bắn.
Giai đoạn đầu cả hai bên cùng nhau rửa sạch quái trên đường, cuối cùng cũng giao tranh ngay đường giữa.
Viên Hạo Nhiên lựa chọn chiến thuật an toàn, gã bảo mọi người thu súng, ẩn nấp sau sương mù và rừng cây rậm rạp.
Tầm mắt gã đảo qua bốn người quân địch, cuối cùng ghim thẳng Tiết Lan.
Đúng lúc này, Lưu Kỳ đột nhiên đánh một dấu khác trên bản đồ.
Tầm nhìn của bắn tỉa trên cao điểm rất tuyệt vời, tất cả mọi người đều tập trung vào điểm được Lưu Kỳ đánh dấu.
Chỉ thấy chú thích ghi: Bắn tỉa LGW.
Tiết Lan dẫn mấy người ra khỏi doanh trại, sau khi tiêu diệt xong đám quái vật, nhanh chân tiến sát biên giới hai đội.
Giờ phút này khán đài được ngăn cách bởi nhiều tấm vải màu đen, dù vậy, cậu vẫn nhớ rõ những chiếc lightstick rải rác, khán giả tốp ba tốp bảy ra ngoài liên tục khiến cho sự nhộn nhịp tắt dần.
Những tấm vải đen được cố định cẩn thận là bức tường thành đồng đội Tiết Lan cẩn thận dựng lên cho cậu.Trong lòng Tiết Lan, chúng giống như những tấm khiên sắt vững chắc nhất, bảo vệ cậu qua bão giông.
Ánh mắt Tiết Lan càng trở nên kiên định.
Trong lúc Lôi Đình đang bí mật quan sát chuyển động của họ, LGW không chịu lép vế, âm thầm tính toán các kiểu đối phương sẽ tấn công.
Chuyện lần này xảy ra quá đột ngột, lại ngay trong lúc thi đấu với nên khó có thể làm cho người khác không suy nghĩ.
Tuy nhiên dù có phải kiệt tác của Lôi Đình hay không thì chắc chắn thứ bọn họ muốn đó là đánh thẳng vào tâm lý của cậu. Tiết Lan biết mình không thể dừng lại, càng không được gục ngã.
“Khả năng cao Lôi Đình sẽ tập trung hỏa lực vào tôi, chuẩn bị kế hoạch A, tôi hấp dẫn bọn họ…”
Tiết Lan còn chưa nói xong, đột nhiên phát hiện tay bắn tỉa Lưu Kỳ đội bạn chuyển hướng, vòng qua cánh rừng chạy thẳng lên trên…
Theo hướng Đoàn Văn Tranh chọn!
“Chậc, xin lỗi nhá, không cẩn thận lộ vị trí.” Đoàn Văn Tranh dường như đã nhận ra địch tới gần, nhưng câu xin lỗi của anh chẳng có chút ý ‘xin lỗi’ nào hết.
Cơ mà vì thế mà áp lực của chiến đội dần dần giảm bớt.
Tiết Lan im lặng dẫn theo đồng đội lên chi viện cho anh, đồng thời lặp lại: “Triển khai kế hoạch E.”
Nguyên văn kế hoạch E – hay còn được gọi là kế hoạch ứng chiến khẩn cấp, là kế hoạch cả đội lập ra khi bắn tỉa team mình bị phát hiện. Khổ nổi Đoàn Văn Tranh rất ít khi mắc sai lầm nên kế hoạch này vẫn bỏ ngỏ chưa được dùng tới.
Bốn người lập tức phân thành hai đội, Tiết Lan có khả năng phán đoán nhanh nhạy nhận trách nhiệm tìm bắn tỉa, ba người còn lại có trách nhiệm kìm hãm hành động của đối thủ.
“Anh tìm cậu ta nhé?” Ôn Diễn đột nhiên hỏi.
“Để em.” Tiết Lan đánh dấu trên bản đồ, nghiêm mặt nói: “Giao tranh nhờ anh vậy.”
Gương mặt kiên định của cậu khiến Ôn Diễn yên lòng, hắn vội vàng tập trung quay về phía Đoàn Văn Tranh đang bị bao vây không thoát ra nổi.
Rõ ràng chiến thuật bên Lôi Đình không hề đơn giản, ba người Ôn Diễn rất khó xác định chuẩn xác vị trí từng người, nếu không có Đoàn Văn Tranh phối hợp chắc chắn sẽ thất bại.
Vậy nên hai tay bắn tỉa có vai trò cực kỳ quan trọng tới chiến thắng, thông qua cách di chuyển phối hợp với đồng đội, hơn nữa phải cố gắng đoán ra vị trí những người còn lại.
Tầm mắt Đoàn Văn Tranh đảo qua rừng rậm tối đen như mực, đánh dấu con đường đối phương có thể xông ra chi viện. Đánh dấu xong xuôi, anh đưa mắt nhìn về phía mấy cây cổ thụ đang đứng lặng trong sương.
“Địch sắp tới, chuẩn bị đi.”
Giọng nói Ôn Diễn kéo anh trở về, Đoàn Văn Tranh thả lỏng, họng súng lặng lẽ nhắm vào bóng người lóe lên trong đêm.
Ôn Diễn nằm dưới lớp cây rậm rạp chờ đợi con mồi. Khoảng thời gian ấy, ánh mắt năm người không hẹn mà cùng căng chặt.
Bởi lẽ trận chiến lần này liên quan tới quá nhiều ân oán.
Cố tình giật giây khiến tay Ôn Diễn bị thương nặng, tùy ý dẫm đạp lên tôn nghiêm tuyển thủ, vì chiến thắng không tiếc công ác ý hãm hại Tiết Lan…
Thù mới hận cũ, khỏi lửa mịt mù.
Ánh mắt Ôn Diễn giấu dưới lớp sương lạnh buốt, nhẹ giọng: “Tấn công!”
Bản hòa tấu giữa súng và lửa vang lên giữa cánh rừng sâu, báo hiệu màn giết chóc bắt đầu cho trận chiến khốc liệt.
–Bên kia bản đồ, Tiết Lan băng qua các gốc cây khô héo nằm ngổn ngang trên đất bùn, vừa chạy vừa cẩn thận tránh các khu vực dễ để lộ vị trí.
Mắt cậu đảo qua nhánh cây cao tít đằng xa, vừa nãy Đoàn Văn Tranh bị phát hiện quá nhanh chứng tỏ Lôi Đình có một tầm nhìn tốt bao quát mọi thứ.
Là một xạ thủ hàng đầu Trung Quốc, Lưu Kỳ hoàn toàn có khả năng xác định phương hướng chuẩn xác thuận tiện cho việc bắn tỉa. Vì thế, rất có thể vị trí của Lưu Kỳ…
Đoàn Văn Tranh đánh dấu một điểm trên bản đồ.
Tiết Lan nhanh mắt liếc qua, hoàn toàn trùng khớp với chỗ cậu đã suy đoán.
Nhưng rõ ràng Đoàn Văn Tranh không tham gia chiến đấu, tại sao anh…
Đúng lúc này, hệ thống thông báo Đoàn Văn Tranh giết được tay đột kích đội địch!
Đột nhiên có ý nghĩ chợt lóe lên, rõ ràng trận chiến bị người ta cố ý trì hoãn. Tiết Lan vội vàng áp chế khác thường trong lòng, kiên địch chạy thẳng lên cao điểm.
“Đối phương đã lùi lại.” Chu Khán Thanh vội vàng thông báo.
Lùi lại…
Tầm mắt Ôn Diễn liếc qua bản đồ nhỏ, âm thầm nắm bắt đường đi của Tiết Lan: “Khán Thanh, đừng cho họ rút về!”
“Đã rõ!” Dứt lời, y lao thẳng về phía ba người Viên Hạo Nhiên, dùng hỏa lực bắn bọn họ tách ra.
Viên Hạo Nhiên đang định bảo toàn thực lực biết mình không thể rút về thành công, rứt khoát đặt cược mạng sống, hợp lực cố gắng tiêu diệt Chu Khán Thanh!
Tổng tiến công lần hai bắt đầu, Lôi Đình như con sói đói lâu ngày mang theo quyết tâm phải xé được miếng thịt LGW, cuối cùng mạng đổi mạng một tay đột kích khác cho Ôn Diễn, thành công tiễn Chu Khán Thanh về với quê cha đất mẹ.
Nắm chặt cơ hội đó, Viên Hạo Nhiên đưa Tề Tư Vũ thoát khỏi chiến trường.
Ôn Diễn đang muốn đuổi theo, đột nhiên xuyên qua màn đêm tối, một viên đạn xẹt qua mặt hắn…
Lộ Du ăn trọn viên đạn, nằm xuống ngay lập tức!
Quân địch không hề nằm im, lần nữa xông tới trước mặt Ôn Diễn!
Cùng lúc đó, dưới sương mù trắng lẫn lộn, tay súng bắn tỉa ẩn núp đã hiện thân, sau khi xác định vị trí chính xác, Tiết Lan nhanh chóng lao tới.
Bọ ngựa bắt ve sầu, đằng sau nó là con chim hoàng anh.
Trận đấu chưa kết thúc, không ai biết người nào mới thực sự là kẻ săn mồi.
Kế hoạch của Lưu Kỳ bị phá vỡ, anh ta không thể hạ ngục Ôn Diễn, tuy nhiên viên đạn vẫn khiến tay đột kích LGW chỉ còn 10% máu.
Mỗi tội giờ Lưu Kỳ không có tâm trạng ngắm thành quả thế nào, sau lần đầu súng đó, thanh máu của anh ta cũng bay hơn nửa.
Lưu Kỳ vội vàng thu súng nhảy xuống ngọn cây, nháy mắt trốn vào bụi cỏ gần đó.
Bản đồ đầm lầy địa ngục quanh năm sương mù không tan, màn hình tối đen như mực, Lưu Kỳ hòa mình vào bóng tối biến mất không chút dấu vết.
Nếu cố chấp đuổi theo khả năng bị giết lại rất lớn thế nhưng nếu bỏ qua cơ hội lần này thì sẽ không còn cơ hội bắt giữ đối phương.
Tiết Lan cắn răng ôm súng, dứt khoát bấm còi!
Viên đạn xuyên qua họng sắt bay thẳng vào trong đám cây cối, một giây sau…
Hệ thống: LGW – Exist đã hạ LT – Liu66.
Phát súng đó, Tiết Lan chỉ nhờ vào trực giác đã có thể tiễn Lưu Kỳ về quê cha đất mẹ!
Tuy nhiên, chuyện khiến mọi người không ngờ tới đã xảy ra.
Giữa trận chiến dầu sôi lửa bỏng giữa bắn tỉa với đột kích, Đoàn Văn Tranh bị người ta mai phục, Ôn Diễn không thể bảo vệ nổi anh, cuối cùng hắn ngã xuống.
“Hai người, nửa cây máu đang chạy thẳng về phía cậu!” Lộ Du cố gắng khiến bản thân thật bình tĩnh, nói.
Giờ phút này, Tiết Lan đã nhanh chân trượt từ xác Lưu Kỳ xuống, nháy mắt chui vào bụi cỏ rộng.
Viên Hạo Nhiên, Tề Tư Vũ đã đuổi tới. Gã ta giương súng xả liên tục vào bóng đêm.
“Lên!” Viên Hạo Nhiên ra lệnh.
Tề Tư Vũ lập tức lôi bom ra ném thẳng vào bên trong, không cho Tiết Lan cơ hội trốn thoát.
Bom nổ, không có bất kỳ sự việc nào xảy ra.
Bầu không khí yên lặng đáng sợ, hai tay súng bên Lôi Đình bắt đầu nghi ngờ vị trí của Tiết Lan.
Tề Tư Vũ nhanh chóng bổ sung máu, theo chân Viên Hạo Nhiên lục xoát quanh bụi cỏ.
Bọn họ không biết Tiết Lan còn bao nhiêu máu, thế nhưng LGW và khán giả thì khác – giờ phút này thanh máu của cậu hiển thị con số 20% nhưng vẫn cắn răng núp dưới đất không chịu hành động.
Lượng máu quân địch đã khôi phục được hơn nửa.
Nếu giờ cậu chui được lên cao điểm hoặc là có Đoàn Văn Tranh yểm trợ thì có lẽ sẽ thoát được. Thế nhưng màn hình bên anh đã tối sầm, tâm trạng thành viên LGW không khỏi trầm xuống.
Tình hình hiện tại Tiết Lan đang phải đối mặt với Tay đột kích và Y tá thuộc hàng top trong nước…hơn nữa địa hình hoàn toàn không ủng hộ,
“Exist.” Giọng nói Ôn Diễn mang theo chút run rẩy: “Chúng ta còn trận cuối cùng.”
Ánh mắt Tiết Lan không giao động, tối đen như mực.
Đây không phải là lần đầu bọn họ lâm vào đường cùng.
Khác ở chỗ trước đây khi thi đấu cậu đều cố gắng chạy theo đồng đội, một mình đối mặt thế này quả là lần đầu tiên.
Đoàn Văn Tranh không thể chi viện, mọi người đã chết hết.
Nhưng mà…
“Lan Lan này.” Đoàn Văn Tranh bình tĩnh dựa lưng xuống ghế, đầu ngón tay nhẹ nhàng bịt microphone: “Em có thể làm được.”
Bàn tay đang nắm chặt con chuột của Tiết Lan hơi thả lỏng.
Trước đây, cậu lao tới chỗ đồng đội chỉ đơn giản vì không muốn niềm tin của mọi người đâm vào ngõ cụt.
Hơn nữa –
Game bắn súng hấp dẫn con người ta ở chỗ, mặc dù cậu chỉ có một mình, nhưng chưa tới cuối cùng không ai có thể biết trước kết cục.
Nếu không chiến thắng, chuyện cậu đưa chip bảo vệ trở lại thời kỳ đỉnh cao hay cố gắng bắn ra chip ẩn thân, tất cả sẽ quay lại điểm ban đầu.
Ánh mắt Tiết Lan nghiêm túc nhìn về phía hai người đang từ từ đi tới gần, cuối cùng thò tay vào balo móc ra quả lựu đạn ít ỏi còn sót lại.